Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1158



Cũng bởi vì cái người con gái chưa từng gặp mặt tên là *Tiểu Nhiên” kia, cả đêm Kính Tiêu Nhiễm đều không ngủ ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, cô đang ngủ đến nướng vui vẻ, đột nhiên bị bàn tay Trần Mộng Dao đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng nhảy dựng lên: “Làm gì thế mẹ?

Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không thế? Ngày ngày đánh ngày ngày đánh, người cũng sắp bị mẹ đánh cho xấu đi rồi!”

Trần Mộng Dao liếc mắt nhìn dáng vẻ con gái của mình lôi thôi lếch thếch, mặc áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo, đầu tóc rối bời xoã tung, nếu không phải đó còn có thể nhìn khuôn mặt, cô cũng không dám thừa nhận đây là con gái của mình. Cô tức giận nói: “Mau cút dậy đưa sủi cảo cho anh trai con đi, mẹ dậy thật sớm tự tay gói, những năm này nó ở nước ngoài khẳng định không được ăn đồ trong nhà, con nhanh chóng chút đi!”

Vừa nghe đến sắp đi tìm Mục Tinh Ngôn, Kính Tiêu Nhiễm ngủ gật cũng tỉnh: “Mẹ không nói sớm… Con dạy ngay đây.”

Sau khi chuẩn bị một trận, Kính Tiêu Nhiễm lặp đi lặp lại đứng trước tấm gương xác nhận mình “hoàn mỹ vô khuyết”, mới xách hộp đồ ăn giữ ấm đựng sủi cảo lên xuất phát.

Cô cô ý chọn xe thể thao màu trắng trong nhà xe của mình, cô thích màu trắng, điểm ấy giống như Mục Tinh Ngôn.

Đến Mục trạch, cô trực tiếp nhắn mật mã cửa lớn rồi tiền vào, tới đây cô giống như tới nhà mình vậy.

Những năm này Mục trạch không người ở, chỉ để lại hai người hầu trông coi căn nhà, cho nên có vẻ tương đối quạnh quẽ, má Lưu và Lâm quản gia cũng lần lượt qua đời ở năm mười chín, toàn bộ Mục trạch im ắng.

Sau khi vào cửa cô phát hiện ra có một đôi giày của con gái, từ kiểu xem ra, chân nhỏ nhắn xinh xắn hơn so với cô, đó nhát định là một cô gái dáng người nhỏ nhắn thon thả.

Trong lòng cô lập tức hồi hộp, Mục Tinh Ngôn không chỉ có bạn gái, còn đem người về? Hèn chỉ nhất định không ở nhà cô, nhất định đòi quay về…

Cô đột nhiên không biết có lên đi lên lầu tìm anh hay không, nhỡ đâu thấy cái gì không nên thấy thì sao?

Cô nghĩ đến lời anh trai Kính Tinh Phàm nói tối qua, hoàn toàn chính xác, Kính gia cô nuôi không nỗi con rễ nuôi từ bé họ Mục, Mục Tinh Ngôn lớn lên trong nhà cô không sai, nhưng mọi chuyện của cậu, không phải chuyện cô có thể chỉ phối.

Cô yên lặng đi đến phòng khách ngồi xuống, đem hộp giữ ấm ôm trong lòng, nhưng cái chờ đợi này, liền chờ đến mười một giờ.

Mục Tinh Ngôn xuống lầu lúc tóc còn ướt, xem ra vừa tắm qua.

Phát giác được phòng khách có người, bước chân cậu dừng một chút: “Nhiễm Nhiễm? Em tới lúc nào thế? Tại sao không gọi anh? Ngại quá… anh vừa về nước lệch múi giờ, thức dậy hơi muộn một chút.”

Kính Tiêu Nhiễm trầm trầm nói: “Không sao, em đến đưa sủi cảo nóng cho anh, cũng đã nguội lạnh rồi. Mẹ em dậy thật sớm chuyên tâm gói sủi cảo cho anh…”

Vì đưa tới cho anh, đến bây giờ cô cũng chưa ăn gì.

Lúc cô đứng dạy tiến vào phòng bếp không phát hiện Mục Tinh Ngôn đi theo, đột nhiên nghĩ đến hôm nay mặc váy, muốn tìm, sợ bị làm bẩn.

Lúc cô bỗng nhiên quay người, vội vàng không kịp chuẩn bị va vào trong ngực cậu, mùi sữa tắm thơm thơm của anh đạp vào người, còn kèm theo mùi thơm cơ thể của cậu, trong lúc nhất thời làm cô quên đi cái mũi đau cỡ nào…

Mục Tinh Ngôn bắt lấy cô theo quán tính nghiêng về sau, cúi đầu xích lại gần hỏi: “Không bị đụng đau chứ?”

Hô hấp của cậu vầy vào trên hai gò má cô, mang theo mùi bạc hà thơm ngát, cô có chút lâng lâng, ánh mắt tự nhiên mà vậy rơi vào nơi có thể đụng… xương quai xanh của cậu: “Đau…”

Đột nhiên, cánh môi mềm mại chạm đến chóp mũi tinh xảo của cô: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng lỗ mãng như thế, anh ở ngay phía sau em em không phát hiện ra sao?

Anh muốn nói để cho anh tự làm đi, vừa vặn anh đói. Chờ anh ăn xong sủi cảo của dì rồi đưa em ra ngoài ăn cơm được không?”