Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác

Chương 57: Đèn lồng – Phần 1



“Ư… Ưm… Nhẹ, mày làm nhẹ một chút sẽ chết sao! A! Cái đm mày cắn chỗ nào đấy!’’

Bên trong phòng truyền đến từng trận âm thanh mập mờ, người đứng ngoài cửa hai tay nắm thành quyền, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng xoay người rời đi.

“Chà chà, thật kích thích, quá kích thích… Thì ra hai nam nhân cũng có thể như vậy nha. A… Nhìn cái đống cơ bắp ấy… Thật không nghĩ tới tên lưu manh kia lại là người nằm dưới… A! Thực sự là quá kích thích, quá kích thích rồi!” Tiểu hồ ly cúi người dùng một tay che mắt, một tay xốc cái cửa sổ nhỏ phía trên phòng kia ra, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh thán phục, kèm theo tiếng nuốt nước miếng khả nghi, cơ thể treo ngược trên xà nhà hưng phấn lay lay.

“Ha, tiểu ca, ngươi cũng đang nghe trộm sao?” Trên đỉnh đầu truyền tới một âm thanh, Đại Hắc ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đại ca hồ ly đầu trọc dùng đuôi cuốn lấy trên xà nhà, xoay đầu lại, gương mặt thân thiện, nở nụ cười nhìn anh. “Ngươi vừa tới hả? Ta ở chỗ này hóng hơn một canh giờ rồi. Hứ, sức chịu đựng của 2 người này thật dai mà, ban ngày ban mặt, lúc này vừa lên phòng chưa được bao lâu đã quấn lấy nhau rồi.”

Thấy Đại Hắc cúi đầu không định để ý đến mình, hồ ly trút bỏ lớp hình người, biến thành một con cáo nhỏ, hai chân trước khua khoắng trên không trung, “Haiz, ta nói này, ngươi ngược lại chớ vội đi nha. Có phải ngươi cũng cảm thấy hứng thú hay không? Đúng dịp, ta đối với những thứ này cũng có chút ngạc nhiên, nếu không thì hai ta có thể cùng trao đổi một chút?”

“Này, ngươi đừng có buồn bực như vậy đi. Ngươi không có lời nào để nói với ta sao? Thật sự là không có sao? Ngươi có thể hỏi, ta tuyệt đối sẽ biết gì đáp nấy.” Thấy Đại Hắc quay đi, tiểu hồ ly nhanh chóng nhảy xuống, chạy theo phía sau anh, “Ngươi thực sự không định cùng ta nói chuyện sao? Ây, thật là mất hứng, tại sao người này có thể như vậy chứ? Ta nhìn thấy ngươi cả ngày buồn bực, không nói lời nào mới cố ý đến mở mang đầu óc cho ngươi mà. Thế nào? Ngược lại nơi này cũng không có ai, bằng không chúng ta ngồi xuống tâm sự. Tâm sự chuyện này chuyện kia, ta cũng đang cực kỳ khó chịu. Dọc đường đi cũng chỉ có vài người như vậy, đến cả người nói chuyện cùng ta cũng không có. Ta biết là ngươi cũng rất tịch mịch, có phải ngươi cũng đang rất cô đơn hay không? Hả?”

Tiểu hồ ly lắc đầu ai oán thở dài, bản thân thì lại như một cái đuôi bám theo Đại Hắc không buông. Mãi đến tận khi bước chân phía trước ngừng lại, tiểu hồ ly ngẩng đầu lên mặt tràn đầy ao ước nhìn Đại Hắc: “Ngươi nghĩ thông rồi sao? Chúng ta cùng tâm sự?”

“Ngươi muốn cùng ta làm cái gì?” Đại Hắc nhìn nó, đến cả ánh mắt phiền chán cũng chẳng thèm liếc nó nữa. 

Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên cười hăng hắc hai tiếng, nhưng mà trên mặt nó căn bản vẫn không nhìn ra biểu tình gì. Nó dùng một cái chân trước che mặt mình lại: “Ừ thì, ngươi nói xem, ta thích nữ tử thì tốt, hay là thích nam nhân mới tốt đây? Còn có chuyện này nữa, ngươi thích nam hay nữ? Có phải ngươi thích cái tên lưu manh kia không?” Vừa nói xong, tiểu hồ ly xoè ra bộ móng vuốt, trong mắt lóe lên ánh sáng mừng rỡ hóng hớt dị thường. 

“…” Yên lặng một hồi.

“Này, ngươi đừng có đi mà, huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói, nếu mà người không thích cái đề tài này thì chúng ta có thể tán gẫu cái khác mà. Này! Huynh đệ, ngươi đừng có đi nhanh như vậy chứ? Được rồi, ta thừa nhận, ta đúng là có một chút sợ hãi ấy mà. Ngươi nói xem, cái nhà nghỉ này có phải có vấn đề hay không? Chỉ có mấy người chúng ta ở đây, hai ta nếu mà ở chung một chỗ thì không phải cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau sao? Ngươi dừng lại một chút đi mà…” 

Mãi đến tận khi không còn thấy được bóng dáng của Đại Hắc nữa, tiểu hồ ly mới ủ rũ cúi đầu ngừng lại, xoay người về phía sau, nhìn cái đại sảnh trống rỗng ở dưới lầu. Cái tên tiểu nhị kia bố trí chỗ ở cho bọn họ xong sau đó cũng biến mất, không thấy tăm hơi. 

Tiểu hồ ly liếc nhìn xung quanh, ngoài phố nửa điểm âm thanh cũng không có. Nó rũ người lắc lắc đầu một cái: “Hứ, thật là mất hứng. Chẳng qua chỉ là muốn tìm người trò chuyện thôi mà…” 

Sau khi nói xong liền chuồn êm lên nóc gian phòng mà Hạ Quân ngủ như một làn khói. 

Đi đến trước cửa phòng mình, Đại Hắc mới dừng bước. Anh đứng ở hành lang nhìn căn phòng trước mặt, một hồi lâu sau mới quay đầu lại nhìn về phía xa xăm của hành lang. Bên trong là cái cảnh tượng gì, người anh yêu sao có thể thư thả nằm ở dưới thân của nam tử khác…

Đáy mắt của anh là một mảng u ám, nhìn chằm chằm nơi phía xa của hành lang. Tâm lý nảy sinh sự căm ghét cùng không cam lòng giằng xé lôi kéo. Anh muốn giết hắn! Giết Trương Hách! 

“Ầm!” Một tiếng vang kéo tâm tư của anh lại. Đại Hắc khôi phục tinh thần, lắc lắc đầu sau đó lên mê man nhìn hai tay của mình. Da thịt ở lòng bàn tay anh đã bật ra lẫn với máu tươi. Cánh cửa trước mắt đã ầm ầm sụp đổ. 

Một người đến gần bên cạnh Đại Hắc, đứng ở bên cạnh nhìn anh mà mặt không thay đổi. Thấy Đại Hắc trước mặt mình đang giơ tay ngẩn người, Diêu Ngân Tử dùng thanh kiếm gỗ đào nâng tay Đại Hắc lên nhìn một hồi, thờ thẫn mà nói: “Ngọn lửa đố kị sao lại mãnh liệt như vậy?” 

Đại Hắc thu tay về, không để ý tới y. Anh trực tiếp đi vào trong phòng, trong mắt không nhìn ra tâm tình gì, mà hai tay khẽ run đã cho biết là anh đang căng thẳng.

Diêu Ngân Tử đứng ở ngoài cửa liếc mắt nhìn anh, sau đó lãnh đạm rời đi.

Đại Hắc ngồi trên băng ghế, hai tay đặt ở trên bàn, yên lặng nhìn nó không lên tiếng.

Rất lâu sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Diêu Ngân Tử cầm một chiếc lọ đi tới, ngồi ở bên cạnh Đại Hắc, ném chiếc lọ qua, “Bôi thuốc này lên đi, hai ngày sau sẽ khỏi hẳn.”

Đại Hắc không nói gì, coi Diêu Ngân Tử như không khí. Diêu Ngân Tử nói: “Ngươi yên tâm, bần đạo sẽ không hại ngươi. Bần đạo chỉ hy vọng ngươi có thể thử xem thuốc bột vừa chế này có tác dụng hay không thôi.”

Nói xong y liền mở chiếc lọ ra, đổ bột thuốc lên tay Đại Hắc, sau đó ném chiếc lọ vào túi vải rồi rời đi. 

Thời điểm đi đến trước cửa, Diêu Ngân Tử dừng lại một chút, y nắm cái túi vải bên trong có chiếc lọ, rất lâu sau cũng không nói gì. Mãi đến tận khi y định bước chân ra khỏi cửa liền nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên: “Thuốc bột quá đắt.” 

Cơ thể Trương Hách vẫn đè lên người Hạ Quân như trước. Vật kia chen vào giữa 2 chân Hạ Quân. Hắn ở trong cơ thể Hạ Quân thúc vài lượt sau đó lui ra ngoài, rồi nheo mắt nắm lấy cằm gã.

Hạ Quân cau mày lau phần dịch ở dưới thân chảy ra, nhíu mày nói: “Cái đcm mày tại sao lại muốn bắn ở bên trong cơ chứ!”

“Chính là muốn giữ lại.” Trương Hách cong khóe miệng cười, mặt yêu nghiệt vô cùng, sau đó cắn lấy miệng Hạ Quân, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Nếu không, lại tới một lần nữa?”

“Cút đi!” Hạ Quân đẩy hắn ra, cầm quần áo ở bên cạnh lên mặc vào, nhìn trên giường khắp nơi bừa bộn thì nhíu nhíu mày. Quả nhiên là không chơi gái quá lâu, thế nhưng lại cùng một thằng ranh thối tha làm cùng nhau.

Trương Hách cơ thể trần truồng nằm ở trên giường, mái tóc dài bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính trên thân thể trắng nõn, thuận theo đường cong tuyệt đẹp đi đến bờ eo. Hạ Quân ở bên cạnh tranh thủ liếc mắt nhìn, thở dài nói: Đây mà là các bà các chị thì tao nhã biết bao!

Khi trời tối, tiểu nhị đi đến trước cửa phòng Hạ Quân gõ một cái: “Mấy vị khách quan, có cần chút nước nóng hay không?”

Hạ Quân mở cửa ra, thấy tiểu nhị cúi đầu bưng một chậu… Đến tột cùng là một chậu nước gì gã cũng không biết. Hạ Quân tỉ mỉ nhìn một chút, mùi máu tanh xộc lên lỗ mũi này là do khứ giác của gã có vấn đề hay sao?

Còn không chờ Hạ Quân nghĩ thêm gì nữa, tiểu nhị kia đột nhiên “Oành” một tiếng, cả người cả chậu ngã xuống đất. Một khuôn mặt xanh trắng mang theo nụ cười quái dị, từ trong cổ họng truyền đến một âm thanh quái dị: “Đẹp… Thật đẹp… Tiên cô thật đẹp…”

Nhưng mà cặp mắt kia lại nhìn thẳng vào Trương Hách đang nằm ở trên giường. Hạ Quân lùi lại một bước, tên này chẳng lẽ lại bị Trương Hách mê hoặc thành ra như vậy sao?

“Ha ha…” Tiểu nhị phát ra tiếng cười quỷ dị, sau đó cặp mắt kia liếc nhìn Hạ Quân, đầu ngoặt sang một bên, không còn động tĩnh gì.

Hạ Quân nhấc chân lên đạp đạp, hồi lâu cũng không thấy tiểu nhị phản ứng, lại đi nhìn đến cái chậu kia, nào có máu đâu, đây rõ ràng chỉ là một chậu nước nóng thôi mà.

“Đừng đụng vào hắn, hắn đã bị người khác khống chế rồi.” Trương Hách dựa vào đầu giường, không chút hoang mang mặc quần áo vào, sau đó đi tới phía sau Hạ Quân mạnh mẽ bóp mông Hạ Quân một cái, liếm liếm lỗ tai Hạ Quân: “Đi, tìm nàng thôi.”

“Đừng có mà đáng ghê tởm như thế!” Hạ Quân nhấc chân đạp về sau một cước, sau đó đi cùng Trương Hách, “Mày muốn đi tìm ai?”

“Ngươi nói xem? Sớm muộn gì cũng gặp mặt, không bằng giải quyết sớm chút.” Trương Hách nhếch khóe miệng, một ít đằng mạn xanh biếc quấn quýt hiện lên ở trên mặt của hắn, ăn uống no đủ, vô cùng thoải mái nụ cười.

Đi trên phố, Hạ Quân nhìn đến to cả đầu rồi. Trên con đường này người qua người lại, khung cảnh vẫn y như ban ngày. Chỉ là những người đi trên đường mặt đều không có chút cảm xúc nào.

Trong một mảnh toàn lồng đèn hoa đăng, Hạ Quân nhìn thấy Đại Hắc trầm mặc đứng ở đằng xa nhìn mình. Hạ Quân nhìn anh, rất lâu sau mới dời tầm mắt đi.

Tiểu hồ ly lượn lờ quanh chỗ hoa đăng này, nó ngẩng đầu kiễng chân sau dùng móng vuốt đập lên một cái đèn lồng hoa đăng, xoay một vòng. Lần cuối nó nhìn thấy lễ hội hoa đăng như thế này đã cách đây bao lâu rồi nhỉ? Mấy trăm năm đi? Nó sắp không nhớ nổi lễ hội là cái dạng gì rồi, nhưng mà lễ hội lúc ấy nhất định là nhìn đẹp hơn bây giờ rất nhiều. Tiểu hồ ly hừ hừ một tiếng, sau đó lại dùng móng vuốt vờn vờn cái đèn lồng: “Thật là khó coi mà!”

Cũng không phải nói con tiểu hồ ly vô lương tâm này vì nhớ lại cảnh cũ mà xúc động cảm thương gì, thực sự là mấy cái đèn lồng này có chút khó coi, mỗi cái đèn cơ hồ đều giống nhau y xì đúc, dùng giấy trắng đắp thành, vẽ lên một vài nữ tử, bên trong là ánh nến màu đỏ.

Điểm bất đồng duy nhất chính là các nữ tử ở phía trên đèn lồng, diện mạo các nàng không có một cái nào lặp lại cái nào, biểu tình lại đều giống như nhau. Trong ánh mắt các nàng tựa như mang theo tia e ngại cùng ai oán, nét vẽ cực kỳ chân thực.

Phía đằng xa đột nhiên truyền lại một tiếng hát, khàn khàn, trầm thấp, một âm thanh không thể chối từ. Nó trầm thấp chậm rãi truyền tới tai mấy người họ.

Chỉ thấy người mới cười, người mới cười…

Liên tục nhiều lần chỉ có một câu như vậy, như muốn thôi miên con người ta vậy, khiến người ta buồn ngủ không thô.

Hạ Quân nhéo mạnh một cái lên đùi mình, nỗ lực khiến đầu óc tỉnh táo. Mấy chiếc đèn lồng bị một trận gió thổi tách ra hai nửa, từ giữa phân ra một con đường lớn. Một nhóm các cô gái mặc đồ trắng từ phía xa xa chậm rãi đi tới, trên tay các nàng mỗi người đều xách một cái đèn lồng, cười đùa đi tới.

“Tiên cô giá lâm!” Âm thanh sắc bén của một cô gái vang lên bốn phía, những cô gái mặc áo trắng này càng lúc càng đến gần. Mọi người lúc này mới nhìn rõ mặt của các nàng, mỗi người đều có thể được coi là tuyệt sắc. Dung mạo như vậy chỉ sợ trên đời khó có, trên mặt các nàng đều mang nụ cười hưng phấn nhìn đám người Trương Hách.

Sau đó người dẫn đầu dừng lại một phát, những cô gái sau lưng cũng ngừng chơi đùa, các nàng tách ra hai bên, vô cùng cung kính quỳ xuống, đồng thanh nói: “Cung nghênh tiên cô.”