Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành

Chương 8: Động tình



Chu Kỳ cảm thấy không có gì càng không xong hơn hiện tại.

Rừng đổ mưa căn bản không phân rõ phương hướng, mưa đánh vào trên mặt làm cho đôi mắt mở không ra, còn phải không ngừng để ý dưới chân có an toàn hay không, thời gian mấy tiếng, bọn họ giống như mới đi không được bao xa.

Khắp nơi đều là thực vật cản đường, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng bọn họ thật sự bị lạc đường.

Chu Kỳ có mấy lần muốn phát điên, đều được nắm tay thật chặt, cậu mới nhận ra bên cạnh còn có Wolf bị thương, không thể cứ nhụt chí như vậy, phải nghĩ thật kỹ phải làm thế nào.

Lúc đi ngang qua một thân cây mọc đầy trái, Wolf ngừng lại, hắn nhặt một quả hạch màu nâu dưới đất lên ngửi ngửi, rồi sau đó bỏ vào trong túi ── trên người hắn mặc cái áo blu kia của Chu Kỳ.

“Đó là gì? Có thể ăn sao?” Chu Kỳ thấy hắn nhặt mấy quả hạch dưới đất, một bên hỗ trợ một bên hỏi.

“Ừ, không độc.”

“Vậy nhặt nhiều một chút!” Trời vẫn cứ mưa mà nói, bọn họ liền rất khó tìm được đồ ăn, hiện tại bất kỳ thứ gì có thể làm đỡ đói đều rất tốt, cho dù là vỏ cây có thể ăn.

Chu Kỳ nhặt dưới đất còn chưa đủ, Nhanh chóng leo lên cây hái, cậu cởi áo sơmi trên người ra, dùng để đựng những trái cây này, đựng đầy một túi nhỏ.

Dọc đường đi, Wolf còn hái một vài thực vật hiếm lạ cổ quái, nói là có thể cầm máu, Chu Kỳ thầm nghĩ có lẽ lúc động vật bị thương đều biết được thực vật nào có độc, nào là có lợi, vì vậy cậu ghi nhớ bộ dạng của mấy thực vật kia.

Đến khi trời gần tối, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một chỗ tránh nạn ── trên một cây đại thụ. Chu Kỳ vốn chỉ là tính toán tùy tiện tìm một cây leo lên chắp vá một đêm, không nghĩ tới liền phát hiện cái cây này.

Đó là một gốc cây rất lớn, bề ngoài có hơi giống cây đa, thân cây rất thô, rất nhiều cành từ trên rũ xuống dưới, chính giữa các nhánh cây có một chỗ lõm xuống, giống như một cái ổ, vừa vặn có thể chứa được hai người, cách mặt đất cũng chỉ chừng ba mét, hơn nữa bởi vì lá cây rậm rạp, có thể chắn đi không ít nước mưa cho hai người.

Chu Kỳ để Wolf leo lên trước, mà cậu tính toán thừa dịp trời còn chưa đen lại đi tìm chút đồ ăn.

“Chu Tiểu Hắc, cậu ở trên nghỉ ngơi trước, tôi vòng vòng bên cạnh một chút.”

Wolf nghe thấy cậu phải đi, lập tức nhíu mày, đứng dậy muốn xuống.

Chu Kỳ nghiêm mặt hô to: “Cậu dám xuống dưới tôi liền ném lại cậu ở chỗ này!”

Wolf nghiêm mặt nói: “Ném không được.”

“…” Chu Kỳ cảm thấy con sói ngốc này học được cách nói chuyện liền không tốt chút nào, thế nhưng đều nói không lại hắn! “Nếu tôi yếu đến độ còn phải cần một người bị thương bảo vệ, vậy còn là đàn ông sao?! Cậu ngoan ngoãn ở đây cho tôi, tôi sẽ về sớm thôi.”

Wolf bất mãn gầm nhẹ hai tiếng, cuối cùng lại ngồi xuống. “Không trở về, liền đi tìm.”

“Biết rồi biết rồi, không có con sói nào có thể dài dòng giống như cậu.” Chu Kỳ cười phất phất tay với hắn, cảm thấy tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn.

Chu Kỳ hái được rất nhiều trái cây vừa rồi ở xung quanh, còn có loại thực vật giảm đau cầm máu, những thứ này về sau nhất định có thể có tác dụng, cậu còn hái một vài phiến lá lớn, dây đằng, sợ đi xa quá sẽ lạc đường, cậu đi dạo một chút liền trở về.

Lúc quay lại, Wolf đang đứng trên cây nhìn xung quanh, nhìn thấy cậu, một khuôn mặt khó coi mới dịu xuống, cái đuôi rũ xuống bắt đầu lắc lư nhè nhẹ. Hiện tại Chu Kỳ đã có thể biết được tâm tình của Wolf thông qua trạng thái của cái đuôi, lúc đuôi thẳng đứng xù lông, chính là nổi giận muốn tấn công, cái đuôi rũ xuống, chính là có chút bất an cùng ủ rũ, vung vẩy qua lại thì là tâm tình không tệ.

Cậu bò lên cây đặt mông ngồi xuống, cảm thấy cả người rã rời, đôi chân vừa đau vừa mỏi, bọt nước dưới lòng bàn chân khẳng định là vỡ.

Wolf đưa qua một trái cây đã bóc vỏ, cũng không đợi cậu duỗi tay, liền nhét thẳng vào trong miệng của cậu, Chu Kỳ cũng lười động, mặc kệ hắn đút, một ngụm một quả thoáng cái ăn hết một đống, cậu thật sự có chút đói bụng.

Đợi đến khi ăn đến bụng đã hơi no, cậu mới nhận ra đối phương còn chưa ăn, vội vàng ngượng ngùng bắt tay lột vỏ, vừa nhấc đầu, liền thấy bộ dạng há miệng chờ cậu đút của đối phương. Cậu “phụt” một tiếng bật cười, nhìn đối phương lắc lắc tai bất mãn, mới cười cười nhét trái cây vào trong miệng của đối phương, lúc ngón tay bị đầu lưỡi của đối phương đụng phải, cậu nhịn không được giật mình, đầu lưỡi nong nóng còn quấn lấy ngón tay cậu mút một cái, khuôn mặt cậu lập tức đỏ lên, vội vàng rút ngón tay ra.

“Chu Tiểu Hắc! Người đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn còn mút tay!”

Wolf nhìn cậu có chút khó hiểu, liếm môi một cái, nói: “Ngon, mềm mềm.”

“Mềm, mềm cái gì!” Chu Kỳ căm tức mà nhét phần thịt quả đã bóc vỏ vào trong miệng Wolf, “Ăn mau lên! Ăn rồi đi ngủ!”

Trái tim cậu đập “thình thịch”, có hơi mau, đáng chết hơn nữa là cậu cảm thấy dường như mình nổi lên phản ứng sinh lý, nhất định là bởi vì lâu lắm, không làm cái kia! Thậm chí cậu có một loại cảm giác tội ác mơ hồ, bởi vì cậu rất ít giải quyết nhu cầu về phương diện này, với cậu mà nói, những thứ này đều là có cũng được không có cũng được.

Chu Kỳ hít sâu một hơi, đè xao động này xuống.

Sau khi ăn “cơm” xong, Chu Kỳ bỏ những thực vật cầm máu kia vào trong miệng nhai, rồi mới đắp ở trên vết thương của Wolf, miệng vết thương của Wolf cơ bản đã gần như không đổ máu nữa, chính là nhìn còn có chút dọa người.

Bởi vì thương ở trên lưng, Wolf chỉ có thể nằm nghiêng, Chu Kỳ cũng nằm nghiêng theo, thế là thật đương nhiên, một tay Wolf kéo cậu vào trong lòng ngực mình, cái đuôi quấn chặt lấy cậu.

Chu Kỳ cảm thấy hình như không đúng chỗ nào, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng đều thật bình thường, thế là an tâm nhắm mắt ngủ.

Wolf bên kia lại không thoải mái như vậy, hiện tại chỉ cần hắn ngửi được mùi cơ thể của người bên cạnh, thật giống như có thứ gì đó quay cuồng ở trong thân thể, cả người nóng hổi, phía dưới thật sự là cứng lên không thể ngăn được, tuy rằng mỗi lần sờ hai cái sẽ thoải mái một chút, nhưng chỉ vừa đụng tới người này liền không khống chế được, luôn muốn tìm một cửa ra để phát tiết.

Wolf thở phì phò, cọ cọ người Chu Kỳ, thấy người trong ngực không động tĩnh, liền nhịn không được vùi đầu vào cổ cậu liếm liếm, trong lỗ mũi toàn là mùi của người này, khiến hắn gần như sắp phát cuồng. Bản năng nói cho hắn, mau đẩy ngã người này, rồi sau đó mới liếm hết cả người cậu, làm trên người cậu dính hương vị của mình, làm cậu chỉ thuộc về chính mình, chính là lý trí lại khiến hắn sợ hãi bản thân sẽ xúc phạm tới Chu Kỳ.

Trên người Chu Kỳ không có quần áo, Wolf duỗi tay vuốt ve bờ lưng trơn bóng của cậu, tiếp đó lại đặt vật cứng ở giữa hai chân Chu Kỳ nặng nề cọ xát, mới thở dốc ra sức ngăn lại xúc động trong cơ thể kia. Cuối cùng hắn liếm liếm môi Chu Kỳ, thỏa mãn thiếp đi.

Khi Wolf còn là một con sói nhỏ, cha mẹ hắn đã bị bắt đi, hắn được sói mẹ giấu trong động, đói bụng ba ngày mới biết được bọn họ sẽ không trở lại. Hắn không biết bọn họ bị bắt tới đâu, thẳng đến một ngày nào đó, chính hắn cũng bị bắt vào phòng thí nghiệm.

Bởi vì hắn phản kháng kịch liệt cắn những người kia bị thương mà bị đánh một trận tàn nhẫn, lúc nhốt trong lồng sắt hơi thở thoi thóp, hắn cực hận loại sinh vật tên là loài người này, hắn không biết mình làm sai cái gì.

Lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên gầy yếu kia, hắn duỗi móng vuốt ra không chút do dự, lúc nhìn thấy máu tươi chảy ra từ cổ đối phương, hắn có chút chần chờ, nhưng nhiều hơn hết là sảng khoái, hắn muốn khiến cho những người này cũng nếm thử tư vị thống khổ. Đương nhiên, vì thế hắn trả một cái giá cực đắt, trên người bị đánh đến máu tươi đầm đìa, một con mắt cũng thiếu chút nữa bị mù.

Lần thứ hai thanh niên tới đây, không những không tra tấn hắn, ngược lại bỏ thêm rất nhiều thịt cho hắn, còn duỗi tay sờ lỗ tai hắn, này làm hắn nhớ tới khi sói mẹ liếm tai hắn. Hắn có chút kinh sợ, phát ra tiếng gầm cảnh cáo, thanh niên cười cười lại bỏ thêm cho hắn mấy miếng thịt.

Từ ngày đó mỗi lần thanh niên tới cho ăn đều sẽ ngồi bên cạnh hắn một chốc, rồi sau đó lẩm nhẩm rất nhiều lời hắn nghe không hiểu, hắn núp ở góc tường không để ý, nhưng ánh mắt lại giả vờ vô tình mà thỉnh thoảng liếc qua đối phương một cái, kết quả mỗi lần đều có thể bị đối phương phát hiện.

Hừ! Con người nhàm chán. Hắn hất đuôi đánh khò khè.

Nhưng ngày lành không được lâu, thân thể hắn bởi vì mỗi ngày bị tiêm vào loại thuốc không biết tên mà bắt đầu chảy máu, hư thối, hắn cảm thấy rất thống khổ, còn thống khổ hơn khi bị kẻ địch cắn thương, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy mình nghe hiểu lời của thanh niên nói, hắn có thể nghe hiểu thanh niên cười nói bản thân muốn rời đi nơi này biết bao nhiêu.

Rời đi nơi này... hắn liếm liếm vết thương, nheo nheo mắt, nếu có cơ hội có thể đi ra ngoài mà nói, hắn còn muốn ăn thịt do thanh niên chuẩn bị, muốn nói cho cậu biết, “Cậu không một mình, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”

Sao hắn lại có suy nghĩ như vậy?! Nhất định là bị người kia lây ngốc. Hắn thở phì phò nằm xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của thanh niên có chút không tha, hắn cảm thấy trái tim nhảy đến càng ngày càng chậm, thật là… không cam lòng a.

“Chu Tiểu Hắc! Mau rời giường!”

Người đàn ông tóc dài bị thanh niên bóp mũi chậm rãi mở ra đôi mắt màu vàng óng, sau khi thấy rõ người phía trên, hắn lập tức kéo người vào trong ngực mình.

“Đừng… đi.”

“Đi? Đi đâu?” Chu Kỳ búng búng lỗ tai lông xù của Wolf, cười nói: “Học được ngủ nướng không nói, còn mơ thấy ác mộng?”

Wolf ôm không buông tay, rầu rĩ “ừ” một tiếng ở bên cổ cậu. “Tôi muốn ăn thịt.”

“… Ăn cái đầu cậu! Không ra ngoài được cậu liền ăn chay mỗi ngày đi còn thịt thịt thịt!” Chu Kỳ lại dùng sức xoa lỗ tai kia một phen, mới kéo hắn dậy, “Để tôi nhìn xem vết thương của cậu thế nào rồi.” 

Wolf xoay người lại, lộ ra phần lưng cường tráng, Chu Kỳ liếc mắt một cái có chút tâm viên ý mã*. Cậu lau sạch những lá thuốc cậu đắp lên ngày hôm qua, ngạc nhiên phát hiện miệng vết thương ngày hôm qua vẫn còn rất khủng bố vậy mà đang khép lại cực nhanh! Thịt mới đang chậm rãi sinh ra, một vài vết thương nhỏ hơn thậm chí đã đóng vảy.

(*心猿意马: tư tưởng, tâm tình k khống chế đc, suy nghĩ lung tung, sớm nắng chiều mưa, thất thường, nghĩ đông nghĩ tây, tâm phiền ý loạn.)

Cậu đoán chừng có lẽ có quan hệ với thuốc S kia, nếu như thuốc kia có thể làm Wolf biến thành người hơn nữa trở nên thông minh, như vậy khẳng định cũng làm cho thân thể hắn khỏe mạnh hơn, này có thể nhìn thấy từ việc rõ ràng hắn đã biến thành người vẫn giữ một ít năng lực của loài sói. Xem ra loại thuốc này cũng không phải quá xấu, chỉ là đừng có tác dụng phụ cùng di chứng về sau là được.

Chu Kỳ vuốt nhẹ những vết thương đó, một bên cắn lá thuốc mới đắp lên, trái tim cậu siết đến khó chịu, không nghĩ tới thật vất vả rời đi nơi quỷ quái kia, còn phải chạy đến nơi này chịu tội, lúc nào mới kết thúc a...

Dường như Wolf nhìn ra sự lo lắng của cậu, quay đầu cọ cọ vào mặt cậu: “Không đau.”

Chu Kỳ trừng mắt hắn một cái, đặt thịt quả đã bóc vỏ vào tay hắn, thúc giục: “Mau ăn, ăn xong chúng ta liền đi tiếp.”

Buổi sáng thức dậy cậu bò lên chỗ cao nhất trên cây, ít nhất phải cao hơn hai mươi mét, cậu leo mà sợ đến mất mật, nhưng cậu mừng rõ phát hiện cách nơi này của bọn họ không xa có một chỗ như là lõm xuống, không có cây cối, này nói rõ rất có thể chỗ ấy là một suối nước hoặc là con sông!

Lúc này mưa đã tạnh, nước trên lá cây nhỏ tí tách xuống dưới, không khí tràn ngập mùi của bùn đất, yên bình mà tươi mát. Wolf ở bên vẫn còn đang lẩm bẩm bất mẫn bởi vì chút thịt quả kia.

Chu Kỳ hít vào không khí trong lành một hơi thật sâu, bò xuống dưới. “Chu Tiểu Hắc! Động tác nhanh lên! Lề mà lề mề như thế nào làm sói?!”