Nhà Triết Học Rơi Vào Biến Tình

Chương 4: Giảm 50%



"Xin cho biết họ tên?"

"Bách Ngưng."

"Ngày tháng năm sinh ạ?"

"14/02/1989"

"Nghề nghiệp?"

"Giáo viên."

"Tình trạng sức khỏe trước mắt?"

"Tốt."

Vương Hạo âu sầu.

Người phụ nữ trước mặt này có khí chất nổi bật, ăn nói không tầm thường, vẻ ngoài lại vô cùng xinh đẹp.

Điều quan trọng nhất chính là, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, trên mặt không hề có chút u buồn.

Hoàn toàn không giống với bệnh nhân mắc bệnh nan y.

Vậy thì sao có thể đoán được là thảm hay không thảm chứ?

Vương Hạo hỏi lại một lần nữa: "Xin hỏi, sức khỏe của cô thật sự không có chứng bệnh gì khác sao?"

Bách Ngưng: "Xin hỏi, tình trạng sức khỏe của tôi có liên quan gì đến chuyện này à?"

Vương Hạo câm nín.

Cũng không thể nào trả lời rằng bà chủ nhà tôi muốn xem thử cô thảm đến cỡ nào để giảm giá cho cô nhỉ?

"Không có gì, vậy tôi có thể hỏi thêm một câu không? Tại sao cô lại muốn chọn một miếng đất hoang để làm chỗ ở sau khi qua đời vậy?"

Bách Ngưng: "Nó rất đặc biệt."

Vương Hạo ngạc nhiên: "Đặc biệt."

Một miếng đất hoang như vậy thì có gì đặc biệt chứ?

"Trong mắt của mọi người, sứ mệnh của một mảnh đất chính là sự bội thu, là đơm hoa kết trái, là thai nghén sinh mệnh."

"Tôi cảm thấy nó đặc biệt, chính là vì trên thân nó không hề kết tinh sự sống. Thân thể của nó giữ lại dáng vẻ nguyên thủy nhất của một miếng đất, giản đơn lại thuần khiết.

"Vạn vật đều có linh hồn. Cho dù trong mắt người khác, nó không có chút giá trị nào, thậm chí là có chút dư thừa. Nhưng tôi tin chắc nơi đây là một miếng đất hội tủ linh khí đất trời."

"Hơn nữa, người chết như ngọn đèn đã tắt, nhưng dù có thế nào thì mặt trời vẫn sẽ ló dạng ở phía Đông như cũ. Tôi không hi vọng những người còn sống trên thế gian lại bị trói buộc bởi một người đã mất như tôi. Thậm chí, tôi còn hi vọng sau khi bản thân chết đi, họ có thể quên đi tôi, có thể có được một cuộc sống tốt đẹp hơn."

"Cuối cùng, nếu như sau khi chết còn có thể ở một góc thỉnh thoảng ngắm nhìn sông núi đất trời như thế này, đối với tôi mà nói, chính là sự lựa chọn tốt đẹp nhất rồi."

Vương Hạo bị kinh ngạc bởi những lời nói này.

Qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Ở nghĩa trang nhiều năm như vậy, gặp qua đủ loại người, muôn hình vạn trạng.

Người ở tuổi xế chiều, người trung niên bệnh nặng, phụ nữ không muốn sống, đàn ông tuyệt vọng.

Nhưng người ở trước mặt, là người duy nhất anh ta từng gặp có thể nhìn thấu hoàn toàn được chuyện sống chết.

Hơn nữa, người phụ nữ này mới chỉ ba mươi ba tuổi.

Có được sự giác ngộ như vậy, rốt cuộc trong cuộc sống đã gặp phải bao nhiêu gian khổ vất vả chứ?

Thật sự nhìn thấu tỏ hơn cả một người già mấy chục tuổi.

Hóa ra người coi nhẹ sinh tử, thật sự sẽ trở nên vô dục vô cầu.

Cô Bách trước mặt đây xem ra tinh thần rất tốt, nhưng nói không chừng thật sự thời gian không còn lại bao nhiêu.

Trong phút chốc, trong lòng Vương Hạo đầy sự cảm thông.

"Cô Bách, miếng đất này bán cho cô với giá 480 nghìn. Cô thấy được không?"

Bách Ngưng có chút bất ngờ, không nghĩ rằng giá cả lại rẻ như vậy.

"Được."

"Vậy mời đi theo tôi làm một vài thủ tục nhé."

"Mời đi phía bên này."

"Làm phiền rồi."

Lý Hiệp nghe thấy tiếng động cơ ô tô từ trên núi truyền xuống, biết ngay chị gái nhà mình đang hùng hùng hổ hổ lái xe xuống.

Chỉ chốc lát sau, giữa tầng tầng lớp lớp hàng cây, một chiếc xe Porsche màu lam đời mới nhất siêu cool xuất hiện.

Lúc dừng lại bên cạnh cậu còn thổi qua một trận gió.

"Em trai yêu dấu của chị!"

Lý Đề Âm lách cách mở cửa xe, nhanh chóng xuống xe.

Nhào đến như một chú gấu ôm, tà váy màu xanh đậm bay lên giữa không trung.

Nàng giơ tay xoa loạn trên đầu Lý Hiệp.

Lý Hiệp thẳng lưng, có chút xấu hổ và bất đắc dĩ, nói: "Chị, em không còn là con nít nữa."

"Mặc kệ em có phải là con nít hay không, mặc kệ em cao lớn bao nhiêu, chỉ cần chị vươn tay đến thì em phải để cho chị xoa đầu."

Lý Hiệp: "..."

Trên xe.

"Đúng rồi, em trai ở trường đại học có yêu ai không?"

"Có nhiều con gái theo đuổi em không?"

"Nếu có con trai thì cũng phải nói cho chị đây biết nhé."

Lý Hiệp: "..."

Chị gái không đứng đắn cũng không phải mới ngày một ngày hai.

"Không có, trường đại học của tụi em rất gắt. Tất cả mọi người đều không có thời gian yêu đương."

Lý Đề Âm liếc mắt: "Thôi bớt đi, mặc dù chị hai của em không học đại học được bao nhiêu ngày, nhưng mà học đại học mà không yêu đương? Em lừa được ai chứ?"

"Mau thành thành thật thật nói cho chị biết, có thích ai ở trường đại học không?"

Lý Hiệp quyết liệt nói: "Không có."

Lý Đề Âm lái xe chậm lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm: "Em trai à, em cảm thấy chị không biết gì cả đúng không?"

"Tại sao em học lại học phần triết học nước ngoài tận bốn lần vậy?"

Gương mặt tuấn tú trắng trẻo của Lý Hiệp lập tức trở nên đỏ bừng.

"Chị, chị theo dõi em?"

Lý Đề Âm thẳng thừng nói: "Cái gì mà chị theo dõi em chứ? Chị là chị của em đó!"

"Chị là chị ruột duy nhất của em! Là người thân duy nhất của em trên thế giới này!"

"Có chuyện gì không thể nói với chị sao?"

"Bây giờ ngay cả chị mình mà em cũng không thân thiết thì em thân thiết với ai đây?"

"Bia Thanh Đảo à?"

"Bia rượu gì á?"

Lý Hiệp suy nghĩ một chút, thế là hiểu ra ngay.

"..."

Mấy lời nói của chị gái cậu cuối cùng sẽ biến thành một vài ngôn ngữ mạng lưu hành thử thách sự thông minh của cậu, phải suy nghĩ thật lâu mới ngẫm ra được."

"Em thích giảng viên dạy học phần triết học nước ngoài của em à?"

"Tên Bách Ngưng gì đó? Hậu duệ của Platon nhỉ?"

Mặt của Lý Hiệp đỏ lên: "Chị! Chị đừng có nói bậy mà!"

Lý Hiệp không biết tại sao nơ ron thần kinh của chị hai mình lại có thể liên hệ giữa Platon với cô Bách Ngưng.

Đừng nói là quốc tịch, ngay cả nhân chủng cũng không giống nhau...

"Vậy em nói cho chị nghe, có phải em thật sự thích người ta không? Nếu như em thích, cho dù là giảng viên thì chị đây cũng sẽ giúp em!"

Lý Hiệp bị chị hai của mình dọa sợ.

Cái gì gọi là sẽ giúp cậu chứ?

Chị hai thật sự không có nói nhầm chứ?

Đây là cô giáo đó!

Cô trò yêu nhau là chuyện không thể nào.

"Chị hai, chị... chị... chị..."

Lý Đề Âm quay đầu nhìn về phía trước, nhấn ga tăng tốc độ, nhẹ nhàng nói: "Chuyện này có là gì đâu. Bây giờ không phải đang lưu hành chuyện thầy trò yêu nhau sao?"

"Hơn nữa, em chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi."

"Chị hai, chị... chị... chị thật quá đáng."

Lý Hiệp có chút tức giận.

Lý Đề Âm nói một cách chân thành: "Em trai, thích một người thì phải nhanh chân lên, phải theo đuổi."

"Cuộc đời vốn rất ngắn ngủi, nên làm thì phải làm!"

"Một người đàn ông, trong chuyện tình cảm, tuyệt đối không nên lề mà lề mề."

"Nếu không thì đến lúc đó, người em thích bị người khác cướp đi mất, em chỉ còn có nước chui vào lòng chị hai khóc thôi."

"Gần vua được ban lộc. Nhóc con, em phải cố gắng lên!"

"Hình như giảng viên của em có hơi lớn tuổi nhỉ? Nghe nói là một mỹ nhân."

"Xã hội hiện tại thì tuổi tác cũng không phải vấn đề gì lớn."

"Em cũng trưởng thành rồi, mau mau dắt em dâu về cho chị đi."

Lý Hiệp: "..."

"Chị, chị theo dõi em thì cũng thôi đi, tại sao còn phải đi điều tra cô Bách Ngưng vậy?"

"Chị hai, bây giờ em thật sự rất tức giận!"

Lý Đề Âm cảm nhận được ánh mắt của Lý Hiệp, biết ngay em trai mình nói thật, thật sự tức giận rồi.

Lập tức đẩy sang cho người khác: "Đây là do Vương Thân nói cho chị biết đó."

Lúc này, trong giảng đường, Vương Thân: "Hắt xì!"

"Ha... hắt xì!"

"Ha... ha... hắt xì...!"

Vương Thân cảm nhận được ánh mắt của mọi người, sợ xã hội.

Giáo sư trên bục cũng nhìn lên, đẩy mắt kính, nói: "Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, bạn học bị cảm nhớ phải đeo khẩu trang nhé."

Lý Đề Âm nhìn con đường trước mặt, giơ tay xoa đầu Lý Hiệp nói: "Sao chị lại đi giám sát em và điều tra người em thích chứ?"

"Chị hai sẽ thiếu tôn trọng em như vậy sao?"

Lý Đề Âm tự hỏi tự trả lời: "Chị sẽ không đâu."

Từ sau khi ba qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau.

Thật ra, Lý Hiệp cũng có thể hiểu được sự quan tâm của chị hai dành cho mình.

Cộng thêm tính tình của cậu vẫn luôn hiền lành, lúc học cấp ba vì một vài chuyện mà vô duyên vô cớ bị bạo lực học đường, cho nên chị hai vẫn luôn rất lo lắng và chú ý đến cuộc sống đại học của cậu.

Giọng nói của Lý Hiệp dịu đi.

"Chị hai, chị không hiểu đâu."

"Tình cảm của em dành cho cô Bách, không phải là thích."

Lý Đề Âm quay đầu: "Vậy là cái gì?"

"Em vì cô của em mà học lại bốn lần, em còn nói là không thích?"

"Chẳng lẽ muốn học lại lần thứ năm thì mới là thích người ta à?"

Lý Đề Âm rất ủng hộ em trai mình yêu đương, thậm chí đối phương là cô của cậu, Lý Đề Âm cũng cảm thấy không có vấn đề gì to tát.

Trong mắt của Lý Đề Âm, em trai Lý Hiệp vẫn luôn là một người rất đặc biệt.

Nếu không thì tại sao một Lý Hiệp - thủ khoa môn văn của đại học Bắc Kinh lại không lựa chọn một chuyên ngành tốt hơn mà lại lựa chọn ngành triết học ít được người khác chú ý như vậy.

Nhà họ Lý có nhiều sản nghiệp, chưa nhắc đến sản nghiệp gia tộc mà cha để lại, chỉ với việc Lý Đề Âm ở trong ngành giải trí dốc sức nhiều năm như vậy thì cũng đã kiếm được không ít tiền rồi.

Nuôi một đứa em trai là chuyện hoàn toàn dễ dàng.

Lý Đề Âm cũng không hy vọng người thân duy nhất của mình phải chịu sự dày vò của xã hội.

Phải học tài chính, học pháp luật trong một cái xã hội rối rắm như thế này.

Khi thủ khoa môn Văn Lý Hiệp chọn học ngành triết học ở đại học Bắc Kinh, giáo viên cấp ba của Lý Hiệp gần như khóc lóc thảm thiết gọi điện thoại cho Lý Đề Âm, cầu xin nàng thuyết phục em trai đừng đi học triết học.

Thân là chị gái và là người giám hộ duy nhất của Lý Hiệp, Lý Đề Âm hoàn toàn ủng hộ.

Lý Hiệp thích cái gì, cái đó chính là lớn nhất, là tốt nhất.

Nhưng ba năm trôi qua, Lý Đề Âm càng ngày càng sầu muộn.

Lý Hiệp học triết học ba năm, Lý Đề Âm cảm giác em trai mình càng ngày càng hướng nội, tình cảm cũng càng ngày càng tiết chế lại, tính tình ngày càng không còn hoạt bát, đáng yêu như bạn đồng trang lứa nữa.

Rõ ràng là một đứa nhóc con mới hai mươi tuổi, có đôi lúc nói chuyện với Lý Đề Âm lại như một ông lão bốn năm chục tuổi, đã nhìn thấu cuộc đời vậy.

Động một chút là lại nói mấy cái sống chết gì đó.

Cũng không biết là giáo viên nào đi dạy mấy cái này.

Nhiều năm như vậy, cho dù là đồng giới hay khác phái, cũng chưa từng nhìn thấy Lý Hiệp đối xử với ai đặc biệt như cách cậu đối xử với cô giáo này.

Lúc Lý Đề Âm bằng tuổi Lý Hiệp thì đã quen được ba người bạn gái rồi.

Nàng thật sự sợ em trai mình sẽ ế cả đời.

Lý Hiệp hít sâu một hơi, quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lý Đề Âm, lập lại một lần nữa: "Chị hai, em thật sự không có bất cứ tình cảm nam nữ gì với cô Bách cả."

Lý Đề Âm kinh ngạc: "Em trai, vậy em..."

Trên gương mặt tuấn tú, non nớt của Lý Hiệp đột nhiên xuất hiện một biểu cảm trước nay chưa từng có, vừa dịu dàng lại vừa kiên định.

"Em chỉ là rất sùng bái cô ấy."

"Vô cùng sùng bái."

"Loại tôn sùng này khiến cho em không thể nảy sinh bất cứ suy nghĩ không tôn trọng nào khác."

"Ngoài ba ra, giáo sư Bách có thể xem như là người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời của em."

Trong xe là bầu không khí im lặng rất lâu.

Sau một lúc, Lý Đề Âm lặng lẽ hỏi: "Vậy chị thì sao?"

Lý Hiệp không phản ứng kịp: "Cái gì á?"

Vẻ mặt của Lý Đề Âm đột nhiên trở nên buồn bã: "Chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà chị không tạo được ảnh hưởng nào lớn đối với em sao? Ví dụ như trong cuộc đời của em."

Lý Hiệp gật đầu: "Có chứ!"

Ánh mắt của Lý Hiệp lập tức sáng lên.

Lý Hiệp khẽ mỉm cười, nói: "Trước kia, chị thường xuyên ảnh hưởng đến việc học tập của em."

Lý Đề Âm: "..."

Em trai trưởng thành rồi, nên đập một trận thôi.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Hiệp đi nhờ xe của nhân viên để xuống núi.

Đột nhiên lại có mấy bản hợp đồng, còn có cuộc họp cải tạo khu nghĩa trang, thế là Lý Đề Âm đành ở lại.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Lý Đề Âm tâm huyết tuông trào, hỏi.

"Đúng rồi, Vương Hạo, mảnh đất đó bán cho cô gái kia bao nhiêu tiền vậy?"

"48o nghìn."

Lý Đề Âm im lặng.

Có chút kinh ngạc vì lại ra giá thấp như vậy.

Tiếp theo hỏi một câu: "Cô gái kia thật sự thảm như vậy à?"

Cũng không phải đau lòng vì mấy trăm ngàn kia.

Chỉ là hơi ngạc nhiên vì người đó có thể tiết kiệm được mấy trăm ngàn từ trong tay một người keo kiệt, tính toán chi li như quản lí Vương Hạo.

Vậy thì thảm cỡ nào?

Vương Hạo: "Là một người có câu chuyện."

"Chắc cô ấy không còn nhiều thời gian nữa."

Lý Đề Âm thở dài một hơi, hỏi: "Hợp đồng đâu? Lấy hợp đồng ra cho tôi xem một chút."

"Phí tạo ngôi mộ: 50 nghìn."

"Phí xây mộ sau khi chết của cô ấy rẻ như vậy sao?"

Đây là lần đầu tiên Lý Đề Âm nhìn thấy phí xây mộ 50 nghìn ở núi Tú Danh.

Dù sau thì ngôi mộ rẻ nhất ở chỗ này cũng đã là 80 nghìn rồi.

Vương Hạo gật đầu nói: "Cô ấy không có bất cứ yêu cầu gì đối với vật liệu xây bia mộ, lựa chọn một khối đá vô cùng bình thường ở ven đường."

"Tảng đá ven đường? Tảng đá ở đâu vậy?"

Lúc Vương Hao nhớ lại, cũng cảm thấy có chút khó tin.

Ngay tại bên cạnh biệt thự, lúc cô ấy đi qua đã nhìn thấy một khối đá nhỏ nằm giữa dòng suối.

"Đã bị nước mài mòn, vô cùng bóng loáng."

"Cô ấy đã lựa chọn khối đá đó."

"Bên phía chúng ta chỉ thu phí chế tác thôi."

Không biết tại sao, Lý Đề Âm lại đột nhiên chú ý đến hai chữ "bóng loáng".

Miếng đất kia cũng trụi lủi, trơ trọi.

Người này thích những thứ kiểu vậy à?

Lý Đề Âm lật đến trang cuối cùng.

Nhìn thấy tên của cô gái.

Chữ viết vô cùng có lực, phóng khoáng.

Không giống như người hiện đại khi kí tên phải rồng bay phụng múa.

Ở chỗ kí tên viết rõ ràng hai chữ: "Bách Ngưng".

Cái tên này sao lại quen như vậy chứ?

Bách Ngưng...

Không phải là tên của giảng viên học phần triết học nước ngoài mà em trai nhà mình đã học lại bốn lần sao?

Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Lý Đề Âm chính là. Cô ấy bị bệnh nan y, vậy thì em trai mình phải làm sao đây?