Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 874: Ôm cây đợi thỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ cần chịu mở miệng nói thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Diệp Quân Tước để vệ sĩ buôn người phụ nữ đó ra, người phụ nữ quỳ dưới đất không dám đứng dậy: “Tôi biết là Hoàng Tam Bảo đã làm chuyện rất không tốt, tôi cũng không muốn giúp anh ấy giấu diễm điều gì, nhưng mà dẫu sao thì anh ấy cũng là chồng của tôi, là bố của con tôi, tôi không còn cách nào khác ca.

Diệp Quân Tước vứt đầu lọc điếu thuốc lá ra ngoài sân, liền đó là tiếng xì xèo nho nhỏ, đốm lửa dập tắt trong vũng bùn lầy: “Tôi có thể hiểu được điều này, thế nên bà chị, bây giờ chị hãy gọi điện thoại cho Hoàng Tam Bảo, gọi anh ta về đây, không cần biết là viện cớ gì, tôi sẽ ở đây đợi anh ta. Tối hôm nay anh ta không về đến đây, ngày mai con trai chị cũng sẽ không về được nữa.”

Người phụ nữ hỏi với giọng nói run rẫy: “Anh ấy mà về đây, ngài định làm gì với anh ấy? Giết chết anh ấy sao?”

Bà già gào lên: “Không được gọi điện thoại!”

Vệ sĩ liền cho bà ta một cái bợp tai, Diệp Quân Tước cũng không hề ngăn lại: “Không, tôi còn cần anh ta làm nhân chứng, chỉ cần anh ta ngoan ngoãn nghe lời, cùng lắm thì sẽ phải ngồi tù mười mấy năm thôi, người mà tôi muốn giết không phải là anh ta, mà là người chỉ đạo anh ta làm việc kìa.”

So với việc bị giết chết thì ngồi tù rõ ràng là một kết cục tốt đẹp nhất rồi. Người phụ nữ không thèm để ý gì đến sự ngăn cản của bà già nữa, rút ra một chiếc điện thoại cũ nát gọi điện thoại cho Hoàng Tam Bảo, đầu điện thoại bên kia rất lâu sau mới có người nhắc máy, giọng nói bực bội của Hoàng Tam Bảo vang lên: “Con đàn bà đáng chét này, chẳng phải là đã nói đừng có mà gọi điện thoại cho tôi rồi sao? Đến lúc đó tôi sẽ tự gọi điện thoại cho cô rồi cơ mà.”

Người phụ nữ sợ sệt đưa mắt nhìn Diệp Quân Tước, hạ giọng nói: “Mẹ anh hôm nay ở trong sân bị trượt ngã, bác sĩ nói là bị thương ở đầu, làm phẫu thuật cần một khoản tiền lớn, lại còn chưa chắc có thể cứu sống được, anh vẫn nên về nhà một chuyến đi, chuyện trong nhà cả một đống, một mình em không giải quyết được.”



Điện thoại bị cúp, bảo vệ mới buông bàn tay bịt miệng bà già ra, thay vì thái độ do dự trước đó, người phụ nữ lúc này tỏ ra quả quyết hơn rất nhiều: “Tổng giám đốc Diệp, ngài nói không hề sai, Hoàng Tam Bảo không xứng đáng, không đáng để tôi phải lãng phí đời mình như thế.”

Diệp Quân Tước liền viết ngay một tấm séc đưa cho cô ta: “Đây là phần thưởng của chị, đủ để cho chị sống tốt nửa đời còn lại của mình.”

Người phụ nữ đó cầm lấy tờ chỉ phiếu, không hề tỏ ra vui mừng bao nhiêu, chỉ nói khẽ một câu cảm ơn.

Diệp Quân Tước cùng vệ sĩ và A Trạch ở luôn lại đợi Hoàng Tam Bảo không hề rời đi, còn cố ý để vệ sĩ lái chiếc xe đỗ ở bên ngoài đi ra xa để không cho Hoàng Tam Bảo phát hiện ra khi quay về đến đây.

Buổi tối người phụ nữ đó giết gà làm một bàn thức ăn, Diệp Quân Tước thấy hoàn cảnh trong nhà tuy là không tốt, nhưng mà bát đũa thì vẫn rất sạch sẽ nên cũng không hề từ chối, ngồi xuống bàn cùng ăn cơm.

Bà già không chịu ngoan ngoãn nên đã bị trói lại, người phụ nữ này đối với bà ta chắc chắn là có rất nhiều oán hận, trước đây bị bắt nạt không ít, nhưng mà vẫn cho bà ta uống nước, bởi vì Diệp Quân Tước không hề nói gì nên cô ta cũng không dám cho bà ta ăn gì. Bà già thì vẫn cứ gào khóc, nói cái gì mà gia đình bất hạnh, nói cô ta là con đàn bà đen đủi, muốn hại chết con trai mình. Cô ta có lẽ là đã nghe quá quen rồi nên cũng chẳng hề có phản ứng gì. Diệp Quân Tước nghe thấy bực mình lại cho người bịt miệng bà ta lại.

Ăn cơm xong, Diệp Quân Tước đứng ở dưới hiên nhà hút thuốc, người phụ nữ ấy cũng không hề rảnh rỗi, dọn dẹp sân vườn một lượt, gà vịt cũng bị nhốt vào. Mùi hôi thối trong không khí cũng giảm đi không ít, kỳ thực thì không khí ở dưới nông thôn tốt hơn nhiều so với trong thành phó, trời lại có mưa, cảm giác hít thở cũng khiến cho phổi như được làm sạch đi vậy.

Đợi người phụ nữ đó bận rộn xong, Diệp Quân Tước lại nói chuyện với cô ta: “Chị sau này có dự định gì?”

Ánh mắt của người phụ nữ đó đò đẫn ra một giây: “Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là tôi sẽ đưa con trai tôi rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt. Người nhà họ Hoàng rất khó đối phó, tôi lại còn hại Hoàng Tam Bảo phải vào tù, bà già đó sẽ không tha cho tôi. Tôi cũng sợ sau này Hoàng Tam Bảo ra khỏi tù lại đến trả thù tôi, thế nên, có thể đi được bao nhiêu xa thì đi bấy nhiêu xa thôi.”

Diệp Quân Tước rất tán thưởng cách nghĩ của cô ta: “Đúng thế, phải như thế mới được, thay vì làm trâu làm ngựa hầu hạ cả gia đình loại người không biết ơn nghĩa gì này, không bằng tự mình sống thoải mái. Trên người chị không hề nhìn thấy có chút dấu vết nào của cuộc sống hạnh phúc cả, cuộc đời đã không hề dễ dàng gì, sao phải tự làm khổ mình chứ? Không cần biết là có tiền hay không có tiền, tự bản thân mình sống dễ chịu là được rồi.”

Lúc không còn việc gì làm nữa, người phụ nữ đó bắt đầu thu dọn hành lý của cô ta và con trai, nhìn có vẻ là muốn rời đi ngay sau khi Hoàng Tam Bảo bị bắt lại.

Bà già bị bịt mồm trói trên ghế chỉ biết chảy nước mắt, cứ như là muốn khóc cho đến chết vậy.

Cứ đợi như vậy đến bốn giờ sáng, trời vẫn còn lâu mới sáng, dưới nông thôn rất yên tĩnh, thế nên tiếng xe đi đến gần có thể nghe thấy rất rõ ràng. Hiện giờ dưới nông thôn khắp nơi đều đã rải đường nhựa, giao thông cũng được coi là tiện lợi, Hoàng Tam Bảo ngồi xe về thẳng đến nhà.

Diệp Quân Tước cho vệ sĩ đứng nắp ở đằng sau cánh cửa, chỉ đợi Hoàng Tam Bảo bước vào.

Người phụ nữ đó cũng đã nghe thấy tiếng xe ô tô, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Rất nhanh, trong sân vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, ngoài Hoàng Tam Bảo ra, còn có người khác nữa.

A Trạch và hai vệ sĩ cùng nhau chuẩn bị bắt người, cửa bị đầy từ ngoài vào, ngoài Hoàng Tam Bảo ra còn có hai người đàn ông khác nữa, trông có vẻ như lưu manh côn đồ, gần như là trong nháy mắt bọn họ đã bị chế ngự.

Hoàng Tam Bảo phải mắt một lúc mới bình tĩnh lại được, anh ta bị ấn xuống dưới đất, không nhìn thấy mặt của Diệp Quân Tước, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da đắt tiền trên chân anh ta.

Biết là mình không thể nào chạy thoát được nữa, Hoàng Tam Bảo lớn tiếng hỏi người phụ nữ: “Con đàn bà thối tha kia, rốt cuộc đây là chuyện gì đây? Cô chẳng phải bảo là mẹ tôi bị ngã sao?”

Cô ta thì tỏ ra rất bình thản: “Tôi thì cũng hi vọng là bà ta bị ngã thật, ngã chết tươi thì càng tốt. Đáng tiếc thì lại không thé, loại ác quỷ như anh cũng còn đang sống sờ sờ ở đây đấy thôi. Gả cho anh bao nhiêu năm qua tôi đã chịu đủ rồi, sau này thì đường ai người đấy đi.”

Diệp Quân Tước thì đạp cho Hoàng Tam Bảo một cái, sau đó dẫm lên mặt của hắn: “Biết tao là ai không? Biết tại sao tao lại tìm mày không?”

Hoàng Tam Bảo chết lặng nửa người: “Tổng…tỗổng giám đốc Diệp…”

Thủ đoạn của nhà họ Diệp, Hoàng Tam Bảo có nghe qua, thế nên anh tâ mới thấy hoảng hốt, sợ đến nỗi đái cả ra quần rồi.

Trong không khí nồng nặc mùi khắm khú, khiến cho Diệp Quân Tước phải cau mày lại, không khỏi cảm thấy khó chịu mà lùi ra sau hai bước: “Con mẹ mày có thể khá khẩm hơn một chút có được không, đã dám làm chuyện hãm hại, giết người rồi cơ mà, Hoàng Tam Bảo, con đường này, mày cũng coi như là đã đi đến cùng đường rồi.”

Hoàng Tam Bảo sợ chết, vội vàng van xin: “Không liên quan gì đến tôi hết, có người đưa tiền để tôi làm chuyện đó, thật là không liên quan gì đến tôi hết, ngài muốn tìm người để tính sổ thì đi tìm người đó ấy, tôi chỉ là người nhận tiền mà làm việc thôi!”

Diệp Quân Tước hỏi thẳng luôn: “Ai là người đã yêu cầu mày làm như thế?”

Hoàng Tam Bảo do dự một giây, bị A Trạch đạp cho nhát, lập tức ngoan ngoãn: “Là…là Kỷ Thừa Hoằng! Chính là gã thương nhân đại gia Kỷ Thừa Hoằng! Đằng nào thì có nói ông ta ra hay không thì tôi cũng phải chết… Tổng giám đốc Diệp, ngài tha cho tôi một con đường sống, sau này tôi làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được!”