Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 869: Cái ôm đến chậm



Má Lưu đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh: “Thiếu gia! Cậu thật sự trở về rồi!”

Lúc này Ôn Ngôn mới tin, người đứng ở trước mặt cô, là thật.

Cô đã đợi rất lâu, rất lâu rất lâu rồi… Cô bát chấp tất cả xông lên trước, nhào vào lòng người mà cô ngày nhớ đêm mong kia, thân thể anh suy nhược không ít so với quá khứ, bị cô nhào tới lực đạo quá lớn làm anh phải lùi về hai bước, nhưng vẫn một mực ôm lấy cô, nhưng mà ngực bị đụng có chút đau, phổi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục phổi bắt đầu kháng nghị, nhịn không được ho khan vài tiếng.

Ôn Ngôn ôm anh thật lâu cũng không buông ra: “Anh đi đâu vậy? Vì sao bây giờ mới quay về? Em còn tưởng là anh chết rồi, không thể quay về nữa, anh không biết mấy tháng này em trải qua như thế nào đâu…”

Mục Đình Sâm nhu hòa vuốt tóc cô, dùng sức ôm chặt cô: “Không sao, anh trở về rồi, sẽ không bao giờ rời đi nữa.”

Tiêu Đoàn Tử ở một bên nói nhao nhao đòi Mục Đình Sâm ôm một cái, Ôn Ngôn nén nước mắt chui ra khỏi ngực Mục Đình Sâm nhét Tiểu Đoàn Tử vào trong lòng anh: “Ngày nào Tiểu Đoàn Tử cũng nhao nhao đòi cha, hôm nay, cuối cùng cũng không để nó thất vọng rồi.”

Ánh mắt Mục Đình Sâm đầy nhu thuận mà nhìn Tiểu Đoàn Tử: “Cha trở về rồi, sẽ không đi nữa.”

Tiểu Đoàn Tử nghe hiểu, ôm cổ của anh không chịu buông tay.

Lâm quản gia lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia, đi vào trước đi, bên ngoài gió lớn, thân thể cậu vẫn chưa bình phục hoàn toàn.”

Mục Đình Sâm nhẹ gật đầu, một tay ôm Tiêu Đoàn Tử, một tay nắm tay Ôn Ngôn đi vào trong phòng. Trần Mộng Dao nhìn một nhà ba người cuối cùng cũng đã đoàn tụ, tảng đá trong lòng cũng coi như được buông xuống: “Mục Đình Sâm, anh cũng không biết máy tháng này ngày nào tôi cũng ở đây chăm con giúp anh, sắp trở thành mẹ thứ hai của con anh rồi, lần này anh nợ tôi một khoản nhân tình lớn đấy.”

Mục Đình Sâm hỏi: “Cô muốn tôi cảm ơn cô thế nào? Cứ nói.”

Trần Mộng Dao vốn là nói đùa một chút mà thôi, Mục Đình Sâm nghiêm túc như vậy, cô có chút ngại ngùng: “Tôi… Tôi cũng không muốn gì, cũng chỉ hi vọng anh đừng bao giờ dọa người như thế nữa, đừng bao giờ để Tiểu Ngôn thương tâm khổ sở thế nữa, cả đời chăm sóc cô ấy thật tốt, đối xử với cô ấy thật tốt.”

Mục Đình Sâm nghiêm túc đồng ý: “Được.”

Bây giờ Mục Đình Sâm trở về rồi, Trần Mộng Dao cũng không có lý do tiếp tục ở lại nữa, cô chủ động yêu cầu má Lưu giúp cô thu dọn hành lý, mấy tháng nay cô không có về biệt thự Bạch Thuỷ Loan rồi, mấy tháng rồi không có thời gian rảnh về nhà ngoại thăm Giang Linh, mấy tháng rồi không có sức đi ăn nồi lẫu yêu thích nhất, cô đã có chút không đợi được rồi.

Mục Đình Sâm bảo Trần Nặc đưa Trần Mộng Dao về, sau một hồi bận rộn, Trần Mộng Dao đi, chỉ còn lại Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm “Hai mặt nhìn nhau”. Sau khi nhiệt tình và kích động đã trôi qua, hai người vẫn giống như lúc trước, khi ở cùng một chỗ không có nói nhiều, cộng thêm mấy tháng không gặp, thoáng có một chút xa lạ.

Ôn Ngôn có chút ngại ngùng mà nhìn vào mắt của anh: “Anh…

hình như gầy đi nhiều rồi, rốt cuộc máy tháng nay anh đã làm gì?

Mục Đình Sâm không giống cô, anh sẽ không thẹn thùng, cho nên trực tiếp nhìn chằm chằm cô, quan sát từ đầu đến chân, hận không thể một lần nhìn đủ: “Sau khi anh gặp chuyện được sóng biển đẩy đến một bãi biển gần đó, ngâm trong nước biển quá nghiêm trọng, thời tiết quá lạnh, lúc đó anh cũng không khác sắp chết là mấy, được ngư dân cứu lên. Nhà dân ở địa phương đó cũng vừa nhỏ vừa nghèo, người cứu anh cũng chỉ có thể dùng vài bài thuốc dân gian mà cứu vớt mạng anh, nói thật buồn cười, dân bản xứ thờ phụng một đồ vật rất kỳ quái, lại còn tìm người “cách làm” cũng không khác kiêu đại thần bên Trung Quốc bao nhiêu. Kéo dài một đoạn như vậy, là khoảng mấy tháng, anh cũng hoài nghỉ anh sắp không chịu được mà chết luôn rồi, còn may có thể liên lạc với chú Lâm. Khi đó chú Lâm đưa anh tới bệnh viện, tình hình của anh thật sự không tốt, còn không biết có thể sống sót hay không, cho nên không dám nói cho em, tận đến khi xác nhận anh có thể sống sót trở về bên em, anh liền trực tiếp trở về, anh sợ em biết anh còn sống kiền liều lĩnh đi tìm anh, đường xá xa xôi như vậy, sợ em bị giày vò, anh trực tiếp trở về là tốt rồi. Khoảng thời gian này, em chịu khổ rồi, chuyện của công ty em cũng xử lý thật tốt đẹp.”

Tới giờ Ôn Ngôn mới hiểu được tại sao đêm trước ăn tết chú Lâm vẫn lấy cớ ra ngoài, cô chưa từng hỏi đến, hóa ra là đi tìm Mục Đình Sâm.

Cô đối với cách làm của Mục Đình Sâm có chút oán trách: “Cái gì gọi là sợ em bị giày vò? Anh không chết chính là cứu rỗi lớn nhất với em, anh cũng không biết… Em đã đau khổ đến thế nào…”

Ánh mắt Mục Đình Sâm nhìn cô, dần dần trở lên cực nóng: “Anh biết… Anh đều biết.”

Ôn Ngôn bị anh nhìn có chút xấu hổ, trầm thấp cúi thấp đầu: “Khẳng định là chú Lâm có nói hết sự tình trong nhà cho anh biết, em không kể lại nữa. Đúng rồi… Thời điểm công ty gặp khó khăn, Thiếu Khanh và hai nhà Diệp, Khúc đã giúp đỡ cho em mượn tiền, em chuyển tiền họ cho em mượn thành cổ phần Mục thị, chuyện này chắc là anh còn chưa biết, lúc em làm thế chú Lâm cũng không ở nhà.”

Mục Đình Sâm không có phản ứng đặc biệt gì: “Em làm việc anh rất yên tâm, không cần nói với anh.”

Ôn Ngôn còn nghĩ tới một sự kiện: “Đúng rồi… Tất cả mọi người cho là anh chết rồi, tình thế bắt buộc, em đã chuyển dời cổ phần Mục thị lên danh nghĩa của mình, bây giờ anh đã trở về rồi, mau đổi lại lần nữa đi, chúng ta mau chóng đi làm thủ tục thôi.”

Mục Đình Sâm đột nhiên cười cười: “Quan hệ của chúng ta là gì? Sao phải phân chia rõ ràng như vậy chứ? Công ty ở danh nghĩa của ai đều không quan trọng, chỉ cần là thứu anh có, anh đều có thể nguyện ý cho em, tất cả, đều có thể. Anh có chút mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Ôn Ngôn lúc này mới nhớ đến anh ngàn dặm xa xôi trở về, còn chưa được nghỉ ngơi, vội vàng đứng dậy theo anh đi lên lầu, động tác nhanh nhẹn nhanh chóng đổi sạch sẽ ga giường vỏ chăn, bệnh thích sạch sẽ của anh khẳng định là vẫn còn, thật vất vả mới có thể trở về, phải để anh ngủ một giấc thật an ồn.

Mục Đình Sâm lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cô bận rộn, Tiểu Đoàn Tử đứng ở bên cạnh anh ôm lấy đôi chân dài của anh.

Bây giờ anh cũng không có thời gian dính lấy “Trang sức chân”

này, anh chỉ muốn ôm Ôn Ngôn cào lòng…

“Má Lưu, mang Tiểu Đoàn Tử vào trong sân chơi một lát với.”

Má Lưu nghe tiếng lập tức ôm Tiểu Đoàn Tử đi, còn thấp giọng dạy dỗ nói: “Cha con thật vất vả mới có thể trở về, con để họ dính nhau chút đi, con đi xem náo nhiệt làm gì? Bà dẫn con đi chơi nhé.”

Sắp xếp xong ga giường, Ôn Ngôn còn chưa kịp ngồi dậy, liền bị Mục Đình Sâm ôm lấy từ phía sau. Cái ôm của anh vẫn giống lúc trước, trong ấm áp có một tia bá đạo, ngửi được mùi hương trên người anh, cô có chút tâm viên ý mã.

Tay của anh xe nhẹ đường quen cởi sạch quần áo cô, vừa hay vỗ về chơi đùa. Thời điểm cô không kiềm chế được chân run run lên, anh đột nhiên bá đạo áp đảo cô ở trên giường, hô hấp cực nóng gần trong gang tắc, cô nhìn thấy điên cuồng tiềm ẩn rõ ràng trong con ngươi của anh. Cô có chút hoảng hót, đã máy tháng không làm loại chuyện thân mật này, nhìn điệu bộ này của anh, cô chỉ sợ không có quả ngon ăn, nhưng mà….. Chỉ cần anh có thể trở về, cô đều có thể tiếp nhận.