Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 864: Chẳng phải cô nói là bỏ đi sao



Bề ngoài, Kỷ Thừa Hoằng vẫn là một quý ông khiêm tốn: “Làm kinh doanh cũng lâu rồi, tôi tự nhiên học được cách lập kế hoạch dài hạn. Bây giờ Trì Cảnh Thâm đã nắm trong tay 23% vốn cổ phần, anh ta muốn thu lại vốn, vậy thì cô lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy, hay là cô đem bán Mục thị đi, như vậy đối với cô mà nói sẽ là cách tốt nhát.”

Ôn Ngôn cười nhạt:“ Cho dù Mục thị có bán rẻ đi chăng nữa, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được.” Kỷ Thừa Hoằng nói thẳng: “Nếu cô tin tưởng tôi, cứ giao cho tôi, giữa giao tình của tôi và Đình Sâm, Mục thị nằm trong tay tôi rồi, tôi nhất định sẽ trân trọng nó. Như vậy cũng có thể giúp cô thoát khỏi tình trạng khó khăn bây giờ.”

Ôn Ngôn khẽ khit mũi, mặt không hề nhúc nhích: “Kỷ tiên sinh, anh tạo ra một khúc quanh lớn như vậy rốt cuộc cũng tới nơi rồi phải không?” Mắt của Kỷ Thừa Hoằng hơi chuyển động: “Lời nói này…Là có ý gì vậy?” Ôn Ngôn dập tắt nụ cười, nghiền răng nói: “Mục Đình Sâm tin tưởng anh đến như vậy, coi anh như là bạn bè, sao anh nhất định muốn anh ấy chết! Anh tưởng là tôi không biết anh đã làm ma làm quỷ gì sao? Nếu như anh không tìm tôi, dù sao tôi sẽ không nghỉ ngờ anh, có trách thì trách anh không thể kiểm soát được bản thân mình. Cái người tên là Trì Cảnh Thâm mặc dù có chút vốn liếng, nhưng điều đó cũng chưa đủ để anh ta huy động được nhiều cổ phiếu của Mục thị như vậy? Sau lưng, người đưa tiền đều là anh đúng không? Nếu tôi thực sự đồng ý sẽ bán Mục thị cho anh, nó sẽ được trong vòng tay của anh. Để tôi xác nhận rõ ràng với anh chuyện này, không, thể nào!”

Kỷ Thừa Hoằng hơi ngạc nhiên, nhưng đó chỉ là thoáng qua mà thôi, sau đó ánh mát anh lộ rõ vẻ cảm kích: “Không hỗ danh là người phụ nữ đã lớn lên cùng Mục Đình Sâm, cô đủ thông minh, nhưng nó cũng vô dụng. Bây giờ cô không thể tiếp tục điều hành Mục thị nếu cô không bán nó. Từ thời điểm tôi tiếp cận Mục Đình Sâm, đó là mục đích của tôi, tôi muốn Mục thị nằm trong lòng bàn tay tôi dễ như trở bàn tay, tôi đã mắt nhiều năm như vậy để lập ra trò chơi như vậy, cô không phải là đối thủ của tôi. Mục Đình Sâm đã chết rồi, cô là một nữ nhân, vất vả chống đỡ còn có ý nghĩa gì nữa? Ngoan ngoãn đem bán Mục thị đi lấy tiền mang theo các con đi sống cuộc sóng tốt đẹp không được sao? Bây giờ không ai có thể giúp được cô nữa rồi, nếu như Kính Thiếu Khanh làm mọi thứ để giúp cô, vậy thì Mục thị có thể bảo toàn rồi, Kính gia cũng không còn nữa.”

Ôn Ngôn giễu cọt: “Anh chắc là quên rồi, còn có Hải Thành Diệp Thị.” Cô ấy tự tin là Diệp Quân Tước sẽ giúp cô ấy, bởi vì Mục Đình Sâm đã cứu mạng Diệp Quân Tước, chính vì điều này, cho nên cô ấy rất tự tin.

Kỷ Thừa Hoằng cười nhưng hơi cau mày: “Tôi không nghĩ là Diệp Quân Tước sẽ ra mặt để giúp cô, cho dù anh ta là con riêng của Mục gia, quan hệ giữa anh ta và Mục Đình Sâm vẫn rất căng thẳng. Mục Đình Sâm đã chết, vậy anh ta còn quan tâm đến người không liên quan còn có ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa đã bị gục ngã rồi, đó không phải là chính xác những gì anh ta muốn thấy sao? Nếu Mục gia tốt với anh ta, làm sao anh ta có thể quay lại và trở thành Diệp Quân Tước? Mặc dù anh ta đã giữ kín danh tính của mình trước sự điều tra kỹ lưỡng của cảnh sát, nhưng nếu anh ta dám giúp bạn, tôi dám vạch trần thân phận của anh ta, lúc đó anh ta không thể tự bảo vệ mình, lấy cái gì ra để bảo vệ cô chứ? Một khi đã xác nhận là anh ta không phải là Diệp Quân Tước, vậy thì Diệp Thị cũng không phải là của anh ta nữa rồi.” Đột nhiên, cánh cửa văn phòng bị đóng sầm lại, Khúc Thanh Ca bước vào với đứa trẻ trên tay: “Không chỉ có Hải Thành Diệp gia, còn có Khúc gia chúng tôi!

Diệp gia là ai chứ, chẳng phải là cô nói bỏ qua đi sao! Ông cụ trước khi chết đã biết được anh ta không phải là Diệp Quân Tước thực sự, nhưng ông ấy đã đưa Diệp gia cho anh ta rồi, cho nên anh ta rốt cuộc là ai, còn quan trọng vậy sao? Diệp Quân Tước còn có một phần cổ phần đang nằm ở trong tay tôi, cô cũng không thể đe dọa được Diệp Quân Tước, chuyện của Mục thị, hai nhà Diệp, Khúc gia chúng ta quản định rồi!”

Ôn Ngôn không ngờ là Khúc Thanh Ca lại đột ngột đến đây.

Chắc chắn là cô ấy đã nghe thấy những lời của Kỷ Thừa Hoằng, cho nên cô ấy mới giận giữ như vậy. Kỷ Thừa Hoằng cuối cùng cũng có nét nghiêm túc hiện trên khuôn mặt của mình: “Mọi thứ khó giải quyết hơn nhiều so với tôi nghĩ, nhưng mà không sao, chúng ta cứ từ từ mà chơi, có thể tôi không thể đánh bại được Mục Đình Sâm, nhưng cô, Ôn Nôn, nhưng tôi vẫn chưa có để vào tầm mắt của mình.”

Nói xong, anh ta đứng dậy thu dọn quần áo, đi về phía cửa phòng làm việc, Ôn Ngôn nhìn bóng lưng của anh, muốn xông tới xé xác anh, người giết Mục Đình Sâm đã ở ngay trước mặt cô nhưng cô không thể làm điều gì được hết. Mỗi khi nghĩ đến cái chết của Mục Đình Sâm, nó giống như một con dao sắc bén đâm vào cơ quan nội tạng của cô, nỗi đau xuyên thấu ấy đã đi cùng cô suốt bao ngày đêm.

Cô ấy đã đánh giá thấp bản chất con người tồi tệ như thế nào, cũng có một số người họ có thể làm bát cứ điều gì vì lợi ích cá nhân của họ, không quan tâm đến người khác sống hay chết, hoàn toàn không tính đến hậu quả.

Sau khi Kỷ Thừa Hoằng đi xa, Khúc Thanh Ca bước tới và an ủi: “Đừng lo lắng, tôi và Quân Tước nhất định sẽ giúp cô vượt qua khó khăn, chỉ cần điều mà Kỷ Thừa Hoằng từng làm thì sẽ có ngày tìm ra bằng chứng. Ôn Ngôn nở nụ cười: “Cảm ơn cô Thanh Ca. Chuyện của Mục gia, nếu như muốn giúp cũng không dễ dàng như vậy… Quả nhiên là Kỷ Thừa Hoằng đã làm, vừa nãy bản thân anh ta đã thừa nhận rồi, tôi sẽ khiến anh ta phải trả giá bằng mọi cách!” Để hạ gục được Kỷ Thừa Hoằng thật không dễ dàng, nhưng cô ấy sẽ không từ bỏ, chờ đến khi Mục thị ổn định, cô ấy nhất định sẽ tìm được chứng cứ chứng minh Kỷ Thừa Hoằng đã giết Mục Đình Sâm!

Vì Kỷ Thừa Hoằng không để mắt tới cô nên cô muốn anh nhìn mình với sự ngưỡng mộ, cô biết là Kỷ Thừa Hoằng và Mục Đình Sâm cùng đẳng cấp, và cô ấy kém xa họ, nhưng cô ấy sẽ không thừa nhận thất bại. Buổi tối, Ôn Ngôn lê thân thể mệt mỏi trở về Mục gia, mẹ Lưu trầm ngâm để lại bữa tối cho cô: “Con ăn chút gì đó đi rồi hãng nghỉ ngơi, con gầy đi nhiều rồi.

Mộng Dao đã đem hai đứa nhỏ về ngủ rồi, nhờ có cô ấy mà trong thời gian này, Tiểu Đoàn Tử cũng không có quấy rầy muốn cô và thiếu gia…”

Ôn Ngôn đi tới bàn ăn ngồi xuống, mí mắt có chút không nhịn được, nhưng lại đói rồi, lúc ăn cơm nhất định sẽ rất mơ màng.

Mẹ Lưu bên cạnh thì thào: “Nhân tiện, buổi chiều Lão Lâm mang về một cái vali. Nói là…Nó ở trên con tàu chìm. Nó bị đánh dạt vào bãi biển gần đó. Nghe nói là thiếu gia đem theo nó khi lên thuyền.”

Ôn Ngôn trong nháy mắt tỉnh táo lại, đặt chiếc đũa trong tay xuống, đứng dậy hỏi: “Vali sao?!”

Mẹ Lưu chỉ về hướng phòng tiện ích: “Nó bị ướt rồi, bẩn hét rồi, mẹ để trong phòng tiện ích, không ai mở ra, đồ vẫn nên để ở đó.”Cô vội vàng chạy đến phòng tiện ích, nhìn thấy vali, cô ngồi xổm xuống, mở to hai mắt đỏ hoe. Những thứ bên trong bị ngâm trong nước trông rất kinh khủng, nhưng hầu hết chúng vẫn ở đó, ở vị trí ban đầu, chỉ cần một khoảng trống nhỏ như vậy là chứa đầy quần áo, không thể lộn xộn được. Ngoài ra còn có chiếc máy tính xách tay mà Mục Đình Sâm thường dùng, đã ngâm trong nước biển lâu như vậy nên không thể sử dụng được nữa, đương nhiên, còn có chiếc khăn quàng cỗ cô chuẩn bị cho anh… Cô nhặt chiếc áo sơ mi yêu thích của anh và ôm nó vào lòng. Anh không chịu buông tha cho nó, nhưng mùi của anh đã biến mất từ lâu, tất cả chỉ còn là mùi mặn của nước biển, màu trắng ban đầu, không còn sạch sẽ nữa.

Thấy cô đã lâu không nhúc nhích, mẹ Lưu nói nhỏ: “Ngôn Ngôn, con đừng xem nữa, để ngày mai mẹ bảo người đem những đồ trong đó ra giặt sạch, lưu lại làm kỷ vật. Nhưng sau khi ngâm nước biển lâu như vậy, cũng không biết là có thể giặt ra hay là không….” Ôn Ngôn nức nở không chịu cử động thân thể, trên quần áo có mùi nước biển, cô gần như có thể tưởng tượng Mục Đình Sâm trước khi chết đã tuyệt vọng như thế nào, chìm một chút vào dòng nước lạnh giá, bóng tối không đáy, có chút mắt liên lạc với biển cả và vạn vật trên thế giới này, từ từ rời khỏi thế giới này… Để lại cô và Tiểu Đoàn Tử…