Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 48: Cậu có bạn gái không?



Translator: Nguyetmai

Luna vốn chỉ định ăn thử để ủng hộ McGonagall và Amy mà thôi, nhưng khi thấy phần cơm chiên Dương Châu đặt trên bàn, đôi mắt cô tức khắc sáng ngời.

"Đẹp quá!" Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô, sau đó lại nhanh chóng hóa thành tò mò: "Kỹ thuật dùng dao phải tài giỏi đến đâu mới có thể cắt nguyên liệu thành kích cỡ nhỏ bằng hạt gạo thế này? Hơn nữa, với phương thức nấu nướng này, chẳng lẽ là trộn lẫn nguyên liệu với nhau rồi nấu lên sao? Nhưng làm thế nào mà trứng gà có thể bao bọc lấy từng hạt cơm thế này chứ?"

Mùi thơm của trứng gà hòa quyện với các loại nguyên liệu khác xộc vào khoang mũi, khiến cô không nhịn được thầm nuốt nước bọt.

"Cô Luna, cô ăn thử xem." Amy vừa nói khẽ, vừa nhìn Luna bằng ánh mắt mong chờ.

McGonagall khoanh tay đứng bên cạnh, cũng quan sát Luna, hy vọng phần cơm chiên Dương Châu này có thể tạo cho cô một trải nghiệm không tồi.

"Vậy thì tôi ăn nhé." Cô cười nói, sau đó cầm thìa xúc cơm chiên, tao nhã đưa vào miệng, sau đó nhanh chóng đắm chìm trong hương vị tuyệt vời mà món ăn mang đến.

Không có cảm giác nát nhừ như luộc trong nước, không biết gã đã dùng cách nấu nào lại có thể giữ nguyên đặc điểm riêng biệt của từng loại nguyên liệu: giòn, xốp, mềm, ngon miệng… Hương vị của mỗi loại nguyên liệu vừa rõ ràng, lại vừa dung hợp vào nhau vô cùng hoàn hảo, tạo nên một mùi vị tuyệt vời mà cô chưa bao giờ được nếm thử. Cô chưa từng nghĩ rằng, thức ăn lại có thể trở nên ngon đến mức này, một cánh cửa mới như vừa được mở ra trước mắt cô.

Miếng cơm chiên thơm ngon vừa trôi tuột vào bụng đã nhanh chóng hóa thành một dòng khí ấm áp, xoa dịu từng thớ thịt trong cơ thể, làm giãn nở toàn bộ lỗ chân lông trên người, tạo nên cảm giác sảng khoái từ đầu đến chân khiến người ta say mê.

"Quá ngon!"

Đó là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu Luna lúc này. Cho dù là lúc còn ở đế đô, cô cũng chưa từng được ăn món nào ngon đến thế, chỉ một ngụm mà toàn thân đều được thỏa mãn đến tột cùng.

Cô không nhịn được xúc một thìa nữa bỏ vào miệng, cẩn thận nhấm nháp hương vị nấm hương và măng đến từ núi rừng, tôm tươi đến từ biển cả, trứng gà thơm mềm, hạt cơm đậm vị, tất cả càng khiến cô cảm thấy ngon miệng hơn bao giờ hết.

Lý trí và lễ nghi quý tộc đã ăn sâu vào tận xương tủy vẫn đang không ngừng buộc cô phải cư xử tao nhã trước mặt người khác. Thế nhưng, trước một món ăn tuyệt vời nhường vậy, hai tay cô như vượt khỏi tầm kiểm soát của não bộ, chỉ biết cắm cúi xúc hết thìa này đến thìa khác, có lúc, thìa còn va vào bát, tạo nên mấy tiếng leng keng giòn giã.

Ý nghĩ ăn thử để cổ vũ cha con McGonagall ban đầu giờ đã tan thành mây khói. Lúc này đây, Luna chợt cảm thấy suy nghĩ của mình hơi nực cười, món cơm chiên cầu vồng ngon lành nhường này sao lại không có người đến ăn được chứ?

Tuy cái giá 600 đồng tiền một phần vẫn khá xa xỉ với cô, nhưng đối với nhà hàng và món ăn tuyệt vời này, giá tiền ấy chẳng đáng là bao.

Hơn nữa, với cuộc sống một thân một mình tại thành Chaos, thỉnh thoảng, cô có xa xỉ một chút cũng không có gì không ổn cả. Có lẽ, mùi vị ngon lành này chính là niềm an ủi tốt nhất dành cho bản thân trong những năm tháng sinh sống ở nơi đất khách quê người.

Thấy Luna chìm đắm trong hương vị của cơm chiên, McGonagall nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng. Thấy khách hàng mỉm cười hạnh phúc khi ăn món do mình nấu có lẽ là ước mơ của mỗi người đầu bếp.

Amy cũng tươi cười vui vẻ, như thể vừa hoàn thành được một việc rất khó khăn.

Keng!

Thìa chạm vào bát phát ra tiếng vang nhỏ. Nhìn chiếc bát bóng loáng trước mặt mình, lúc này Luna mới phát hiện cô đã ăn sạch cả phần cơm chiên Dương Châu, không sót lại dù chỉ một hạt, ngay cả bát cũng bóng loáng như có thể soi gương. Cô vừa kinh ngạc lại vừa ngượng ngùng, không ngờ mình lại có thể ăn đến sạch sành sanh như thế.

Hơn nữa, điều khiến cô giật mình hơn cả chính là, sau khi ăn xong một phần cơm chiên, cả cơ thể cô chợt thoải mái như vừa được ngâm mình trong bồn nước ấm.

"Cô Luna, cô thấy cơm ngon không ạ?" Thấy Luna rút một chiếc khăn tay hình vuông ra khỏi túi để lau miệng, Amy háo hức hỏi.

"Ừ, ngon lắm, cơm chiên cầu vồng do cha Amy nấu cực kì ngon." Cô gật đầu, mỉm cười với McGonagall: "Thức ăn do anh nấu vừa đặc biệt lại vừa ngon miệng."

"Cảm ơn." Gã mỉm cười đáp lại, có thể cảm nhận được dường như thái độ cảnh giác của cô với mình đã phai nhạt đi rất nhiều.

"Cô Luna, ngoài cơm chiên cầu vồng ra, món bánh kẹp Thiểm Tây mà cha em làm cũng cực kì xuất sắc, cô cũng dùng thử một phần xem!" Amy lại giới thiệu cho Luna một món khác.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, bây giờ đã là bảy giờ mười phút, do đó, tuy rất hứng thú khi nghe cô nhóc nhắc đến món ăn chưa xuất hiện trên thực đơn, cô vẫn chỉ đành mỉm cười từ chối: "Không được rồi, hôm nay cô phải đi dạy, lần sau cô lại đến ăn nhé." Nói rồi, cô lấy một chiếc ví tiền tinh xảo khỏi túi áo.

"Vâng ạ." Amy hơi hụt hẫng vì không thể mời cô giáo món bánh kẹp Thiểm Tây cực kì ngon kia, chỉ đành chờ đến lần sau.

"Cô Luna, bữa cơm hôm nay xem như chút lòng thành của tôi, không cần trả tiền đâu." McGonagall lịch thiệp nói.

"Ký chủ, bản hệ thống đề nghị cậu không cho khách hàng ăn miễn phí, từ chối tất cả hành vi ghi nợ, trở thành một nhà hàng vừa có phong cách vừa có nguyên tắc!" Giọng nói nghiêm khắc của hệ thống tức khắc vang lên.

"Cậu có bạn gái không?" Gã bình thản hỏi ngược lại.

Hệ thống im lặng trong chốc lát rồi đáp: "Hệ thống không cần bạn gái."

"Đúng thế, loại người keo kiệt như cậu thì ngay cả bạn bè cũng chẳng có, huống chi là bạn gái chứ." McGonagall chế giễu hệ thống, sau đó quay sang nhìn Luna: "Quý cô này đối xử với Amy rất tốt, miễn phí một lần thì đã sao? Hệ thống này, dù sao cậu cũng chẳng có bạn gái, thôi thì cứ tập trung vào việc buôn bán thức ăn của cậu đi."

"…" Một chuỗi dấu chấm lặng lẽ lướt qua trong đầu gã.

"Không được, ăn ở nhà hàng đương nhiên phải trả tiền chứ." Luna lại lắc đầu, nghiêm túc từ chối. Cô lấy 6 đồng vàng trong ví tiền rồi khẽ đặt lên bàn, khẽ vuốt tóc Amy rồi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Vậy thì xin cô hãy chờ một chút." Gã cũng không miễn cưỡng thêm, bởi tính cách của một số người vốn là như thế. Gã nói cô đợi một chút rồi nhanh chóng đi vào nhà bếp.

"Hả?" Luna hơi khó hiểu nhìn theo bóng lưng gã, chần chờ giây lát rồi vẫn quyết định đứng yên tại chỗ, không vội rời đi.

Một phút sau, McGonagall quay lại, tay cầm theo một túi giấy dầu, mỉm cười đưa cho cô: "Đây là sản phẩm mới của nhà hàng, còn chưa chính thức bày bán. Nếu cô Luna không ngại, có thể giúp tôi nếm thử được không? Xem có phần nào cần cải thiện không?"

"Vâng, cảm ơn anh." Nhìn nụ cười trên mặt gã và vẻ mong chờ của Amy, Luna chần chừ một lát nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy chiếc túi đó. Cô có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành của hai cha con, nếu còn khăng khăng từ chối thì có vẻ không phải phép cho lắm.

Mùi thịt thơm lừng bay ra khỏi túi, bên trong là một chiếc bánh nướng màu trắng được rạch ở giữa, phần nhân được nhồi đủ loại thịt, hẳn là món bánh kẹp Thiểm Tây mà Amy đã nói, khiến Luna vốn đã no lưng lửng cũng chợt cảm thấy hơi đói lại rồi.

Cô nhìn Amy, khẽ cười nói: "Vậy cô đi trước nhé, nếu Amy còn muốn đi học thì có thể tự đến học viện, con có thể học tất cả các lớp do cô dạy."

"Vâng ạ, nhưng mà dạo gần đây Amy đang học bảng cửu chương với cha rồi." Cô nhóc gật đầu nói.

"Bảng cửu chương ư?" Luna hơi nghi hoặc, không biết McGonagall đã dạy cô nhóc cái gì, chẳng qua hôm nay thật sự không còn thời gian để tìm hiểu sâu thêm nữa. Cô gật đầu chào hai cha con rồi xoay người đi ra cửa.

"Ông chủ McGonagall, xem ra hôm nay tôi không phải là khách hàng đầu tiên của nhà hàng rồi." Đúng lúc này, Macbeth đẩy cửa bước vào, thấy Luna đang đi ra thì nghiêng người nhường đường. Ông nhìn chằm chằm vào túi giấy trên tay Luna hồi lâu, ngửi thấy mùi thịt nồng đậm trong không khí, đôi mắt bỗng sáng ngời: "Chẳng lẽ hôm nay có món mới hả?"