Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 68



Bên trong chùa Quy Ninh, gió và tuyết lại thổi, vì không xuống được núi nên nhóm Diệp Lâm Tây ở lại ăn mỳ chay trên chùa, bên ngoài có một nhà hàng chuyên bán đồ ăn cho khách tham quan, nghe nói mỳ chay ở đó rất ngon. Trời lạnh lại có tuyết như thế này mà được ăn một tô mỳ nóng hổi thì ấm bụng phải biết. Ăn xong cả ba đều thoải mái đến mức không muốn động đậy. Bởi vì trong quán không còn ai khác, nên nói chuyện cũng chẳng phải kiêng nể gì.

Khương Lập Hạ vẫn tò mò khi nghĩ đến chuyện trong chùa vừa rồi: “Anh chồng cậu có bạn gái à?”

Rõ ràng là cô gái vừa rồi đến vì Phó Thời Tầm.

“Không biết.” Diệp Lâm Tây lắc đầu.

Khương Lập Hạ nói: “Anh ấy chưa đưa người ta về nhà bao giờ à?”

Diệp Lâm Tây lại lắc đầu.

“Tớ thấy giữa anh ấy và cô gái vừa rồi chắc chắn có chuyện. Thật đó, hãy tin tưởng vào khả năng đánh giá nhạy bén của tớ với tư cách là một nhà văn viết truyện ngôn tình. Cậu nói xem có phải không? “

Diệp Lâm Tây: “Không biết.”

Khương Lập Hạ nhịn không được nói: “Vậy thì cậu biết cái khỉ gì?”

Diệp Lâm Tây lườm cô ấy một cái, rồi vươn tay chọc vào da thịt mềm mại trên mặt cô bạn: “Đây là thái độ mà cậu dùng để nói chuyện với tiên nữ bảo bối à?”

“Xin lỗi, tiên nữ bảo bối.” Khương Lập Hạ tóm lấy ngón tay cô, thừa nhận sai lầm của mình với thái độ rất thành khẩn.

Kha Đường ngồi đối diện nhìn hai người họ, hỏi: “Tôi thấy ở đây còn có thể nghe đại sư giảng thiền kinh đó.”

“Cái đó để làm gì?” Khương Lập Hạ tò mò.

Kha Đường tức giận: “Không làm gì hết, nó chỉ khiến con người bình tĩnh lại, không suy nghĩ quá nhiều nữa thôi.”

Quả nhiên, hai người họ rất phấn khích về việc này, còn Diệp Lâm Tây thì thế nào cũng được, nên liền đi theo bọn họ. Không ngờ vừa vào đến nơi, bên trong đã có người ngồi.

Là một cô gái mặc áo khoác xám, với đôi lông mày mềm mại thanh tú, lúc này đang ngồi yên lặng trên tấm nệm Futon. Ba người họ lần lượt ngồi xuống các tấm nệm khác bên cạnh.

Diệp Lâm Tây ngồi cạnh cô gái mặc áo khoác xám kia, vốn dĩ cô chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng đối phương lại ngước mắt lên cười dịu dàng với cô. Vì phép lịch sự, Diệp Lâm Tây cũng khẽ gật đầu đáp lại. Tuy nhiên, cả hai đều không nói thêm gì, chỉ yên lặng lắng nghe giọng nói của đại sư trong đại sảnh.

Đại sư nói: “Quả báo thiện ác như hình với bóng, nhân quả ba đời luân hồi không thôi.”

Bài giảng hôm nay là nói về nhân quả.

Hai chữ này đến cả người không tin Phật cũng có thể để lọt vào tai. Người ta vẫn luôn nói rằng không phải gặp thời không báo mà chính là thuyết nhân quả. Ngọn đèn dầu được thắp sáng trong thiền viện, ánh đèn vàng ấm áp khẽ lay động. Dường như ngay cả ánh nến nhỏ cũng có dấu vết của Phật. Trong một bài giảng kinh, nếu người nào tin thì ắt sẽ để nó lọt vào tai, còn ai không tin thì nhẽ nhanh chóng lãng quên.

Sau khi kết thúc, cả Kha Đường và Khương Lập Hạ đều muốn vào nhà vệ sinh, Diệp Lâm Tây lười không muốn đến đó nên đứng ở đại sảnh chờ bọn họ. Sau khi hai người họ rời đi, cô gái mặc áo khoác xám lại không lập tức đi ngay.

Đây là một Kinh đường nhỏ, bên trong cũng có một pho tượng Phật. Khi Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn lên pho tượng Phật đó, thì người bên cạnh đột nhiên nói: “Cô có tin vào nhân quả không?”

Diệp Lâm Tây cũng không quá bất ngờ khi một người lạ đột nhiên bắt chuyện như vậy, dù sao thì đây cũng là Kinh đường, có lẽ đối phương sau khi nghe đại sư giảng thiền kinh nên cảm xúc bộc phát ra ngoài.

Diệp Lâm Tây suy nghĩ một chút: “Cũng tin.”

Thật ra cô cũng bán tín bán nghi, dù sao thì cô đối với Phật giáo cũng chỉ là “Người qua đường”, đi theo đám đông đến dâng hương, chứ cũng không quá tín, theo cô nghĩ thì hiện nay có rất nhiều người giống như cô. Khi vào đến cửa Phật thì trông có vẻ ngoan đạo lễ bái Phật tổ, nhưng bình thường ăn thịt uống rượu cũng chẳng phải là vừa.

Cô gái mặc áo xám khẽ cười: “Tôi rất tin vào điều đó, nhất là sau khi chị gái tôi qua đời.”

Diệp Lâm Tây giật mình.

Nhưng đối phương không đợi cô hỏi đã tự động nói: “Tính ra thì chị gái tôi cũng đã mất mười hai năm nay rồi. Tôi nghĩ nếu thực sự có luân hồi thì có lẽ chị ấy cũng đã bước qua cánh cửa luân hồi đó rồi.”

Diệp Lâm Tây yên lặng nhìn cô ta.

Nhưng đối phương dường như nghĩ đến điều gì đó nên quay đầu lại, có chút áy náy: “Xin lỗi, đột nhiên lại nói với cô những điều này.”

“Không có gì.” Diệp Lâm Tây chỉ lắc đầu.

Đối phương nhẹ giọng nói: “Chỉ là hôm nay nghe bài giảng thiền kinh của đại sư nên trong lòng có chút xúc động.”

Diệp Lâm Tây không phải là người thích hỏi han chuyện của người khác, nhưng vì lịch sự, cô an ủi: “Sống chết có số, người mất thì cũng đã mất rồi, người sống phải tiếp tục sống cho thật tốt.”

“Cảm ơn.” Cô gái thấp giọng nói, rồi hơi cụp mắt xuống: “Lúc chị gái tôi qua đời cũng đúng là ở độ tuổi đẹp nhất, thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ nghĩ, nếu chị ấy còn sống thì tốt biết bao, ít nhất là đối với người chị ấy yêu và người yêu chị ấy đều không phải tiếc nuối.”

“Cô nói có phải vậy không?” đối phương quay sang nhìn Diệp Lâm Tây như đang cầu xin sự an ủi của cô.

Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu.

“Chàng trai mà chị gái tôi thích hồi đó thực ra từ sau khi chị ấy qua đời đến giờ vẫn chưa yêu ai khác, tôi cảm thấy có lẽ anh ấy không bao giờ quên được chị ấy. Đáng tiếc là chẳng ai có thể dựa vào hoài niệm để sống hết cuộc đời.” cô gái mặc áo xám quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Lâm Tây, nhẹ giọng nói: “Cho nên cuối cùng anh ấy cũng nghe theo quyết định của gia đình và cưới một người phụ nữ khác.”

Đôi mắt cô ta nhìn thẳng vào Diệp Lâm Tây.

“Tôi đang nghĩ, để đưa ra quyết định này có lẽ trái tim anh ấy cũng rất đau khổ.”

Diệp Lâm Tây dứt khoát đứng dậy, nếu vừa rồi nói chuyện với cô ta là do phép lịch sự, thế nhưng lúc này nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng cô lại dâng lên một cám giác không mấy thiện cảm. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có lẽ là Kha Đường và Khương Lập Hạ quay lại. Diệp Lâm Tây không muốn ở một mình với người phụ nữ này nữa, nên quay người bước ra ngoài.

Ngay khi bước chân cô chuẩn bị đi ra đến cửa thì sau lưng truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Tôi tên là Tống Nhân.”

Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn sang, trong mắt hiện rõ vẻ khó hiểu. Đối phương hiển nhiên cũng nhìn ra cô không biết mình là ai.

Không khỏi cười, khẽ nói: “Rất vui được gặp cô.”

Tiểu thư Diệp Lâm Tây.

  *

Khi Diệp Lâm Tây đi ra ngoài, cô nhanh chóng kéo Kha Đường và Khương Lập Hạ ra chỗ khác, Khương Lập Hạ kỳ lạ hỏi: “Sao cậu vội vàng thế, ai đuổi cậu à?”

“Không có.” Diệp Lâm Tây mím môi.

Chỉ có điều đợi đến khi cô hoàn hồn, lại nhìn về phía hành lang cách đó không xa: “Vừa nãy cô gái mặc áo khoác xám bên kia các cậu có thấy không?”

Đến khi cô quay đầu lại thì thấy Khương Lập Hạ đang lắc đầu. Sau đó cô nhìn sang Kha Đường cũng thấy cô ấy đang lắc đầu. Cả hai người đều có biểu cảm vô cùng nghiêm trọng. Như thể cô đã nhìn thấy một thứ mà có lẽ cô không nên thấy vậy.

Diệp Lâm Tây: “…”

Cái… Cái này là sao?

Có phải cô gặp ma giữa ban ngày rồi không?

Đây là nơi cửa Phật linh thiêng mà cô cũng gặp phải mấy việc tâm linh ở đây à?

Thấy sắc mặt cô tái nhợt, Khương Lập Hạ đột nhiên không nhịn nổi đành bật cười: “Đùa cậu đó, cô gái kia làm sao?”

Có trách thì phải trách việc đột nhiên Khương Lập Hạ và Kha Đường lại tâm linh tương thông. Khi Khương Lập Hạ lắc đầu, Kha Đường đã lập tức đoán ra ý định của cô ấy, vì vậy, cũng lắc đầu theo.

Không ngờ lại dọa được Diệp Lâm Tây, khiến cô suýt chút nữa biểu diễn ngay màn “Để tôi tiễn hai người đến tây thiên” ngay tại chỗ.

Đây mà là bạn thân à?

Con bà nó đây là gián điệp được đối thủ nào đó cử đến để hack cô thì đúng hơn. Mặc dù Diệp Lâm Tây cũng chẳng biết đối thủ của mình là ai, nhưng hai người này chắc chắn không phải là bạn thân cô.

Vừa rồi khi hai người họ đồng loạt lắc đầu, cô thực sự cảm thấy lạnh gáy, dù gì thì ngồi ở giữa đại điện lại chỉ có mình cô nhìn thấy cô gái tên Tống Nhân đó, vậy không phải là cô gặp ma thì còn có thể là gì được nữa?

Thấy sắc mặc cô thực sự trắng bệch, Khương Lập Hạ rất đau lòng, cô ấy vội vàng áp hai bàn tay đang đeo găng của mình lên má Diệp Lâm Tây: “Nào nào để tớ che chở cho hoa hồng nhỏ, nhìn mà xem này hoa hồng nhỏ của chúng ta bị dọa sợ rồi.”

Suýt chút nữa thì bị dọa cho héo quắt cả luôn.

Diệp Lâm Tây thậm chí không còn chút khí lực nào để lườm hai người họ, lúc này Tống Nhân cũng bước ra khỏi đại sảnh. Chỉ có điều cô ta đi hướng ngược lại, nên không thấy ba người bọn họ.

Kha Đường hỏi: “Cô còn chưa nói cô gái kia rốt cuộc là làm sao?”

Khuôn mặt vốn dĩ đang lạnh như băng của Diệp Lâm Tây lúc này đã được Khương Lập Hạ xoa cho ấm lên một chút, nên tính khí cũng tốt lên vài phần: “Chẳng có gì, chỉ là vừa rồi cô ta bắt chuyện với tôi.”

“Là do cậu xinh đẹp thôi.” Khương Lập Hạ dùng giọng điệu “Tớ còn tưởng có chuyện gì hay ho, hóa ra là cái này” để nói: “Hồi bọn mình lên cấp ba, ngày đầu tiên gặp nhau không phải tớ cũng bắt chuyện với cậu thì gì?”

Nếu Khương Lập Hạ mà là con trai chắc hẳn cô ấy phải là một tên lưu manh, nhưng cô ấy lại là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái rất yêu cái đẹp. Tất cả từ căn bệnh công chúa, ham hư vinh, rồi kiêu ngạo đều được Diệp Lâm Tây “Chiếm lĩnh” cả, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô thì mọi người đều có thể bao dung cô hơn một chút. Người đẹp mà xấu tính thì không được tính là khuyết điểm.

Diệp Lâm Tây có một loại cảm giác “Tớ đúng là vừa bất lực vừa không thể phản bác lại”.

Tuy nhiên, những gì Tống Nhân nói với cô lại khiến cô có liên tưởng không tốt lắm, nhưng loại liên tưởng này cô lại không biết nói thế nào.

Nhóm Diệp Lâm Tây đã dâng hương, ăn mỳ và cũng đã nghe giảng thiền kinh. Vốn dĩ phong cảnh sau chùa Quy Ninh rất đẹp, nhưng hôm nay có tuyết rơi nên chắc cũng chẳng có gì để ngắm, nên cả ba quyết định ra về.

Khi Diệp Lâm Tây đang do dự không biết có nên chào Phó Thời Tầm một câu hay không thì lại gặp anh ấy ở trước chính điện. Chỉ là bên cạnh không còn cô gái mặc áo khoác mỏng lúc nãy nữa.

“Anh.” Diệp Lâm Tây chủ động gọi to.

Phó Thời Tầm và Phó Cẩm Hành đúng là anh em ruột của nhau, thực ra nét mặt của họ có rất nhiều điểm tương đồng, có điều tính khí của Phó Cẩm Hành lãnh đạm, còn Phó Thời Tầm trông lại nhẹ nhàng hơn.

Anh ấy nhìn Diệp Lâm Tây: “Em chuẩn bị về à?”

Diệp Lâm Tây gật đầu.

“Đường tuyết trơn, lái xe chậm một chút.”

Lời chào này là một sự quan tâm.

Diệp Lâm Tây đang định nói cảm ơn lại thấy anh ấy đột nhiên lấy trong túi ra thứ gì đó, đến khi đưa ra thì hóa ra là mấy lá bùa.

“Không phải bạn của em nói muốn xin sao?”

Trước đó, Khương Lập Hạ quả thực có nói là muốn, nhưng người ta đồn rằng loại bùa hộ mệnh này rất khó xin, hơn nữa lại rất đắt. Cụ thể là đắt đến mức nào thì trên mạng không đề cập tới.

Diệp Lâm Tây nhận lấy, không khỏi nói: “Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn, anh chỉ không muốn mấy đứa bị “chặt chém” thôi.”

Diệp Lâm Tây: “….”

Phó Thời Tầm đột nhiên khẽ cười, ngữ khí nói mãi thành quen: “Lá bùa này bán cho người khác là tám nghìn tệ một lá.”

Diệp Lâm Tây nghe thấy một loại bình tĩnh khác biệt từ giọng nói của anh ấy.

Chờ đã.

Tám nghìn tệ?

Khi Diệp Lâm Tây đưa lá bùa cho hai người kia, bọn họ cũng lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

“Cái này tám nghìn tệ?” Khương Lập Hạ hoàn toàn bị sốc.

Kha Đường: “Ngày mai tôi sẽ từ chức ở công ty Luật, lập tức đi học vẽ bùa.”

Khương Lập Hạ nhất thời không bình tĩnh nổi, nhỏ giọng nói: “Trong giới giải trí những người tín Phật cũng không ít, đặc biệt là pháp môn Mật Tông* gì gì đó, có người bỏ ra hàng triệu tệ để đi cống nạp.”

*Mật Tông là từ gốc Hán dùng để gọi pháp môn bắt nguồn từ sự kết hợp giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo Đại thừa, được hình thành vào khoảng thế kỷ 5,6 tại Ấn Độ. Mật Tông lại chia thành hai phái: Chân ngôn thừa và Kim cương thừa.

Nghĩ đến việc mua một lá bùa với giá tám ngàn tệ có vẻ cũng dễ hiểu.

Sau đó Khương Lập Hạ xúc động nói: “Quả nhiên là anh đẹp trai, người đẹp lại tốt bụng, yêu rồi, yêu rồi.”

Diệp Lâm Tây phải đưa tay đỡ lấy trán mình.

“Từ bỏ đi, anh ấy là người đàn ông cậu muốn chiếm cũng không được.”

Khương Lập Hạ nhớ tới cô gái hôm nay liền gật đầu: “Cũng phải, cô gái hôm nay cho tớ cảm giác nếu có ai dám cướp người của cô ta thì sẽ bị cô ta nghiền nát ngay tại chỗ.”

Không chơi được, không chơi được.

Sau khi Diệp Lâm Tây về đến nhà, mãi hơn tám giờ tối Phó Cẩm Hành mới về. Lúc cô đang nằm trên giường thì Phó Cẩm Hành đẩy cửa bước vào. Khi anh đi tới, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cổ áo hơi hở, khuy tay áo cũng đã được tháo ra, xắn lên hai vòng, lộ ra cánh tay khỏe khoắn, trước đây thân hình anh luôn toát lên vẻ lạnh lùng, cấm dục, lúc này khi ở nhà lại có một cảm giác thản nhiên, tùy ý. Nhất là khi anh nằm xuống giường, chống đầu bằng một tay, nghiêng người nhìn cô. Diệp Lâm Tây hiếm khi thấy anh như vậy, không khỏi nhìn anh chằm chằm. Liền thấy đôi mắt đen sáng như sao, ánh mắt thâm thúy chậm rãi rơi lên người cô: “Em đang nhìn gì thế?”

Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang nghịch điện thoại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lười biếng thản nhiên của anh, trái tim đang khá yên tĩnh bỗng lại đẩy nhanh tốc độ. Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh “Thịch thịch thịch” vang lên mạnh mẽ. Trái tim như sắp chui ra khỏi lồng ngực.

Diệp Lâm Tây không thể kìm được nữa, liền cúi đầu cắn lên môi anh một cái. Dường như lúc này, cắn sẽ khiến cô thích thú hơn là hôn. Phó Cẩm Hành cũng không cảm thấy khó chịu khi cô cắn mình, anh khẽ nhìn xuống, đưa tay lên ôm lấy eo cô, hai người nằm trên giường đối diện nhau, sau đó anh cúi đầu hôn lên môi cô. Trong bầu không khí vốn yên tĩnh đó, lúc này lại như bị phết một lớp đường ngọt lịm tan chảy.

Kết thúc nụ hôn dài trầm mê này, Diệp Lâm Tây vươn tay cầm lấy thứ đang để trên đầu giường.

“Hôm nay ở chùa em đã xin cho anh đó.” Diệp Lâm Tây nghĩ một lúc: “Em đã quỳ gối mấy tiếng đồng hồ mới xin được, nó là vô giá.”

Tuy điều này có hơi khoa trương, nhưng nó có thể cho thấy thành ý của cô và sự quý giá của món đồ. Để người đàn ông chó này hiểu rõ tâm ý của cô dành cho anh, vì vậy sau này sẽ thích cô nhiều hơn chút nữa.

Chỉ có điều cô phát hiện người đàn ông chó kia khi nhìn thấy “Lá bùa vô giá” này lại chẳng mấy vui vẻ gì. Ngược lại, vẻ mặt còn có một cảm giác khó tả. Cho đến khi Phó Cẩm Hành nhìn xuống là bùa trước mặt khẽ cười một tiếng.

“Tám ngàn tệ một lá.”

Anh gật gật đầu: “Cũng đắt đó chứ.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Thấy cô vẫn chưa hiểu tình hình, Phó Cảm Hành lại tốt bụng giải thích.

“Loại bùa hộ mệnh này trong nhóm của chúng ta mỗi năm đều có rất nhiều người đi xin.”

Phó Cẩm Hành chậm rãi nói: “Nhưng tất cả chúng đều là do anh trai anh viết.”

Cuối cùng, Diệp Lâm Tây cũng hiểu được ý tứ trên gương mặt anh khi nhìn thấy lá bùa.

Có lẽ chính là.

――Cái thứ chỉ đem đi lừa kẻ ngốc này mà em cũng dám mang ra lừa anh.

Vì vậy, kế hoạch “Khiến chồng càng yêu mình hơn” của Diệp Lâm Tây chính thức đổ bể.

Phó Cẩm Hành cầm lấy lá bùa, rồi lại cúi xuống hôn cô: “Tuy nhiên em vì anh mà xin về nên anh sẽ mang theo nó hàng ngày.”

Cho dù biến thành một kẻ ngốc, anh cũng cam tâm tình nguyện.