Nhà Triết Học Rơi Vào Biến Tình

Chương 11: Cô đơn



Sân tập của đại học Bắc Kinh vô cùng náo nhiệt.

Trên sân tập của trường học đã dựng một sân khấu nửa hình tròn cực lớn. Trên màn hình lớn của sân khấu xuất hiện dòng chữ Kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, mời mọi người cùng chúc mừng.

Ánh đèn lay động được bố trí khắp các ngõ ngách. Lúc thử đèn, đủ mọi màu sắc không ngừng xoay tròn, vô cùng ảo diệu.

Trên sân tập rộng lớn cũng bắt đầu xếp ghế dành cho các vị lãnh đạo.

Vị trí của lãnh đạo nằm ở mấy hàng ghế trên cùng, còn những khách quý có thân phận một chút và những bạn học nổi tiếng cũng ngồi ở hàng ghế phía trước.

Vị trí phía sau sẽ chia theo từng khoa, sau đó trong từng khoa lại chia ra từng ngành.

Hàng này nối tiếp hàng khác, trên lưng ghế nhựa đều có tên của các giảng viên.

Về phần sinh viên, sau khi lấy ý kiến, mọi người đứng là được rồi.

Trên sân tập có không ít sinh viên vừa tản bộ vừa thảo luận.

"Quả nhiên là kỉ niệm một trăm năm thành lập trường. Lại còn đặc biệt dựng sân khấu trên sân tập nữa. Lễ kỉ niệm thành lập trường hằng năm đều tổ chức báo cáo ở sảnh chính, chán chết đi được.

"Sao tôi cứ cảm thấy giống sân khấu của một buổi hòa nhạc vậy nhỉ?"

"Nhiều đèn như vậy? Mời siêu sao đến à?"

"Nghe nói lần này còn mời cả thầy Vương Ngọc Phong đến đại học Bắc Kinh để diễn thuyết nữa."

"Hả, mặc dù tui rất thích cũng rất kính nể thầy Vương Ngọc Phong, bình thường cũng thường hay đến xem tiết kinh tế của thầy ấy, nhưng tui không muốn ngày kỉ niệm thành lập trường đều mời những giảng viên này đến để tiến hành giáo dục chúng ta đâu. Vậy thì chắc chắn nửa đường tui sẽ bỏ chạy á."

"Có lẽ sẽ không đâu, đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để dựng một cái sân khấu mà. Trước đó tui còn thấy nhóm trưởng nhóm nhảy tập luyện trong phòng khiên vũ á! Trông cũng không tệ đâu!"

"Trưởng nhóm nhảy hả! Tui rất thích cậu ấy, là ngự tỷ trong số các ngự tỷ á!"

"Nghe nói lần này giảng viên ở mỗi khoa sẽ hợp tác biểu diễn tài nghệ đó."

"Thật sao? Quào, tin này ở đâu ra vậy?"

"Cậu không thấy mấy hôm nay giảng viên của các cậu đều đang lén la lén lút sao? Rồi thì sau khi tan học, tui đã lén đi theo giảng viên của mình. Kết quả, phát hiện cô ấy và mấy giảng viên khác thế mà lại lén lút tập nhảy ở phòng học vắng vẻ phía sau! Hình như là nhảy KPop á."

"Vậy, theo như cậu nói thì chẳng phải cô Bách Ngưng của học viện nhân văn cũng sẽ lên sân khấu biểu diễn à?"

Trong đám người đang thảo luận đột nhiên phát ra một tiếng hét: "A a a!!! Thật sao?!!"

"Cô Bách Ngưng sao?!!!"

"A a a! Cũng là nhảy KPop à?"

"Tui đâu có nói như vậy đâu. Cậu nghe được mấy người họ nói cô Bách Ngưng nhảy Kpop à?"

Một nam sinh tạt một thau nước lạnh, nói: "Đừng có nghĩ nhiều. Có lẽ cô Bách Ngưng người ta căn bản không có tham gia đâu."

Một nữ sinh khác lại bổ sung: "Đàn chị ở khoa triết học nói với tui, gần đây cô Bách Ngưng vẫn như thường ngày, vừa dạy học xong thì lại biến mất không thấy tăm hơi. Lần gần đây nhất gặp mặt là ở nhà vệ sinh vào một tuần trước. Hơn nữa, cô Bách cũng không có tin tức tập luyện tiết mục giống như những giảng viên khác. Cậu đừng nghĩ nữa. Nếu như vì muốn nhìn thấy cô Bách mà mới đến tham gia kỉ niệm thành lập trường thì tui nghĩ cậu nên nghỉ khỏe đi."

Sự thất vọng của nữ sinh có thể nhìn thấy bằng mắt thường: "Ài ~ vậy tui cũng không muốn đến tham gia đâu."

"Vậy tui chi bằng đi xem nhảy đường phố. Đúng lúc tối thứ bảy tuần này Phùng Minh sẽ nhảy biểu diễn ở đường Bắc Ba đó. Giá vé cũng không quá mắc."

"Vậy thì tui cũng không muốn tham gia đâu. Lúc đầu tui là vì muốn nhìn thấy cô Bách Ngưng thôi. Cho dù là mời siêu sao đến biểu diễn thì tui cũng không có hứng."

Lúc này, trong số những sinh viên đang giao lưu, xuất hiện một người không biết tên.

Người lạ Giáp: "Giảng viên Bách Ngưng không tham gia lễ kỉ niệm ngày thành lập trường lần này đâu. Hơn nữa, những ngôi sao mà trường học mời đến đều là mấy người rất flop."

Người qua đường Ất: "Hả? Cô Bách Ngưng không đến à? Tôi còn cố ý đến sân tập xem thử vị trí của khoa Triết học. Lúc nhìn thấy vị trí của cô Bách, tôi vô cùng vui vẻ."

Người qua đường Bính: "Vậy chi bằng đi đến thư viện vậy."

Người qua đường Đinh: "Tôi quay về phòng ngủ ngủ một giấc còn được hơn á."

Người qua đường Mậu: "Chi bằng đến quán bar uống chút rượu, nói không chừng có thể gặp được cô em xinh đẹp nào đó."

"Vậy thì tôi sẽ đi đến sân vận động Kinh Đô dạo một vòng. Gần đây không phải Lý Đề Âm đang chuẩn bị cho buổi hòa nhạc sao? Nói không chừng có thể nhìn thấy người thật đó."

"Lý Đề Âm à! Tối hôm trước, bạn cùng phòng của tôi năn nỉ cả phòng ngủ giúp cậu ấy giành vé. Kết quả một vé cũng không giành được. Thật sự là chưa đến ba giây đã hết vé rồi. Gần đây sân vận động Kinh Đô đều trong trạng thái bị vây chặt. Người hâm mộ rất nhiều."

"Quá kinh khủng, đây là sức mạnh của đỉnh lưu sao?"

"Hi hi hi hi. Nếu như Lý Đề Âm đến tham gia buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, vậy thì cho dù tôi chen đến bể đầu cũng phải vào xem."

"Nhưng mà thất vọng thôi. Sao Lý Đề Âm có thể đến đây chứ? Ăn no rỗi việc à?"

"Thanh Hoa hàng xóm còn chẳng mời được Lý Đề Âm. Cô ấy có thể đến chỗ của chúng ta sao?"

"Nhưng mà tiếc ghê. Giảng viên của học viện người ta đều đang tập nhảy kpop. Cô Bách của chúng ta thế mà lại không tham gia. Hu hu hu, người đẹp đều khiêm tốn như vậy sao?"

"Thật vô nghĩa, không đi, không đi nữa. Tất cả anh em quay về phòng tắm rửa đi ngủ đi!"

Giớ phút này, Diệp Chính Thanh đang âm thầm đứng giữa đám đông đã chú ý tất cả.

Mười phút sau.

"Cốc cốc cốc."

"Vào đi."

"Hiệu trưởng."

Chưa đến nửa tháng, đây đã là lần thứ năm Bách Ngưng đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng.

"Nói bao nhiêu lần rồi, không có người ngoài thì cứ gọi là đàn anh, đừng có xa cách như vậy."

"Đàn anh, anh tìm em có chuyện gì không?"

Diệp Chính Thanh đưa điện thoại đến. Bách Ngưng tiến đến, cầm lấy điện thoại, phía trên là giao diện trò chuyện.

"Đàn anh, ý của anh là muốn em tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường à?"

Diệp Chính Thanh gật đầu, nói: "Hôm đó có bận việc gì không?"

Bách Ngưng lắc đầu, nói: "Không có."

Diệp Chính Thanh: "Vậy đến ngày kỉ niệm thành lập trường thì nhất định phải đến nhé."

Bách Ngưng gật đầu: "Được."

Diệp Chính Thanh có chút bất ngờ, thế mà lại đồng ý ngay như vậy sao?

Diệp Chính Thanh hỏi tiếp: "Vậy lên biểu diễn tiết mục gì đây?"

Lúc Bách Ngưng nghe đến chỗ biểu diễn tiết mục, lại từ chối không chút do dự: "Không được, em không biết nhảy, không biết hát, cũng không thông thạo bất cứ loại nhạc cụ nào."

Ánh mắt cơ trí của Diệp Chính Thanh nhìn sang, nói: "Nhưng tiết mục mà giảng viên khoa Triết học tụi em biểu diễn chính là đọc diễn cảm đó."

Bách Ngưng: "..."

Diệp Chính Thanh chọc ghẹo, nói: "Không biết có phải do tính cách của những người học triết học đều lạnh lùng hay không. Những giảng viên khoa khác đều là nhảy múa, ca hát, biểu diễn văn nghệ gì đó. Còn khoa của em lại giành giật muốn đọc diễn cảm. Vốn chỉ sắp xếp ba bài đọc diễn cảm thôi, giảng viên khoa Triết học của em đã chiếm hai bài rồi."

Diệp Chính Thanh nói tiếp: "Hơn nữa, trong biểu lễ kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập này, tất cả giảng viên đều muốn lên sân khấu biểu diễn. Em cũng không thể ngoại lệ nhé."

Bách Ngưng nghe thấy vậy thì cuối cùng gật đầu nói: "Được."

"Đàn anh, vậy em đi trước nhé."

Diệp Chính Thanh kêu Bách Ngưng lại, hỏi: "Đợi đã, gần đây cô út của em thế nào rồi?"

Bách Ngưng ngẩng đầu nhìn Diệp Chính Thanh, không nói gì.

Diệp Chính Thanh bị Bách Ngưng nhìn có chút chột dạ.

Mặc dù ánh mắt của Bách Ngưng vô cùng bình tĩnh, không có chút nào khác thường.

Đôi mắt kia trông cũng rất đẹp.

Nhưng Diệp Chính Thanh luôn cảm giác mỗi khi Bách Ngưng nhìn mình như vậy thì không giống như đang nhìn một con người.

Mà giống như đang nhìn một thứ gì đó nằm ngoài lục đạo* vậy.

*Lục đạo: sáu cõi, gồm cõi trời, cõi người, cõi Atula, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục.

"Sao vậy? Sao đàn em lại nhìn anh như vậy chứ?"

"Nhìn làm anh hơi sợ á."

Bách Ngưng dời mắt, nói: "Gần đây tâm trạng của cô út có vẻ không được tốt cho lắm."

Diệp Chính Thanh ra vẻ bình thường, hỏi: "Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

Bách Ngưng: "Không biết nữa. Nhưng mấy ngày gần đây đều do em đến quán bar đón cô ấy về nhà."

Diệp Chính Thanh nghe thấy vậy, lông mày không tự chủ nhíu chặt.

"Được rồi, vậy em chăm sóc tốt cho cô ấy nhé. Anh..."

Diệp Chính Thanh nghẹn lời, không biết nên nói gì.

Anh ấy có thể làm được gì đây?

Anh ấy cũng không phải là gì của Bách Song Hoa.

Lúc Diệp Chính Thanh tưởng rằng Bách Ngưng dù biết nhưng cũng sẽ bỏ đi không nói một lời thì không ngờ Bách Ngưng lại nói một câu: "Đàn anh, anh thích cô út à?"

Diệp Chính Thanh sững người.

Không phải ngạc nhiên vì bị phát hiện bản thân thích Bách Song Hoa.

Ngẩng đầu nhìn Bách Ngưng, đúng lúc đối diện với đôi mắt thanh tịnh, sáng ngời của cô.

Kiểu người như thế nào, mới có thể có được đôi mắt thanh tịnh như thế ở độ tuổi này chứ?

Vấn đề này, xuất phát từ miệng của Bách Ngưng, đối với bản thân anh ấy mà nói là một chuyện khó có thể tượng tượng nổi.

Diệp Chính Thanh tưởng rằng Bách Ngưng vẫn luôn biết anh ấy thích Bách Song Hoa, nhưng hoàn toàn không muốn quan tâm đến chuyện tình ái của thế gian này.

Hóa ra Bách Ngưng vẫn không hề biết anh ấy thích cô út của cô sao?

Diệp Chính Thanh có chút thất bại, hỏi: "Đúng vậy, anh thích cô ấy, là do biểu hiện của anh không rõ ràng sao? Nên bây giờ em mới đoán ra được?"

Bách Ngưng vô cùng thành thật gật đầu, nói: "Ừm, em mới vừa cảm nhận được thôi."

Diệp Chính Thanh chống đầu: "Mặc dù bình thường anh không hay ở cùng với Song Hoa, nhưng anh thường hay hỏi em chuyện của cô ấy mà, thật sự khó nhìn ra được anh thích cô út của em đến vậy sao?"

Bách Ngưng: "Lúc trước em cũng không để ý lắm."

Diệp Chính Thanh: "..."

Lại bị sự thẳng thắn của Bách Ngưng đâm một nhát rồi.

Diệp Chính Thanh cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hỏi: "Gần đây anh cảm thấy em cũng không giống thường ngày, rất hay ngẩng người. Lần trước khi đi ngang văn phòng khoa triết học của em thì phát hiện em đang nhìn không chớp mắt một đôi giảng viên yêu nhau trong khoa triết học của em. Gần đây em cũng bị sao vậy?"

Bách Ngưng lắc đầu, nói: "Em không biết."

Diệp Chính Thanh sờ cằm, nói: "Có phải em được khai sáng rồi không?"

"Khai sáng?"

"Có lẽ em muốn yêu đương rồi?"

Bách Ngưng im lặng.

"Em không muốn."

Diệp Chính Thanh biết ngay sẽ là đáp án này.

Bách Ngưng không muốn yêu đương.

"Nhưng gần đây em cứ luôn cảm thấy rất chán chường. Không có hứng thú với bất cứ chuyện gì."

Diệp Chính Thanh nhẹ nhàng hỏi: "Cô đơn à?"

Bách Ngưng: "..."

"Có chút chút."

Một chút cô đơn như vậy, trong đêm Giáng Sinh lại biến thành một trận đại hồng thủy.

Nhấn chìm cô.

Khiến cô ngạt thở.

Khiến cô muốn biến thành một tảng đá, dùng tâm trạng trầm mặc mà chìm vào biển sâu.