Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành

Chương 29: Sinh hoạt mới



Dọc theo đường đi, Chu Kỳ cùng Wolf khó tránh khỏi sẽ gặp phải ít phiền toái nhỏ, cùng với rất nhiều động vật ăn thịt âm thầm dòm ngó bọn họ, nhưng bởi vì có Lãnh Diễm cùng Beta, còn có Chu Tiểu Ngốc đã dần dần cường tráng, cũng chẳng có mấy động vật dám đánh lén bọn họ.

Giống như lời của Wolf, thảo nguyên bọn họ muốn đi quả thật không xa, chạng vạng ngày hôm sau, bọn họ cũng đã vượt qua đỉnh núi. Càng tới gần chân núi, tuyết càng ít, chờ đến khi bọn họ đến dưới chân núi, cơ bản đã không nhìn thấy bóng dáng của tuyết, cỏ dại lại mọc ra từ vùng đất trơ trụi, một mảnh tràn đầy sức sống.

Sói bạc đã sớm ngửi được mùi của bọn họ, chạy vội đến đây một cách hưng phấn, cọ cọ chân bọn họ tỏ vẻ hoan nghênh.

Lúc này đã gần tối, cho nên Chu Kỳ cùng Wolf cũng không tính tiếp tục lên đường, bọn họ trực tiếp tìm một khu đất không có cỏ dại ở chân núi, chuẩn bị chắp vá một đêm. Lãnh Diễm và Beta cũng nằm xuống nghỉ ngơi ở gần bọn họ, ngược lại là Chu Tiểu Ngốc ngậm đuôi sói bạc, không biết đi nơi nào.

Chu Kỳ nhanh chóng nhóm một đống lửa, ánh lửa xua đi không ít dã thú ở chỗ tối, cậu còn đốt một ít “cỏ đuổi muỗi”, loại lá cây hình bầu dục mép lá lởm chởm này là cậu phát hiện khi ở rừng cây, lúc ấy cậu tiện tay đặt nó lên lửa hong thế nhưng phát hiện có còn có hiệu quả đuổi muỗi, hơn nữa mùi thơm tỏa ra còn làm đầu óc tỉnh táo, vừa rồi cậu tùy tiện tìm thử ở đồng cỏ, liền lập tức tìm được loại thực vật này.

Wolf đi ra ngoài một lúc, khi trở về mang theo một con hồ ly, còn có một túi nước.

Sau khi hai người dùng lửa nấu ăn uống no đủ, liền chui vào trong túi ngủ. Gỗ bỏ vào trong đống lửa, phát ra tiếng tanh tách, bụi cỏ xung quanh còn có tiếng rột roạt của côn trùng, cách đó không xa là Lãnh Diễm cùng Beta thấp giọng trao đổi, dưới hoàn cảnh như vậy, thật mau Chu Kỳ đã buồn ngủ, cậu ngáp một cái, cọ cọ ngực Wolf.

Khuôn mặt Wolf dưới ánh lửa cực kỳ nhu hòa, mắt khép hờ vuốt ve lưng cậu.

“Chu Tiểu Hắc? Mệt mỏi?”

“Không? Sao vậy?”

“Chu Tiểu Hắc? Mệt nhọc?”

“Ồ, tôi ngủ đây, ngủ ngon.”

“……”

Chu Kỳ cảm thấy mình bị đối phương chiều đến càng ngày càng hư*, đổi là trước kia cậu nào dám “đùa giỡn” đối phương một cách kiêu ngạo như vậy? Cậu cười trộm, nhưng mông đã bị nhéo mạnh một cái.

(*贱兮兮 tiện hề hề.)

“Ngủ ngon.”

Cậu cười nhắm mắt lại, cảm thấy an tâm chưa bao giờ có, sau khi đã quen thuộc với toàn bộ nơi này, mỗi một sinh mệnh đều bắt đầu trở nên thú vị đáng yêu, cho dù là tử vong, đều biến thành một chuyện vô cùng nhỏ bé tầm thường.

Cậu thích nơi này, thật sự.

Sáng sớm hôm sau, Chu Kỳ thức dậy, cậu ngủ vô cùng ngon, cả người đều sảng khoái, thu dọn lại đồ đạc, bọn họ liền xuất phát tìm nơi cư trú.

Lãnh Diễm sắp sinh rồi, cho nên nó muốn tìm một cái hang ở gần nguồn nước, làm cho con mình sau khi sinh ra bình yên vô sự, Chu Kỳ cùng Wolf thì vẫn lấy một cái hang lớn là mục tiêu, đương nhiên ở gần nguồn nước thì càng tốt.

Bọn họ cũng không tốn quá nhiều thời gian, bằng kinh nghiệm trước đó, dựa vào quan sát dấu chân của một số động vật, bọn họ tìm được một hang động bỏ không, chủ nhân trước hẳn là tê giác hoặc là trâu rừng, giống như hang động lúc trước, bên trong còn sót lại rất nhiều xương của động vật.

Nếu đã tìm được chỗ, tất cả liền trở nên dễ dàng, Chu Kỳ dọn cỏ dại, bụi gai, cũng chỉ là lặp đi lặp lại những việc cậu đã quen tay hay làm*, hiệu quả làm việc của cậu nhanh hơn gấp đôi so với lúc ban đầu, bỏ ra nửa ngày liền quét tước hang động sạch sẽ hơn nữa làm xong hàng rào cùng nửa cái nệm cỏ. Thừa dịp thái dương còn lớn, cậu còn mang túi ngủ ra ngoài phơi nắng một chốc.

(*得心应手 đắc tâm ứng thủ.)

Buổi tối Chu Tiểu Ngốc chạy tới tìm cậu chơi, bị cậu đẩy ra, lúc này đến phiên Chu Kỳ giận dỗi.

“Mày còn biết về à! Đi chơi với sói bạc của mày đi!”

Chu Tiểu Ngốc ủy khuất đứng ở trước cửa hang, thấp giọng kêu ô ô, hiện tại nó đã trưởng thành rất nhiều, đều sắp đuổi kịp sói đực trưởng thành rồi, bộ lông trắng như tuyết làm nó nhìn qua vô cùng anh tuấn, nhưng trước Chu Kỳ, dường như nó vẫn là cục bông nhỏ, đặc biệt là ở điểm sợ Wolf.

Chu Kỳ không lâu lắm liền mềm lòng, muốn đi qua, kết quả Wolf đã trước một bước đứng lên.

Chu Tiểu Ngốc nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt nó theo bản năng lùi về sau một bước, ngay sau đó đã bị Wolf nắm đuôi nhấc lên. Đối với mình đều đã lớn rồi còn bị nhấc lên một cách mất mặt như vậy, nó phẫn nộ phát ra tiếng tru tréo, bốn chân quơ quơ trên người Wolf.

Chu Kỳ nhịn một chút, không nhịn được, ôm bụng cười ha hả, một bên xua tay bảo Wolf mau đặt nó xuống.

Lúc Chu Tiểu Ngốc rơi xuống đất vẫn chưa hết phẫn nộ mà cắn cắn cái đuôi Wolf, sau đó nhanh chóng chạy đến nằm xuống đùi Chu Kỳ, cái đuôi thì tự nhiên đưa đến trong tay Chu Kỳ.

Wolf nhe răng với nó, dùng cái đuôi mình phất bay cái đuôi của nó.

“…..” Chu Kỳ trợn trắng mắng, mỗi tay cầm một cái đuôi bắt đầu chà đạp…

Hai tuần sau, con của Lãnh Diễm được sinh ra.

==============

Quá trình sinh sản thật thuận lợi, là ba con sói cái màu đen cùng hai con sói đực một đen một xám, mới vừa sinh ra chỉ lớn bằng bàn tay của Chu Kỳ, mắt còn chưa mở mà vùi trong bụng Lãnh Diễm bú sữa, Beta thì ở bên cạnh nhẹ nhàng liếm liếm mặt Lãnh Diễm, sau đó lại cúi đầu liếm sói con, ánh mắt ôn nhu đến mức làm Chu Kỳ đều sắp quên mất nó đã từng làm ra mấy hành động ấu trĩ cỡ nào.

Lãnh Diễm cùng Beta đều làm cha mẹ a… cậu có chút cảm khái, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Diễm ở rừng cây, lần đầu tiên dung nhập vào bầy sói, còn có Beta thường xuyên bị Lãnh Diễm đá văng ra vẫn bám riết không tha mà vây quanh ở bên nó, thậm chí mình còn cầu nguyện có thể khiến nó mau tiếp nhận Beta, mọi chuyện đều giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng đảo mắt bọn họ đã cùng nhau chung hoạn nạn lâu như thế rồi.

Chu Kỳ nghĩ liền nhịn không được lòng ấm áp đến như là sắp căng phồng, thật là… thật tốt quá. Cậu cũng không biết, Wolf bên cạnh cũng đã dùng ánh mắt ôn như như vậy nhìn chăm chú vào cậu.

Sói con mới sinh không có biện pháp điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, cho nên hai tuần đầu Lãnh Diễm vẫn là nằm trong hang, đồ ăn cũng là do Beta bắt được ném vào cho nó ăn. Thỉnh thoảng khi Lãnh Diễm muốn đến bờ sông uống nước, Chu Kỳ liền chịu trách nhiệm chăm sóc sói con trong hang, bởi vì sẽ có gấu xám muốn ăn vụng sói con, Wolf không yên tâm để một mình Chu Kỳ ở bên ngoài, thế là liền chỉ huy Chu Tiểu Ngốc cũng đi chăm sóc sói con.

Vào ngày thứ mười hai sói con mở mắt, hai mươi mấy ngày sau liền ra khỏi hang, trong ba tháng sau khi sinh ra, chúng nó sẽ nhớ kỹ âm thanh hình tượng và mùi của bầy sói xung quanh, nhưng ba tháng sau chúng nó liền dần dần có ý thức cạnh tranh. Ban đầu chúng nó sẽ được một vài con sói trẻ trong đàn sói mang theo, sói thành niên thì phụ trách vồ mồi, nhưng mỗi con sói đều có nghĩa vụ dạy cho sói con mới sinh cách bảo vệ mình lại chậm rãi trở nên mạnh mẽ.

Mấy thứ này đều là Wolf nói cho Chu Kỳ, cậu nghĩ ban ngày mình lắc lư ở cạnh hang cũng không có chuyện gì để làm, thế là xung phong nhận việc muốn đi chăm sóc sói con, Wolf nghĩ nghĩ cũng không từ chối, dù sao sẽ có thật nhiều sói ở bên cạnh.

Thế là ban ngày khi Wolf cùng bầy sói ra ngoài đi săn, Chu Kỳ liền cùng Chu Tiểu Ngốc trêu chọc sói con, đối với trêu chọc sói con, dường như cậu rất có kinh nghiệm, tay ôm từng cục bông nhỏ, trêu chọc đối phương “ô ô” bò lên người mình. Chu Tiểu Ngốc bị vắng vẻ thật không vui, nhàm chán dùng móng vuốt gạt một con sói nhỏ bổ nhào, sau đó lại lật nó về.

Mặc dù như vậy, sói con đối với “đại ca ca” có cùng mùi vị này vẫn là có vẻ rất nhiệt tình hưng phấn, ngậm lông Chu Tiểu Ngốc liền bò lên lưng nó, lăn lộn làm nũng. Một khi Chu Tiểu Ngốc nhận được đáp lại, liền sẽ tương đối có sức sống, cũng ngậm cục bông trên đùi Chu Kỳ đẩy qua đẩy lại mà chơi, làm cho Chu Kỳ dở khóc dở cười.

Sau khi Lãnh Diễm về, sói con lập tức chạy đến trước mặt mẹ như ong vỡ tổ để đòi đồ ăn, ra sức lấy được đồ ăn đã được nhai nát từ trong miệng Lãnh Diễm.

Wolf cảm thấy mình đã trở về lâu như vậy, Chu Kỳ vẫn cười ngây ngô nhìn sói con, lòng không thoải mái, lập tức túm người kéo về phía hang động, cảm thấy đối phương giống như còn có chút phản kháng, thế là không nói lời nào liền cúi đầu chặn lại cái miệng kia.

Thời tiết chậm rãi ấm lại, thực vật trên thảo nguyên đều mọc ra mầm mới, đưa mắt nhìn là cả một vùng xanh lục nhìn không thấy bờ, mặt đất bị cỏ dại bao trùm đạp lên đều có loại cảm giác mềm như bông, có đôi khi Chu Kỳ sẽ không quan tâm liền tùy tiện tìm một chỗ có thể phơi nắng mà nằm xuống, vừa nằm chính là cả buổi chiều. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ leo lên cây nghỉ ngơi, như vậy càng giảm bớt xác suất bị động vật tập kích, một bên quan sát cảnh sắc phía xa, một bên ngậm cỏ dại ngủ một giấc, không có việc gì đã hơn cái này.

Đến mùa xuân giông tố sẽ tương đối nhiều, có đôi khi sau một tiếng sấm, liền trực tiếp đổ mưa tầm tã, rồi chỉ một chốc sau, Wolf bị xối đến ướt đẫm cả người sẽ buồn bực vung cái đuôi đi vào hang, vào lúc này bình thường Chu Kỳ đều đã nấu nước chuẩn bị quần áo sạch sẽ, đối phương vừa vào cậu sẽ nhịn cười đi qua giúp đối phương thay quần áo, lau khô lông tóc.

Lúc mưa to Chu Kỳ thích nhất chính là cùng Wolf ôm chặt nhau ngủ trong hang, trong hang an tĩnh đến thật giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng có gió lạnh lùa vào từ cửa hang, thoải mái cực kỳ, tiếng khò khè khi ngủ cùng cái đuôi vỗ qua vỗ lại của Wolf làm cho cậu có loại ảo giác trên thế giới này chỉ có cậu và Wolf tồn tại.

Đến ngay sau đó chính là đầu hạ, không trung xanh đến không tưởng, thái dương trở nên nóng rát, ve bắt đầu kêu khắp ngày đêm, các loài động vật chơi đùa trong sông, hoặc là ghé vào bụi cỏ ngủ gật.

Lần nọ Chu Kỳ đi qua đồng cỏ, lúc sắp đến bờ sông mới phát hiện có một con sư tử nằm ở nơi cách mình chưa đến năm mét, bởi vì bị cỏ dại lấp cho nên vừa rồi cậu không nhìn thấy, lúc bị dọa ra mồ hôi lạnh ướt sũng cả người cậu liền cảm thấy mình xong đời, khoảng cách gần như vậy cũng không có thời gian chạy! Chỉ có điều mèo lớn ngáp một cái giống như không có hứng thú với cậu, nhìn cậu một cái liền xoay đầu, Chu Kỳ thật cẩn thận nín thở vòng qua bên cạnh nó, đối phương cũng không động cựa.

Sau lần đó Chu Kỳ lại có một nhận thức mới về quan hệ giữa các loài động vật trên thảo nguyên, nói thế nào nha, trừ phi là đối phương vô cùng đói khát hoặc là bạn xâm nhập vào địa bàn của chúng nó, để chúng nó phát hiện bạn có địch ý, nếu không tất cả động vật lớn đến vua của vạn thú nhỏ đến một con côn trùng đều dùng một loại quan hệ cực kỳ hài hòa để sinh tồn trên mảnh đất chung này.

Thật giống như lời Wolf đã từng nói với cậu, sói không đến vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không chủ động tấn công con người hoặc động vật khác, nhiều khi hành động nhìn qua giống như chém giết ở trong mắt cậu kỳ thật chỉ là giao lưu cùng đùa giữa để biểu đạt tình cảm.

Một tiếng sói tru đánh thức Chu Kỳ, cậu dụi mắt ngồi dậy khỏi mặt cỏ, phát hiện là Chu Tiểu Ngốc đang ở giữa sông cùng sói bạc cắn đuôi nhau đùa giỡn, kết quả đương nhiên là Chu Tiểu Ngốc bị đè ở dưới nước sặc mấy ngụm.

Lúc này bầy sói đang nghỉ ngơi ở bờ sông, mặt nước sáng lóng lánh, không ít sói nhảy vào trong nước, bộ lông bị dính ướt phát ra ánh sáng lóa mắt dưới ánh mặt trời.

Chu Kỳ nhìn liền không khống chế được kích động trong lòng, trực tiếp cởi áo cùng quần, mang giày liền nhảy vào trong sông, ngốc ở chỗ này lâu rồi, cậu đều trở nên một lòng nghe theo tâm ý của mình giống như động vật, nghĩ cái gì liền làm cái đó. Phơi nắng gần một tháng khiến làn da cậu chuyển thành màu nâu đậm, làm cho cậu nhìn qua cường tráng khỏe mạnh không ít, đặc biệt là thường xuyên trèo cây chạy vội làm cho thân thể cậu càng trở nên căng chặt.

Nước sông chỉ tới đùi cậu, cậu thử lặn xuống bơi một chốc, thuận tiện tắm cho mình.

Đang chơi vui, bên người liền vang lên tiếng “bùm” thật lớn, ngay sau đó cậu đã bị ôm lấy kéo xuống nước, trên môi truyền đến xúc cảm như có như không.

“A… Chu Tiểu Hắc…!” Lúc nổi lên mặt nước hít thở không khí mới mẻ, cậu nhịn không được đánh mạnh một cái vào gáy người đàn ông, nhưng thật mau đã bị người đàn ông ôm lấy làm sâu sắc nụ hôn còn chưa hoàn thành kia.

Mặt đối phương chặn lại ánh mặt trời trên đỉnh đầu, tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng chỉ bằng động tác, Chu Kỳ đã có thể cảm nhận được phần ôn nhu cùng khát vọng kia.

Ài, được rồi…. thật là quỷ ấu trĩ sẽ làm nũng…

Cậu ôm eo của đối phương, mỉm mười hôn đáp lại.