Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 852: Bởi vì anh là em trai anh



Khúc Thanh Ca có chút bất ngờ: “Sao lại thế? Anh ta còn không cho tôi đi ra ngoài, đi ra ngoài cũng nhất định phải có A Trạch đi theo… Anh ta sợ tôi mang theo con gái về Hải Thành, gần đây tôi nói chuyện ly hôn, anh ta còn một mực không chịu ly hôn.”

Ôn Ngôn phân tích nói: “E là anh ta chỉ là không muốn ly hôn thôi, hai người kết hôn cũng đã hơn một năm, con gái cũng có rồi, ly hôn không phải một chuyện nhỏ. Tại sao lại muốn ly hôn?

Cô có thể nói với tôi một chút không?”

Khúc Thanh Ca ngắng đầu nhìn mây bay chân trời, lâm bẩm nói: “Lúc vừa gả cho anh ta, lòng tôi tràn ngập vui vẻ, một mạch yêu thích, muốn cùng anh ta yên ổn sống chung. Về sau dần dần bị anh ta mài đến thất vọng đến cực điểm, đại khái chính là thất vọng tích lũy đủ, cảm giác tiếp tục cũng không có ý nghĩa.

Tôi cho là tôi đề nghị ly hôn anh ta sẽ không do dự mà đồng ý, không ngờ tới lại biến thành dạng này.”

Ôn Ngôn cười nói: “Đàn ông chính là ngoài cứng trong mềm, miệng nói sao không có nghĩa là lòng nghĩ vậy, cô nhất định cảm thấy lúc trước anh ta đối với cô không tốt, nhưng mà hiện tại anh ta không chịu ly hôn, nói rõ anh ta có tình cảm với cô.

Quan hệ của anh ta và Mục Đình Sâm khẩn trương như vậy, còn đến tìm Mục Đình Sâm, để tôi giúp cô ra ngoài giải sầu một chút, từ điểm này xem ra, anh ta đối với cô coi như không tệ, chí ít cũng để tâm. Trước kia anh còn chưa từng để tâm đến Dao Dao như thé, lần duy nhất dùng tâm tư, chính là nghĩ làm sao để làm hại Dao Dao cửa nát nhà tan, cô so với Dao Dao may mắn hơn nhiều, cho nên đừng suy nghĩ lung tung.”

Khúc Thanh Ca một mực rất muốn biết quá khứ liên quan tới Diệp Quân Tước: “Lúc trước anh ta, đã làm những gì? Tôi không dám hỏi anh ta, nhưng cũng rất tò mò.”

Những chuyện kia, nói ra có thể làm Khúc Thanh Ca càng kiên quyết ly hôn, dù sao quá khứ Diệp Quân Tước, là Triển Trì, thật đáng sợ. Ôn Ngôn không có ý định nói, bao gồm cả những lần Triển Trì hại cô: “Đừng tò mò, chuyện kia cũng đã qua rồi, hiện tại anh ta là Diệp Quân Tước, là chồng của cô, không nên nhìn về quá khứ, nhìn về hiện tại và tương lai là tốt rồi. Tôi có cảm giác, anh ta đang từ từ tốt lên, những hành động trước kia của anh ta, chẳng qua cũng vì tuổi thơ bất hạnh mà thôi, không thể hoàn toàn trách anh ta.” Quan trọng nhát là, Triển Trì là em trai ruột của Mục Đình Sâm, cô chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho Triển Trì, giống như chuyện của Khương Nghiên Nghiên vậy, nhưng có thể tha thứ khương Nghiên Nghiên hay không là chuyện của cô, có thể tha thứ Triển Trì cho hay không, chính là chuyện của Mục Đình Sâm, có một số người có thể được tha thứ, có ít người, không xứng được tha thứ.

Khúc Thanh Ca thở dài: “Được rồi, không biết cũng tốt, tôi sợ sau khi mình biết ấn tượng với anh ta càng xấu hơn. Giúp tôi giải sầu có làm chậm trễ công việc của cô không? Nghe nói cô làm nhà thiết kế ở một công ty, người như cô rõ ràng có thể hưởng thụ cuộc sống, phụ nữ tự lực làm việc tôi cũng gặp không nhiều.”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không chậm trễ, tôi vốn là đang ở bên ngoài vẽ thực vật, dù sao cũng không có linh cảm, không quan trọng, giải sầu một chút còn có thể thả lỏng. Chỉ là từ nhỏ tôi đã không quen dựa vào Mục Đình Sâm mà thôi, quen tự nuôi sống mình, nhàn không chịu nỗi.”

Khúc Thanh Ca hướng ánh mắt hâm mộ về phía cô: “Cô thế này… Thật tốt, người thông minh, đều biết giữ cả công việc và tình cảm, tôi vẫn cho là tôi thật thông minh, thẳng đến lúc phát hiện cuộc sống của mình rối mù, mới hiểu ra mình thật ngu 4 „ ngốc.

Ôn Ngôn không biết an ủi người khác, chỉ biết từ góc độ khách quan mà phân tích: “Kỳ thật cũng không phải thế, trước khi kết hôn cô và Diệp Quân Tước không có tình cảm đúng không?

Cũng không có tiếp xúc nhiều, cho nên sau khi cưới mới dần dần trải nghiệm từng giai đoạn, hai người ở chung, luôn luôn cần rèn luyện để dần hòa hợp. Tôi và Mục Đình Sâm ở chung nhiều năm như vậy, cũng là từng chút từng chút rèn luyện ra, sau khi kết hôn cũng có lúc có bắt hòa. Mọi chuyện đều nên giữ lại đường lui cho mình, đừng đi một bước đã về ban đầu, chuyện ly hôn không nên tùy tiện nói đến, nếu anh ta đã không chịu ly hôn, khẳng định là cô cũng không đi nỗi, chỉ bằng thử cho anh ta một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội, nhìn ra được, cô rất thích anh ta, thích đến… Có thể rộng lượng trở thành bạn bè với người trong lòng của anh ta, hỏi Dao Dao về chuyện anh ta yêu thích. Đổi lại là tôi, thật không thể làm được như cô, cho nên, tự tin về bản thân mình một chút.”

Nghe Ôn Ngôn bói, Khúc Thanh Ca có chút do dự, Diệp Quân Tước cũng từng nói với cô, mọi chuyện đều nên giữ lại đường lui cho mình, có phải cô thật sự nên cân nhắc một lần nữa?

Sau khi tỉnh táo lại, cô vẫn là không nỡ.

Sắc trời dần tối, hai người mới tách ra về nhà của mình, nhìn ra được, ra ngoài một chuyến, thần sắc Khúc Thanh Ca thần tốt hơn nhiều, chủ yếu là do tắm tình tốt nên nhiều.

1 Trở lại Diệp gia trang viên, Khúc Thanh Ca giống như lúc trước, nên làm gì thì làm cái đó, không nhắc lại chuyện ly hôn, cô khuyên bảo mình, đây là một lần cuối cùng. Cho Diệp Quân Tước một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội. A Trạch ở sau lưng gửi báo cáo nhỏ cho Diệp Quân Tước, xác nhận thái độ Khúc Thanh Ca, hôm nay Diệp Quân Tước cũng không có trốn tránh nữa, trở về nhà sớm, điềm nhiên như không có việc gì chơi đùa cùng con gái, đến khi cô nhóc khóc rồng lên, anh thực sự không dỗ được mới ngừng tay.

Tờ đơn thỏa thuận ly hôn kia ở đâu cũng không ai nhắc lại, không biết có phải là bị Diệp Quân Tước vụng trộm ném vào thùng rác hay không.

Mục trạch, Mục Đình Sâm vừa vào của, đã nhìn thấy Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm anh.

Anh bị nhìn chằm chằm, toàn thân cũng không được tự nhiên: “Tự nhiên em nhìn anh như vậy làm gì? Anh có chỗ nào không đúng sao?”

Ôn Ngôn mím môi cười khẽ: “Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh trở nên đặc biệt có tình người.”

Mục Đình Sâm biết cô đang nói về cái gì, xụ mặt nói: “Chuyện đó không phải là anh có tình người, là Diệp Quân Tước chạy tới phòng làm việc của anh quấn lấy anh,anh bị anh phiền đến không chịu được mới giúp anh, anh chưa từng nhìn thấy người nào da mặt dày như vậy, Không phải trước kia anh rất có khí chất sao? Làm sao sao khi thành Diệp Quân Tước, một chút khí chất cũng chẳng còn nữa?”

Ôn Ngôn nhịn không được cười ra tiếng: “Ha ha, không phải vì anh mặt dày đâu, là bởi vì anh là em trai anh. Nhưng mà anh thế này cũng xứng một tiếng Khúc Thanh Ca gọi “Anh trai” kia nhỉ. Được rồi, anh đi tắm rửa đi, tắm xong xuống tới ăn cơm.

Mục Đình Sâm có chút buồn bực, lười giải thích. Anh cũng không biết lúc đấy vì sao mà giúp Diệp Quân Tước, có một phần nguyên nhân thật sự là do bị làm phiền không chịu được.

Lúc ăn cơm, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, hai ngày nữa anh phải đi ra ngoài một chuyến, không biết mấy ngày mới có thể trở về. Không phải anh và Diệp Quân Tước ký hợp đồng vận chuyện sao? Nếu anh không để anh an tâm, thì phải đi theo một chuyến, xem quá trình vận chuyển, anh cũng cùng đi.

Lần này là đi đường thủy, cho nên chuyến đi có hơi dài. Anh vốn là không muốn đi, lão Kỷ khuyên anh có thể đi cùng thuyền một chuyến, coi như tích lũy kinh nghiệm, nếu anh đã không tin Diệp Quân Tước, về sau có thể tự mình vận chuyện, cũng tương đối dễ dàng, anh cảm thấy lão Kỷ nói rất có lý.”

Án tượng của Ôn Ngôn với Kỷ Thừa Hoằng vẫn rất sâu sắc, Mục Đình Sâm rất ít đặc biệt đồng ý ý kiến của người khác, có thể thấy được Kỷ Thừa Hoằng này cũng giữ vị trí khá quan trọng trong lòng Mục Đình Sâm, cũng là người bạn đáng tôn trọng.