Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1133



Rất nhanh, bà lão đi theo ra ngoài: “Ôn tiểu thư, lúc nào đói bụng thông báo một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cô. Ở trong nhà này, cô có thể tự do hoạt động, đừng nghĩ chuyện khác, cô không ra được đâu.”

Ôn Ngôn hỏi dò: “Bà là người Quý gia? Là người nhà Quý Á Nam bắt tôi đến?”

Nhưng Kha Trăn đã nói, mẹ Quý sẽ không làm khó cô nữa…

Bà lão rất máy móc nói: “Tôi chỉ là lấy tiền làm việc, chuyện khác cái gì cũng không biết, cô hỏi tôi cũng vô dụng. Tôi sẽ chăm sóc tốt đồ ăn và sinh hoạt hàng ngày.

cho cô, có chuyện cứ tùy lúc gọi tôi.”

Biết sẽ không tìm được gì ở chỗ bà lão này, Ôn Ngôn từ bỏ.

Ban đêm dài đẳng đẵng, dài dằng dặc đến làm cho người ta tuyệt vọng.

Cô ngồi trên giường suốt cả đêm, nhìn sắc trời đã nổi lên tia bạch sắc, tia nắng đầu tiên chiếu xuống thế giới, nhưng mà cũng không thể mang đến tia hy vọng nào cho cô.

Từ hôm qua đến bây giờ, nàng một mực không ăn gì, cũng không uống nước, cảm giác đói khát là khó khăn nhất, cô không cứ thế chết đi, cô phải sống sót, chỉ có còn sống mới có hi vọng về nhà, trở bên cạnh Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử.

Lúc cô gọi bà lão chuẩn bị đồ ăn thức uống, ăn cái gì, bà lão liền đứng một bên nhìn chằm chằm cô.

Cô cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Tôi ăn cơm bị nghẹn chết? Đến ăn cơm cũng phải trông coi như vậy, rốt cuộc muốn tôi thế nào?”

Bà lão chậm rãi xoay người đưa lưng về phía cô: “Như vậy được chưa? Cô coi như tôi không tồn tại.”

Ôn Ngôn cúi đầu xuống chú ý từ tiếp tục ăn cơm, càng nghĩ càng thấy đến kỳ quái, người bắt cóc cô không chỉ không làm khó cô, còn tốt ăn uống tìm người hầu hạ, chẳng lẽ chỉ vì cứ thế giam giữ cô sao? Mưu đồ gì? Nếu như người Quý gia bắt cô, hẳn là cảm xúc nên kịch liệt như lần trước muốn đánh muốn giết gì mới đúng, cho nên người bắt cóc cô lần này không liên quan gì đến người Quý gia?

Hay là đối phương là kẻ thù của Mục Đình Sâm, chờ lợi dụng cô cho Mục Đình Sâm một đòn trí mạng?

Đến cuối cùng, cô càng tin tưởng bắt cóc cô chính là kẻ thù của Mục Đình Sâm, theo thủ đoạn của Mục Đình Sâm, kẻ thù cũng không ít, chỉ là vừa lúc cùng chuyện của Quý Á Nam tiến tới mà thôi, người Quý gia hẳn là bị bài trừ bên ngoài.

Cơm nước xong xuôi, bà lão thu dọn xong rồi đi xuống phòng bếp.

Ôn Ngôn giả bộ như buồn bực ngán ngẩm đi theo, dù sao nơi này ngoại trừ cô và bà lão này là người sống, đến người nói chuyện cũng không có, cô sẽ phát điên mát.

Bà lão nghe được tiếng bước chân của cô đi theo, không quay đầu, thản nhiên nói: “Ôn tiểu thư, cô đi nghỉ ngơi đi.”

Ôn Ngôn đi đến trước tủ lạnh, rất tự nhiên mở ra tủ lạnh cầm quả táo ra: “Tôi cũng không phải heo, ăn no rồi liền nghỉ ngơi. Chuyện khác bà nhất quyết không nói, bà có thể nói cho tôi biết đây là nơi nào không? Còn đang ở trong phạm vi Đề Đô không?”

Bà lão không trả lời, giả bộ như không nghe tháy.

Trong lòng Ôn Ngôn tức giận, lại không phát tác, đem quả táo rửa sạch sẽ, hung hăng cắn một miếng lớn: “Ở đây đến điện thoại hay cái gì cũng không có, bà nói cho tôi biết thì sao? Tôi cũng không có cách nào gọi người khác đến cứu. Chẳng lẽ bà không có người nhà hay con cái sao?

Tôi nhớ con trai tôi, mỗi giây không nhìn thấy nó đều là tra tân.”

Bà lão nhìn cô một cái, vẫn không nói lời nào.

Cô hít sâu một hơi, cố kiềm nén lại xúc động muốn nồi giận, bà lão này miệng rất chặt, là nhân vật hung ác, coi bộ sẽ không nói ra…

Đồng thời cô cũng đang suy nghĩ, nơi này nếu là chỉ có hai người bọn họ, nhất định cũng có lúc bà lão liên lạc với bên ngoài, tùy thời có thể báo cáo tình hình ở đây.

Một bà lão mà thôi, thân thể cô khoẻ mạnh, chỉ quật ngã người kia, gọi điện thoại cầu cứu, không phải xong rồi sao?