Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành

Chương 14: Làm bạn với sói



Tuy rằng Wolf tha thứ Chu Kỳ, nhưng rõ ràng hắn xem chặt hơn trước, liền giống như sáng hôm sau, Chu Kỳ vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt màu vàng kia.

“… Gì vậy?”

“Nhìn cậu.”

“……”

Chu Kỳ thật bất đắc dĩ, mặc kệ là ở trong hang hay là ra ngoài, đối phương đều sẽ thỉnh thoảng dừng lại việc trong tay nhìn cậu, cho dù là đi săn, Wolf đều muốn kéo cậu đi cùng, nhưng mà loại cảm giác này... cũng không xấu.

Ít nhất cậu đã biết Wolf có điểm mấu chốt, nếu chạm tới điểm mấu chốt của hắn cho dù là mình cũng sẽ bị dạy dỗ thật sự thảm… mà điểm mấu chốt này chính là an toàn của Chu Kỳ.

Lúc giữa trưa, hai người nướng nửa con linh dương hôm qua Wolf bắt được để ăn, nửa con còn lại để dành cho bữa tối.

Chu Kỳ thuận tiện lột da của linh dương xuống, còn có xương, mỡ, cậu đều nhặt lại, xương linh dương có thể làm vũ khí, ví dụ như xương đùi của linh dương dùng đá mài sắc còn có thể làm dao, thứ cậu cần nhất lúc này chính là vũ khí; mỡ mà nói có thể thử tạo xà phòng? Hoặc là làm nhiên liệu cũng được; mấy thứ như dây chằng da cơ vốn đã rất chắc hoàn toàn có thể dùng để làm dây thừng. Tóm lại thứ có tác dụng cậu đều giữ lại.

Đối mặt với nghi hoặc của Wolf, cậu giải thích từng cái một, biểu tình “thì ra còn có thể như vậy” của đối phương làm cậu nhịn không được đắc ý dào dạt, xem đi, không có tôi cậu còn không hưởng thụ được mấy đãi ngộ đẳng cấp này được đâu.

Sau khi cơm nước xong, Chu Kỳ chơi đùa với cái đuôi của Wolf một chốc, liền lười biếng vác cái bụng no căng ra ngoài phơi nắng, kết quả mới ra cửa hang, đã bị bầy sói đứng thành một hàng bên ngoài dọa ngây ngẩn.

Này nhất định là ảo giác… cậu dụi dụi đôi mắt, sau đó phát ra tiếng kêu to.

Wolf nghe thấy tiếng kêu gần như là lập tức đứng chắn trước người cậu, phát ra tiếng gầm cảnh cáo với sói xám đầu đàn.

Sói xám vẫn là bộ dạng tự cao tự đại*, thậm chí thong thả bước qua ngồi xuống, bắt đầu liếm móng vuốt của mình, kỳ thật Chu Kỳ còn rất bội phục con sói xám này, lúc trước một mình đấu với gấu ngựa, hiện tại lại khiêu khích Wolf một cách trắng trợn, lúc Wolf tức giận ngay cả cậu đều có chút sợ hãi, con sói xám này vậy mà giống như không thấy.

(*唯我独尊 duy ngã độc tôn: tự cao tự đại, cho rằng mình mình ghê gớm nhất.)

Nhưng sói ở trong bầy sói này rõ ràng ngồi không yên, một con sói đen sau lưng sói xám tiến lên chắn trước nó, rống lên với Wolf.

Ồ, thật là một con còn can đảm hơn một con, hai con này là một đôi? Chu Kỳ thất thần phát hiện cậu đã nhàm chán đến mức bắt đầu bát quái động vật…

Cậu quan sát cẩn thận một chút, phát hiện bầy sói là do bảy con sói tạo thành, trừ bỏ sói xám cùng sói đen tương đối dễ nhận, còn có hai con sói lớn xám trắng đan xen cùng ba con sói tương đối nhỏ. Ấn tượng với sói xám là sâu nhất, không biết là do gặp được lúc trước hay là bởi vì “tính cách” tương đối đặc biệt của nó, mà con sói đen kia lại càng bắt mắt ở trong bầy sói, giống như Wolf trước khi biến dị, thân hình cao lớn cường tráng, bộ lông đen bóng, lập tức Chu Kỳ có một loại cảm giác thân thiết đối với nó.

Theo lý thuyết gặp được đồng loại của mình đặc biệt là màu lông giống nhau, hẳn là vui vẻ mới đúng, nhưng rõ ràng hai con sói kia không hợp nhau, một tiếng đều vang hơn một tiếng. Mắt thấy hai con liền phải đánh lên, sói xám lắc lông, kéo ra một cái đùi động vật không biết từ chỗ nào, nhìn qua hẳn là dê hoặc trâu, ném đến trước mặt Chu Kỳ cùng Wolf, sau đó mới ngẩng đầu lên rống hai tiếng với Wolf.

Sói đen bên cạnh rõ ràng có chút nôn nóng, đi vòng quanh sói xám, cuối cùng bị sói xám giơ chân đạp ra. Wolf nhìn nhìn cái đùi dưới đất, lại nhìn nhìn bầy sói, cổ họng phát ra tiếng “grừ grừ” không biết đang đáp lại cái gì.

Chu Kỳ một bên không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết chúng nó đang nói gì, chỉ có thể tiếp tục bát quái sói xám cùng sói đen ở trong lòng.

Chờ đến khi sói xám dẫn đàn sói rời đi, cậu mới hỏi Wolf: “Vừa rồi các cậu đang nói gì nha?”

Wolf nhặt cái đùi dưới đất lên, nắm tay cậu đi vào trong hang. “Nó hy vọng tôi gia nhập bọn chúng, cái này, là lễ gặp mặt.”

“…” Bầy sói thế nhưng còn có một bộ này! “Vậy cậu đồng ý rồi?”

Wolf dừng một chút, nhìn về phía Chu Kỳ: “Nếu chúng nó không thể tiếp nhận cậu, đó chính là kẻ địch.”

Chu Kỳ sửng sốt một chút, nắm chặt tay đối phương: “Chỉ cần chúng nó không xem tôi là đồ ăn là được rồi... có thể gia nhập đàn sói liền có thêm một nhóm bạn, lúc săn mồi cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, đỡ cho tôi lo lắng cậu.”

Trái tim Wolf đập “thình thịch” hai cái, sau đó thò lại gần liếm liếm khóe miệng Chu Kỳ, môi cùng… đầu lưỡi.

Rõ ràng là động tác lúc trước đã làm rất nhiều lần, nhưng hiện tại chính là nhiều hơn một hàm nghĩa khác, Chu Kỳ đỏ mặt run run vươn đầu lưỡi, đổi lấy nụ hôn càng kịch liệt.

Buổi tối lúc ngủ, Chu Kỳ đã biết thêm càng nhiều tin tức về bầy sói này từ trong miệng Wolf.

Sói xám là thủ lĩnh của bầy sói, cũng chính là sói vương, sói đen xem như phó thủ lĩnh, cũng là người theo đuổi của sói xám, lúc nói đến đây Wolf còn phát ra một tiếng thật khinh thường… mà hai con sói lớn xám trắng đan xen kia là một cặp vợ chồng, ba con sói nhỏ là con của bọn nó. Như vậy xem ra, đây chỉ là một quần thể rất nhỏ, nếu như có thể để cho Wolf gia nhập, đối với chúng nó mà nói cũng là có lợi.

Nhưng làm Chu Kỳ tương đối kinh ngạc chính là, sói xám kia thế nhưng là một con sói cái, cậu vẫn luôn cho rằng thủ lĩnh của bầy sói đều là đực.

“…… Cậu thực để ý nó?”

“…. Không, không phải, có phải cậu hiểu sai gì rồi không…” Nhìn thấy bộ mặt âm trầm của đối phương, Chu Kỳ nhịn không được rít gào trong lòng ── muốn để ý con sói ngốc nhà cậu cũng đã thật phiền não rồi được không!

Lúc này mặt Wolf mới dịu xuống, lại ôm cậu chặt hơn một chút. “Cậu là của tôi, chỉ có thể nghĩ tôi.”

“……”

“Đực cái khác đều không được nghĩ.”

“……”

“Chỉ được nghĩ tôi, bằng không nhốt cậu lại.”

“……” Chu Kỳ không nhịn được nữa, khóe miệng run rẩy đá đối phương ra ngoài.

Giờ ngọ ngày hôm sau, quả nhiên đám sói kia lại canh giữ ở cửa hang, sói xám còn đi thẳng vào hang, hoàn toàn giống như là trở lại ổ của mình, tự tại đến mức làm cho miệng Chu Kỳ há cả buổi. Đương nhiên, cuối cùng nó vẫn bị Wolf đuổi ra ngoài, trong lúc đó con sói đen kia lại cực kỳ bất mãn mà tham dự vào, trường hợp loạn đến nỗi khiến cậu vừa buồn cười vừa tức giận.

Sau khi Wolf cùng sói xám “câu thông”, liền theo chúng nó đi săn, tuy rằng hình người của hắn khiến cho mấy con sói khác vẫn là duy trì một khoảng cách với hắn, nhưng mùi vị cùng bản tính của loài sói vốn có trên người hắn khiến chúng nó cũng không bài xích hắn, càng đừng nói hắn còn là ân nhân cứu mạng của thủ lĩnh chúng nó. Nhưng Chu Kỳ thì khác, cậu chỉ là người, nếu như không phải Wolf bảo vệ cậu, có lẽ cậu sẽ bị chúng xem là đồ ăn mà cắn xé, cho nên hiện tại cậu cần phải làm chính mình được bầy sói tiếp nhận.

Chính là trước mắt cậu cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể được tiếp thu, có lẽ tín nhiệm sẽ chậm rãi hình thành trong quá trình ở chung, thật giống như cậu và Wolf.

Trước khi đi ra ngoài, Wolf thật không an tâm mà nhìn chằm chằm cậu, lại thò qua liếm liếm miệng cậu, mới nói lớn một câu: “Không được phép chạy loạn.”

“….. Biết rồi biết rồi, van cậu mau nghe theo mệnh lệnh đi theo tổ chức đi.” Chu Kỳ cười cười liếm lại hắn, sau đó mới đẩy Wolf tâm tình nháy mắt biến tốt ra bên ngoài.

Sói đen ngoài hang phì ra một hơi đầy khinh thường, tiến đến bên cạnh sói xám ý đồ cọ đối phương một cái, kết quả lập tức bị cái đuôi to của sói xám phất cả một mặt tro*…..

(*Đại loại là lấy lòng nhưng kết quả là đổi lấy mất mặt.)

Chu Kỳ đứng ở cửa hang nhìn Wolf cùng bầy sói chạy xa, cậu là biết Wolf chạy nhanh, nhưng không nghĩ tới thế nhưng có thể đuổi kịp sói, này quả thật làm cậu trợn mắt há mồm,

Thẳng đến khi không nhìn thấy chúng nó nữa, cậu mới trở lại hang, vươn vai duỗi eo, cậu cũng phải bắt đầu nỗ lực a.

Việc đầu tiên Chu Kỳ làm chính là lại làm thêm hai cái nệm cỏ nữa, chồng nó lên nhau, gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, cậu phải nhanh chóng nghĩ cách chống lạnh.

Sau khi làm nệm cỏ xong, cậu lại ngựa không ngừng vó mà bắt đầu làm vũ khí. Cậu chặt mấy cành gỗ độ dày thích hợp ở cửa hang, đặt chúng nó trên ngọn lửa hong trong chốc lát, như vậy có thể cho khúc gỗ cứng hơn, sau đó bổ khúc gỗ ra, nhét cục đá đủ cứng rắn đã chọn sẵn vào, lại dùng thừng cột chặt, như vậy liền làm thành vũ khí đơn giản. Cậu gõ thử mấy cái xuống đất, uy lực còn rất lớn.

(*马不停蹄 mã bất đình đề: ngựa không dừng vó, không kịp nghỉ ngơi, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.)

Chu Kỳ vừa lòng lại làm ra mấy vũ khí nữa theo cách vừa rồi, thậm chí cậu còn thử lấy xương của linh dương ngày hôm qua để làm vũ khí, xương được mài vừa mỏng vừa dài, nhét vào khúc gỗ vừa vặn tốt, tuy rằng đánh ra không có sức nặng như đá, nhưng hiệu quả của loại vũ khí như mâu* này cũng không tệ.

(*矛: Một loại giáo cán dài.)

Sau khi làm xong này đó, Chu Kỳ đã mệt đến tiêu hao hơn phân nửa thể lực, nhưng cậu chỉ nghỉ ngơi một lúc lại bắt đầu làm việc. Cậu không có thể lực mạnh mẽ như của Wolf, nhưng cậu có trí tuệ đối phương không có, cậu có thể cho rất nhiều chuyện phát triển theo hướng tốt hơn, giống như cậu dạy Wolf dùng lửa nướng chín đồ ăn thì ăn sẽ ngon hơn, mà đây cũng vừa vặn có thể khiến cậu tiếp tục sống sót.

Cậu làm mấy “bát gỗ” hơi lớn, còn tính toán làm một cái thùng, nhưng lượng công trình này thật sự quá lớn, cậu chỉ có thể dùng dao nhỏ khoét hàng ngày.

Cậu còn đến dòng suối một chuyến, giặt sạch da của linh dương cùng trâu rừng, lại dùng đá để cọ sạch vết bẩn ở phía trên, như vậy liền có thể làm quần áo. Hơn nữa cậu còn phát hiện da này không thấm nước, đựng nước bên trong cũng sẽ không bị rỉ ra! Thế là cậu lập tức cắt một miếng làm túi nước, túm bốn góc nhấc lên, đầy một túi nước là có thể xách về, cũng đỡ phải chạy từng chuyến.

Chu Kỳ ngâm nga một bài hát tâm tình cực tốt trở về hang động, thành quả của một buổi chiều này thật sự quá nhiều, không lâu nữa sinh hoạt của bọn họ có thể nhảy vọt về chất*, nói không chừng còn có thể ngâm nước nóng. Chu Kỳ mừng đến lòng có thể nở hoa.

(*质的飞跃 chất đích phi dược: tiến bộ rất lớn ở phương diện nào đó.)

Lúc trở lại hang động, cậu phát hiện sói xám thế nhưng bồi hồi ở cửa hang, nhìn thấy cậu mới dừng lại, chớp chớp mắt với cậu, sau đó xoay người nhảy vào trong hang.

Sao mấy con sói khác còn chưa trở về?

Chu Kỳ tò mò theo vào, đối với con sói xám này cậu thế nhưng không sợ chút nào, thậm chí có loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau* “mày cũng bị một con sói ngốc coi trọng a”….

(*惺惺相惜: hàm nghĩa chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.)

Sói xám nằm trong hang liếm lông của mình, lúc nhìn thấy Chu Kỳ đi qua bên cạnh nó còn ngẩng đầu lên cọ cọ chân cậu, trái tim của Chu Kỳ bị xúc cảm lông xù xù kia làm cho mềm nhũn, lớn mật vươn tay sờ sờ đầu cùng lưng sói xám, khuôn mặt của sói xám còn lộ ra vẻ hưởng thụ.

Chu Kỳ một bên vuốt ve bộ lông mềm mại kia, một bên cầm lòng không đậu mà lấy tên “Eve” cho sói xám, cậu nghĩ nghĩ, lại lấy tên mụ cho Eve*, gọi Lãnh Diễm... Thậm chí cậu còn lấy tên cho sói đen, Beta. Những thứ này đều đến từ ý tưởng Sói vương cùng phó thủ lĩnh Alpha, Beta.

(*Tên tiếng anh tui dùng gg dịch nên có thể k đúng lắm nha^^.)

Trong lúc lơ đãng cậu đã xem những con sói này thành con người, hoặc là nói xem thành bạn bè, người nhà tương lai của mình.

Lúc Wolf trở về trời đã sắp đen, hắn vác một con cừu, tay còn xách theo mấy con thỏ. Mấy con sói khác bên mép đều dính máu, nhìn bộ dạng hẳn là đã ăn một bữa no, chỉ có Beta ngậm một cái đùi trong miệng, đến bên Lãnh Diễm lấy lòng, dùng chân đẩy đẩy ra trước.

“Sao lại cầm được nhiều thứ như vậy?”

“Sợ cậu ăn không đủ no, cái này, cho cậu.” Wolf nâng tay lên, thế nhưng trong tay là một miếng da trâu vô cùng lớn, chỉ là có mấy nơi bị cắn ra mấy lỗ lớn. “Sau khi chúng nó ăn xong tôi liền lột xuống, không phải cậu đang cần sao.”

Chu Kỳ mừng rỡ tiếp nhận, nhắm ngay miệng Wolf hôn mạnh một cái, dù sao ở đây cũng không có ai xem.

“Đúng rồi, sao Lãnh Diễm về sớm như vậy?”

“Lãnh Diễm?”

“…… À, chính là sói xám, tôi đổi tên cho nó, còn sói đen kia gọi là Beta.”

Hiển nhiên Wolf rất bất mãn với việc Chu Kỳ đặt tên cho mấy con sói khác, nhíu mày nói: “Bảo nó về sớm xem cậu.”

“…”

Lãnh Diễm bên kia dẫn theo bầy sói chuẩn bị trở về ổ, Beta vẫn là kề sát bên người nó không rời một tấc, thỉnh thoảng bị đá ra, sau đó lại dán tới.

“…. Sao Beta còn ngốc hơn cả cậu…”

“Hả?”

“Không…… Không có gì nha……”