Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1143



Chia Rẽ Biết Quý Á Nam muốn dẫn cô đi, cô có chút hoảng laonj; “Tôi sẽ không đi theo anh!”

Quý Á Nam nhìn cô một cái, không nói gì.

Anh ta vừa nhận được tin tức, người của Mục Đình Sâm canh chừng vào các sân bay, anh ta nhất định phải nhanh chóng hành động, cho dù tạm thời không đi được, anh ta cũng phải mang theo Ôn Ngôn dời đi.

Anh ta nghi ngờ Kha Trăn phản bội anh ta, nếu không sao Mục Đình Sâm lại nghĩ đến việc phong tỏa sân bay?

Chỉ có thể là biết anh ta chưa chết, là anh ta mang Ôn Ngôn đi!

Rất nhanh, bà lão thu dọn hành lý thỏa đáng: “Tiên sinh, đều thu dọn xong rồi.”

Quý Á Nam gật đầu một cái: “Bà đi ra ngoài đợi, tôi lập tức đi ra.”

Bà lão đáp một tiếng, mang theo hành lý đi ra ngoài trước.

Hiện tại chỉ còn lại hai người Ôn Ngôn cùng Quý Á Nam, tình cảm lúc trước Ôn Ngôn đối với Quý Á Nam đã sớm biến mắt, lạnh giọng chát vần: “Rốt cuộc phải như thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi? Tôi cho tới bây giờ đều chưa tùng nghĩ tới trêu chọc anh!”

Quý Á Nam không chút hoang mang lấy ra một chai thuốc và một ống tiêm: “Em muốn tự mình đi với tôi hay dùng phương thức này? Tôi tôn trọng mong muốn của em nhiều nhất có thẻ.”

Ôn Ngôn không biết chai thuốc trong tay anh ta là gì, nhưng nhất định là giống như thuốc mê trước đó có thể làm cho cô ngủ thiếp đi, cô không muốn mặc cho người định đoạt, tỉnh táo ít nhất còn có thể tìm cơ hội chạy trốn.

Cô cau mày nói: “Tôi sẽ tự đi, không làm phiền anh tốn nhiều công sức như vậy.”

Nghe xong, Quý Á Nam cắt thuốc vào: “Vậy thì tốt, đi theo tôi, chúng ta chuyển sang nơi khác, chuẩn bị tùy thời ra nước ngoài.”

Đến bên ngoài, ánh mặt trời có chút chói mắt, Ôn Ngôn hơi nheo mắt quan sát tất cả chung quanh, vẫn không tìm được bắt kỳ chỉ tiết quen thuộc nào, nơi này rốt cuộc là ở đâu?

Quý Á Nam thúc giục cô nhanh lên xe một chút, cô bần thần một lúc, đột nhiên, một chiếc xe lái tới, trong nháy mắt cô dấy lên hy vọng, ý niệm cầu cứu dâng lên trong đầu, nhưng chờ chiếc xe đó lái gần, cô mới phát hiện là Kha Trăn, hy vọng cũng theo đó tan vỡ.

Chờ xe Kha Trăn dừng lại, sắc mặt Quý Á Nam khẽ biến đổi, chỉ có anh ta rõ ràng, hiện tại Kha Trăn đã không còn đứng trên cùng một chiên tuyến với anh ta nữa rồi.

Thấy dáng vẻ bọn họ chuẩn bị rời đi, Kha Trăn có chút nghỉ hoặc hỏi: “A Nam, cậu muốn dẫn cô ấy đi đâu?”

Quý Á Nam không vạch trần lớp “giấy mỏng” cuối cùng giữa hai người, bất động thanh sắc nói: “Phải mau chóng đi rồi, cậu biết đáy, thời gian càng dài, càng có nhiều nguy hiểm.”

Kha Trăn nhạy bén nhận ra Quý Á Nam có ý tránh khỏi vấn đề của anh ta, không chịu nói cho anh ta biết nơi bọn họ sắp dừng chân: “A Nam… cậu đây là, ngay cả tôi cũng đề phòng sao? Ngay từ đầu chính là tôi giúp cậu, đến bây giò cậu lại nghi ngờ tôi?”

Ánh mắt Quý Á Nam khẽ thu liễm: “Không, tôi không nghỉ ngờ cậu, chỉ là không muốn liên lụy đến cậu mà thôi, cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, còn bỏ công việc, nợ cậu, tôi sẽ trả lại. Cậu về đi, tôi phải đi rồi.”

Kha Trăn nhìn về phía Ôn Ngôn, trong lòng cũng hiểu rõ, là anh ta khắc chữ trên bông tai của Ôn Ngôn, tâm tư Mục Đình Sâm nhạy bén, khẳng định nhìn thấy, cho nên mới canh chừng sân bay, hiện tại Quý Á Nam cái gì cũng đoán được, không chịu tin anh ta nữa.

Anh ta quả thật không cần phải xen vào nữa, mặc kệ cuối cùng Mục Đình Sâm có thể tìm được Ôn Ngôn hay không, đó cũng không phải chuyện anh ta nên quan tâm.

Ôn Ngôn nghe thấy không hiểu gì cả, không phải quan hệ của hai người này vẫn vô cùng mật thiết sao?

Làm sao lại giống như nảy sinh chia rẽ?

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện cô bảo Kha Trăn giúp mang bông tai đến Mục Đình Sâm?

Không kịp suy nghĩ, Quý Á Nam đưa cô lên xe, trước khi xe khởi động, Kha Trăn đột nhiên nói: “A Nam, hiện tại người của Mục Đình Sâm đã canh chừng vào các sân bay.

và tất cả lối vào, cậu phải cẩn thận, tôi sẽ không tiễn cậu.”