Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 72



Cậu út đẹp trai nhất thế giới?

Chỉ điểm này là quá rõ ràng.

Dù sao thì hai ngày trước, sau cuộc họp báo của Khoa học Công nghệ Vân Khởi, thì hastag #Phó Cẩm Hành- cậu út đẹp trai nhất thế giới đã lọt vào hotsearch và ảnh động của anh cũng nhận được hàng chục nghìn lượt chia sẻ. Câu nói của người chỉ điểm bên dưới đã nhanh chóng nhận được vô số lượt like.

“Vãi thật, bây giờ đến cả nhà tư bản cũng tham gia vào việc marketing.”

“Mấy ngày trước nhìn thấy tôi đã muốn nói rồi, vị này không phải là đang muốn học theo mấy ông lớn của làng công nghệ thế giới đó chứ?”

“Đẹp trai thì có ích gì khi mà lòng dạ đen tối?”

Đương nhiên loại tin đồn này không phải ai cũng tin, dù sao thì cũng không có chứng cứ. Bên dưới có đồng tình, cũng có phản bác, tóm lại là rất ồn ào náo nhiệt.

“Tin đồn nào cũng tin cho được, vậy tôi nói ba tôi là người giàu nhất thế giới có tin không?”

“Tôi thấy cái người tung tin này chưa chắc đã vô tội, anh có chắc chắn bản thân mình không vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh không? Nếu không anh đăng bản tuyên án của tòa lên đây cho chúng tôi xem đi.”

“Một công ty lớn như vậy muốn chỉnh đốn một nhân viên cấp thấp cũng chẳng phải việc gì khó khăn.”

“Đúng vậy, không thấy trong bài báo có nói là họ đã mời một vị Luật sư xuất sắc đó à?”

Và bài đăng này ban đầu chỉ là phỏng đoán, cho dù đã có người tung tin rằng nó có liên quan đến công ty Vân Khởi. Cứ thế cho đến khi Phùng Kính đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân.

Phùng Kính: Việc đã qua rồi, không muốn nhắc lại nữa. Hỡi các doanh nhân tương lai, có tám chữ này nên ghi nhớ: Anh em bất hòa, dẫn sói vào nhà.

Bài đăng này nhanh chóng được mọi người chụp ảnh màn hình lại và đăng lên Weibo.

Ban đầu, Khoa học Công nghệ Thịnh Á mua lại An Hàn, sau đó tổ chức lại để có được Vân Khởi của hôm nay, điều này đã gây ra nhiều chấn động trong giới công nghệ. Nhưng vì Khoa học công nghệ Vân Khởi vẫn chưa công bố danh sách ban quản lý, nên hiện tại mức độ hiểu biết đối với Vân Khởi của mọi người là rất ít. Nhưng với thái độ của bài đăng trên trang cá nhân này của Phùng Kính thì có lẽ anh ta đã rời khỏi nơi mà mình từng chật vật phấn đấu. Trong một thời gian ngắn, tin đồn đã lan rộng.

Cho đến khi một tài khoản tự nhận là “Tin nóng nội bộ” xuất hiện, đồng thời đưa ra những tin tức thất thiệt về tình hình nội bộ của Vân Khởi.

“Tin tức trên mạng là đúng sự thật, cả hai người sáng lập là Phùng Kính và Quan Bằng Phi đều đã rời khỏi công ty, ba người sáng lập thì đi mất hai, mọi người đều đã đoán ra ai là người dành chiến thắng lớn nhất rồi chứ? Thực ra rất nhiều nhân viên trong bộ phận kỹ thuật của chúng tôi đều không thích vị đó, tính cách anh ta rất tồi, hơn nữa còn hay loại trừ những người bất đồng ý kiến với anh ta, chúng tôi đều tin rằng mâu thuẫn giữa những nhà sáng lập đều bắt nguồn từ anh ta.”

“Mẹ ơi, người như Kiều Vân Phàm mà cũng giỏi trong việc cung đấu vậy à?”

“Tôi còn cứ nghĩ rằng Kiều Vân Phàm thực sự là người tuyệt vời.”

“Lại là một vụ án khởi nghiệp nữa, tôi nói này mấy người khởi nghiệp có thể làm ăn tử tế một lần cho tôi xem có được không?”

Đây đều là những người làm việc liên quan đến công nghệ, nên bọn họ rất quan tâm đến vấn đề này, vì vậy họ vô cùng am hiểu về ba nhà sáng lập của An Hàn. Mặc dù người tung tin chỉ điểm không nêu đích danh Kiều Vân Phàm nhưng có tất cả ba nhà sáng lập thì hai người đã rời đi, vậy người ở lại không phải là người đã dành chiến thắng thì còn là ai được nữa?

Sau đó, người kia tiếp tục tung tin khác.

“Về việc dẫn sói vào phòng, nói ra còn thú vị hơn, ban đầu khi công ty bắt đầu huy động vốn đầu tư vòng A, vị Luật sư được thuê khi đó là Ninh Dĩ Hoài của công ty Luật B Vấn. Bọn họ đã đến công ty để thẩm định nhiều lần, rất nhiều người trong công ty đã thấy điều đó. Kết quả, sau đó trong cuộc họp hội đồng quản trị về việc huy động góp vốn, bên Thịnh Á cho người tuyên bố việc mua lại công ty, tiếp theo một làn sóng thanh lọc nhân sự trong công ty đã diễn ra. Tuy nhiên, chính Ninh Dĩ Hoài lại là người đứng ra đấu tranh cho vụ kiện vi phạm thỏa thuận hạn chế canh tranh.”

“Ồ, đúng rồi, bên cạnh Ninh Dĩ Hoài có một trợ lý Luật sư họ Diệp.”

“Cô ấy là ai, tôi không cần đưa tin nữa, tôi nghĩ rằng rất nhiều dân cư mạng đều biết cô ấy.”

Tiết lộ này đã châm ngòi cho toàn bộ sự việc, vốn dĩ ban đầu mọi người còn đang nghi ngờ, nhưng những tin tức kia đều ăn khớp với nhau.

“Vì vậy hãy để tôi tóm tắt lại một chút: Khi đó, Phùng Kính vì chuẩn bị cho vòng tài trợ A, đã thuê một luật sư, kết quả là vị luật sư đó cùng với Kiều Vân Phàm và người của Thịnh Á đã hợp tác với nhau để chơi lại Phùng Kính, rồi đẩy anh ta ra khỏi chính công ty mà anh ta sáng lập nên.”

“Lầu trên tóm tắt rất chuẩn, chính xác.”

“Bộ phim cung đấu này quá kịch tính, bí mật trong bí mật ngoài, tất cả đều quá gay cấn.”

“Trèo tường copy sản phẩm của đối thủ, thưa kiện vì phát hiện hợp đồng giả, đem trộm đến cạy két sắt. Sau khi xem những vụ việc cẩu huyết của chiến tranh thương mại trong nước, cuối cùng cũng có một vụ đạt đến trình độ cao nhất rồi.”

“Tôi nói này mấy người vẫn còn đang khen ngợi có vấn đề gì không thế? Loại công ty lớn chỉ muốn nghĩ cách nuốt chửng công ty nhỏ này, hành vi lưu manh này chẳng lẽ không nên chỉ trích?”

“Còn nữa, Ninh Dĩ Hoài chính là một con chó chạy theo chân các nhà tư bản. Trước đây, khi sa thải người khác, anh ta tàn nhẫn bao nhiêu thì bây giờ lại dùng thỏa thuận hạn chế cạnh tranh để gây khó dễ cho nhân viên đã từ chức. Rất nhiều thoả thuận hạn chế cạnh tranh của các công ty công nghệ là thái quá, một khi bạn đã rời bỏ công việc đó của mình thì bạn khó có thể tái hòa nhập trong vòng kết nối này.”

Sau đó, có người đã nhanh chóng tải lên một bức ảnh chụp màn hình.

“Tôi đã vào trang web chính thức của công ty luật B Vấn và tìm thấy một trợ lý Luật sư trong đội của Ninh Dĩ Hoài có tên là Diệp Lâm Tây.

Diệp Lâm Tây?

Độ hóng hớt của dân cư mạng đã được khơi dậy.

Đặc biệt là mối quan hệ giữa Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành, vì scandal đã bị phanh phui trước đó. Vì vậy sau khi thông tin này được xác nhận một lần nữa, mọi người đều bắt đầu tin vào những tiết lộ của bài đăng. Thậm chí còn rất nhiều người bắt đầu đứng về phía Phùng Kính. Nhất thời, thật giả lẫn lộn đan xen nhau thành một làn sóng lớn.

Diệp Lâm Tây vừa từ bên ngoài trở lại công ty, vừa vào đến văn phòng liền thấy một nhóm đồng nghiệp đang trò chuyện với vẻ mặt nghiêm túc, thoáng nhìn thấy cô cả đám liền im bặt.

Vẫn là Trần Minh lên tiếng: “Lâm Tây, cô xem tin tức một chút đi.”

Diệp Lâm Tây không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe theo, mở điện thoại lên, ngay sau đó cô nhìn thấy một đường link trong nhóm. Cô đã mất vài phút để đọc bài đăng này từ đầu đến cuối.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Vớ vẩn.

Vô cùng vớ vẩn.

Cô không hề biết chữ viết lại có thể biến trắng thành đen đến mức độ này, nhất thời bàn tay khẽ run, đến khi ngẩng đầu lên hít sâu một hơi nhưng vẫn không thể kìm chế được cơn run của bản thân.

“Giả dối hết lần này đến lần khác, ăn nói hàm hồ.”

Trần Minh an ủi cô: “Đúng, chúng tôi đều biết những gì trong bài báo nói thật là nực cười, dù sao thì nó cũng đâu có liên quan gì đến cô và đối tác Ninh.”

Hôm nay, Ninh Dĩ Hoài vẫn chưa đến công ty, là nhóm Trần Minh phát hiện ra bài đăng này trên mạng, vì vậy họ không biết đối tác Ninh đã nhìn thấy nó hay chưa.

Đúng lúc Diệp Lâm Tây quay lại, nên họ nói cho cô biết.

Diệp Lâm Tây: “Đối tác Ninh có biết không?”

Trần Minh lắc đầu.

Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây yêu cầu thư ký gọi cho Ninh Dĩ Hoài để nói cho anh ta biết việc này.

Còn bản thân cô lại đọc bài đăng này một lần nữa, về phần bài đăng trên trang cá nhân của Phùng Kính cô cũng đã thấy. Gắp lửa bỏ tay người, quả nhiên là việc chẳng thiếu người làm. Hơn nữa, bài đăng này đột nhiên tung ra, nói không có ai sau lưng chỉ điểm thì chẳng ai tin.

Khi Diệp Lâm Tây ngồi vào chỗ làm việc, nhìn những bình luận bên dưới, từ sự nghi ngờ ban đầu cho đến những lời chửi rủa như hiện tại, mắng chửi tư bản áp bức, chèn ép người lao động, thậm chí còn không ngừng nhục mạ Phó Cẩm Hành. Cô phải hít thật sâu một hơi để cố gắng bình tĩnh. Nổi giận lúc này không giải quyết được vấn đề gì. Chỉ có cách bình tĩnh suy nghĩ mới có thể phá được thế cờ.

Sau đó, cô thấy rất nhiều người đang bàn tán về sản phẩm mới robot K của Khoa học Công nghệ Vân Khởi, nói có nhiều chức năng tương tự như robot XiaoAn do Khoa học Công nghệ Hoa Khang tung ra, đến cả hình dáng bên ngoài cũng tương tự. Đạo nhái là việc không thể dễ dàng kết luận. Nhưng nhìn những bình luận trên mạng thì có vẻ như bản án sắp được phân định.

Diệp Lâm Tây đang ngồi tại chỗ, cúi đầu suy nghĩ thì điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông. Cô nhìn vào màn hình thấy đó là cuộc gọi của Phó Cẩm Hành.

Cô nhấc máy liền nghe thấy Phó Cẩm Hành nói: “Lâm Tây, em đã xem bài báo trên mạng chưa?”

“Em xem rồi.” Diệp Lâm Tây đang nghĩ cách an ủi anh.

Lại nghe thấy Phó Cẩm Hành nói: “Em đừng xem những bình luận không tốt đó, anh sẽ sớm giải quyết nó.”

“Đáng lẽ phải là em an ủi anh mới đúng.” Diệp Lâm Tây không ngờ anh lại an ủi mình trước, cô nói: “Anh Phó, trên mạng anh sắp trở thành một nhà tư bản ma cà rồng tàn nhẫn rồi.”

Xét cho cùng thì hầu hết những người trên mạng đều là người bình thường, bọn họ sẽ dễ dàng đứng trên góc độ của người bình thường để nhìn nhận những tình huống bị áp bức và bắt nạt để rồi lăng mạ công ty và ông chủ của công ty đó, như thể họ đang vì công lý mà lên tiếng vậy.

Phó Cẩm Hành trầm giọng nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tuy rằng hiện tại có vẻ như mọi chuyện đang rất ầm ỹ, nhưng lửa càng to thì càng nhanh chóng tiêu tan. Nếu không tin em cứ thử đợi thêm ba ngày nữa xem, lúc đó chuyện này chắc chắn sẽ biến mất.”

Diệp Lâm Tây rất tin tưởng câu nói này.

Lúc trước, khi scandal vô lý giữa cô và Tề Tri Dật nổ ra, ngay cả Weibo cũng gần như bị tê liệt, kết quả là đến ngày hôm sau, tất cả dường như đã hoàn toàn biến mất. Dù sao thì những gì mà công chúng quan tâm là những lời đàm tiếu và vì sự tò mò của họ, mà không thèm quan tâm đến sự thật.

Diệp Lâm Tây vẫn còn rất tức giận, con người cô vừa ích kỷ lại vừa nhỏ nhen, cô bực bội nói: “Nhưng bọn họ mắng chửi anh như vậy, em không vui chút nào.”

Câu nói này rất không thoải mái kiểu như “Tại sao mọi người lại dám bắt nạt người của tôi”.

Ngay sau đó giọng nói tinh tế của cô lại vang lên trên điện thoại.

“Em thấy rất nhiều người mắng anh là nam giới, chắc chắn là vì họ ghen tị với anh, dù sao thì anh vừa đẹp lại vừa tài giỏi, quan trọng nhất chính là vợ của anh cũng đẹp hơn người khác.”

Quả nhiên, Phó Cẩm Hành khẽ bật cười một tiếng. Sao anh lại không nghe ra rằng Diệp Lâm Tây đang cố ý trêu chọc anh cơ chứ? Anh luôn cảm thấy Diệp Lâm Tây là một người không coi trọng người khác, lại vô cùng ích kỷ, nhưng mãi sau này anh mới hiểu được trái tim cô ấm áp đến mức nào. Cho dù hiện tại rõ ràng là cô cũng đang góp mặt trong tin đồn này nhưng lại chỉ quan tâm đến việc anh bị mọi người mắng chửi. Vốn dĩ Phó Cẩm Hành đang đứng cạnh cửa sổ, cơn giận trước đó bỗng nhiên vô thức mà tan biến mất.

“Lâm Tây.” Anh khẽ gọi tên cô.

Diệp Lâm Tây thấp giọng đáp lại.

“Tin tưởng anh, sẽ ổn thôi.”

Diệp Lâm Tây vố dĩ muốn trả lời lại anh một câu: Đương nhiên rồi. Nhưng đột nhiên cô lại nói theo bản năng: “A Hành.”

Thật ra, cô rất ít khi gọi anh như vậy, đây là môt cách xưng hô thân mật quá mức, mỗi lần gọi nó trái tim cô đều run lên.

“Những việc như vậy có phải anh đã gặp nhiều lần rồi không?” Diệp Lâm Tây hỏi.

Bị vu khống, hiểu lầm, bị bao vây bởi những hành động tiêu cực, con người chỉ vô cớ bộc lộ cảm xúc của mình bằng những câu nói mà người ta chỉ hiểu được vẻ bề ngoài của nó. Hơn nữa, Phó Cẩm Hành lại đứng ở vị trí như hiện tại của anh, những nghi ngờ anh phải đối mặt và những khó khăn anh gặp phải, chắc hẳn rất nhiều.

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng. Thật lâu sau, cuối cùng giọng nói trầm thấp của anh cũng vang lên: “Đã từng gặp phải. Khi mới gia nhập công ty, thực chất có rất nhiều người chỉ chờ đợi anh mắc sai lần, dù sao thì Thịnh Á đã trải qua bao nhiêu thằng trầm như vậy, thế lực bên trong rườm rà phức tạp, cho dù anh có mang họ Phó thì cũng không thể cản trở những thế lực đó.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Tây thấy anh nhắc đến chuyện này. Diệp Lâm Tây định mở miệng, nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó chặn lại.

Phó Cẩm Hành: “Đừng có thương xót anh, dù sao thì với vị trí hiện tại mà anh đang đứng, anh đã nhận được quá nhiều, nên đương nhiên phải chịu những áp lực tương tự.”

Nếu bạn muốn đội lên đầu chiếc vượng miện, thì bạn cũng phải chịu được sức nặng của nó.

Trái tim Diệp Lâm Tây vẫn nặng trĩu khi nghe những gì anh nói. Có lẽ đây không chỉ là vấn đề của Phó Cẩm Hành, còn rất nhiều người khác cũng đang gặp phải vấn đề như vậy. Họ lớn lên dưới ánh hào quang, nhìn vào thì thấy dường như đây là cuộc sống mà khó có người nào sánh kịp, nhưng những gì phải chịu đựng thì cũng chẳng có ai tưởng tượng nổi. Cũng giống như hôn nhân, ngày từ đầu họ đã không thể lựa chọn cuộc hôn nhân cho riêng mình, may mắn thay họ đã yêu thương nhau và cuộc hôn nhân này không trở thành nấm mồ của chính họ.

  *

Sau khi Phó Cẩm Hành cúp máy, anh gọi Tần Chu vào.

Anh nói: “Bài báo này ở đâu ra, đã điều tra được chưa?”

“Các kỹ thuật viên của chúng ta đang điều tra, nhưng đã ghi lại tài khoản marketing cho việc này và cũng đã điều tra ra công ty của đối phương.”

Tần Chu trả lời đâu vào đấy.

Những sự cố mạng kiểu này chắc chắn có người chỉ điểm đằng sau ngay từ đầu.

Phó Cẩm Hành gật đầu: “Tạm thời không cần đưa ra lời thanh minh, bọn họ đã muốn làm ầm tin tức này lên như vậy, vừa hay nó cũng là cơ hội cho chúng ta.”

Tần Chu khó hiểu nhìn anh.

“XiaoK của chúng ta và XiaoAn mà Hoa Khang cho ra mắt, hai sản phẩm vốn đã có những điểm tương đồng, anh dặn bộ phận kỹ thuật ghi chép kỹ lại nhật ký công việc. Nếu cư dân mạng đã thích “Lột da” người khác như vậy thì chi bằng cứ để cho họ lột thật sạch.”

Hoa Khang muốn lợi dụng việc bọn họ cho ra mắt thị trường sớm hơn để vu khống XiaoK là sản phẩm đạo nhái. Tuy nhiên, việc Cố Khải vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh là sự thật chắc chắn, Hoa Khang lại nghĩ rằng mình thực sự có thể dùng một tay che trời.

Tần Chu lập tức hiểu ra ý của anh: “Ý của anh là chúng ta tạm thời chưa phản bác lại vấn đề này, cứ để dư luận đi thật xa, khi sự việc lên đến đỉnh điểm thì chúng ta mới ra mặt làm rõ.”

“Dư luận luôn là con dao hai lưỡi, có thể gây tổn thương cho người khác thì cũng có thể làm bản thân mình đứt tay.”

Phó Cẩm Hành lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Vừa hay, đây cũng là cơ hội để quảng bá cho Xiao K.”

Vốn dĩ tin tức trong giới khoa học kỹ thuật không thể thu hút được sự chú ý của công chúng, ngày hôm đó Phó Cẩm Hành tham dự buổi họp báo cũng chỉ có một số nhỏ dân cư mạng muốn hóng chuyện nên quan tâm để ý đến anh, chứ không phải là robot Xiao K mà bọn họ phát hành. Vậy tại sao không tận dụng cơ hội này chứ? Nếu họ muốn hắt chậu nước bẩn đó lên người anh thì tạm thời cứ nhận lấy đã, rồi đợi đến khi cơ hội chín muồi sẽ đáp lại đầy đủ.

Phó Cẩm Hành không chỉ là một doanh nhân, mà anh ấy còn thực sự là loại nhà tư bản tàn nhẫn như dân cư mạng đang chỉ trích. Bởi vì, cho dù là chính bản thân anh anh cũng có thể lợi dụng.

Diệp Lâm Tây hoàn thành xong công việc ở văn phòng Luật thì cũng đến bảy giờ tối. Ninh Dĩ Hoài không đến công ty mà chỉ gửi cho cô một tin nhắn Wechat với bốn ký tự.

――Tạm thời không đáp.

Thực ra cô không phải là người có thể chịu đựng được chuyện bất bình, theo tính cách của bản thân thì có lẽ lúc này cô sẽ ngay lập tức ném chứng cứ vào mặt mọi người để họ mở to mắt ra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cô vẫn cố chịu đứng nó.

Đến tối, cô không kìm được nữa nên đành gọi điện cho Phó Cẩm Hành, nhưng anh không nhấc máy. Ngay sau đó, anh gửi lại một tin nhắn: [Tối nay, chắc anh sẽ về muộn, em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh đâu.】

Cô chán nản hỏi trong nhóm xem có ai muốn ra ngoài uống rượu không.

Kha Đường: [Tôi đi.】

Khương Lập Hạ đang ở trong đoàn làm phim, nghe nói đêm nay có cảnh quay nên cô ấy không thể đến.

Diệp Lâm Tây gửi địa chỉ cho Kha Đường, hai người hẹn gặp nhau tại đó.

“Có phải vì bài báo hôm nay không?” Sau khi Kha Đường ngồi xuống, liền thấy cô không còn chút khí lực nào.

Diệp Lâm Tây thở dài: “Uống rượu đi.”

Nhưng cô ấy cũng không uống nhiều, dù sao với tửu lượng của cô ấy thì uống ít một chút vẫn hơn.

Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, vô cùng nhàm chán, Kha Đường vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: “Nghe nói trong quán bar có rất nhiều trai đẹp, sao nãy giờ chưa thấy người nào vậy?”

“Lừa người đó.” Diệp Lâm Tây thờ ơ nói.

Đột nhiên Kha Đường chỉ tay: “Người kia, anh trai mặc áo màu nâu kia kìa, nhìn dáng thôi cũng biết là đẹp trai rồi.”

Diệp Lâm Tây nhìn theo hướng cô ấy chỉ.

Liền thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở bên đường, đang quay lưng lại với bọn họ, dây lưng ở ngang hông, bở vai rất rộng, chân dài eo nhỏ, dàng người này 100% là cực phẩm.

Diệp Lâm Tây giật mình nhìn. Bởi vì một giây tiếp theo, người đàn ông đó quay đầu lại. Kha Đường cũng nhìn thấy, liền trợn tròn hai mắt: “Đó không phải chồng cô…”

Cô ấy vừa dứt lời thì một người phụ nữ mặc áo hồng nhạt đi đến trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn anh, tuy rằng tư thế của hai người không phải thân mật nhưng khi cô gái kia nói chuyện vẫn vén tóc mỉm cười với anh.

Kha Đường mím chặt miệng không dám lên tiếng. Cho đến khi một chiếc ô tô đỗ lại bên đường, Phó Cẩm Hành bước đến mở cửa xe, nhưng người phụ nữ kia lại bước tới muốn nắm lấy cánh tay anh…

Diệp Lâm Tây lập tức cau mày, nhưng trong giây tiếp theo, Phó Cẩm Hành đã không chút do dự hất cánh tay của đối phương ra. Sau đó lên xe mà không thèm quay đầu lại.

Kha Đường thấy cảnh này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy len lén nhìn Diệp Lâm Tây, thoải mái nói: “Tôi thấy Phó tổng nhà cô quả thật rất tốt, không thèm liếc mắt đến loại yêu tinh như vậy. Cô xem vừa rồi người phụ nữ kia chỉ muốn kéo anh ấy nhưng anh ấy lại lập tức hẩy ra.”

Diệp Lâm Tây trầm mặc không nói.

“Nói thật thì những chuyện như vậy cũng chẳng có cách nào ngăn cản, có những người biết rõ đối phương đã có vợ, nhưng vẫn muốn bám lấy.”

Diệp Lâm Tây: “Tôi đã gặp người phụ nữ này.”

Kha Đường đang thao thao bất tuyệt, nghe thấy những lời này lập tức trợn to hai mắt: “Chơi hay nghỉ thế, cô ta còn dám xuất hiện trước mặt cậu à?”

“Còn nhớ lần trước chúng ta đến chùa Quy Ninh không?” Diệp Lâm Tây nói.

Kha Đường nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Là người phụ nữ ngồi nghe thiền kinh cùng chúng ta à?”

Diệp Lâm Tây gật đầu.

Kha Đường đập mạnh ly rượu trong tay xuống bàn: “Cô ta chắc chắn là theo cô tới đó rồi, chẳng trách sau khi gặp cô ta sắc mặt cô không tốt lắm, cô ta đã nói với cô những gì?”

Diệp Lâm Tây đang không chắc chắn với những gì đối phương đã nói, cô nghĩ ngợi một hồi những vẫn không lên tiếng. Có lẽ cô cũng đang sợ câu chuyện tình yêu chân chính đó sẽ là sự thật. Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ về những gì mà Phó Cẩm Hành đã nói với mình. Anh nói rằng trước cô anh chưa từng yêu đương với ai cả, cô phải tin tưởng anh. Chỉ cần anh đã nói thì cô sẽ tin. Chút mây mù còn đọng lại trong lòng lập tức tan biến.

Cô dứt khoát đứng dậy: “Tôi phải về nhà rồi.”

Vốn dĩ Kha Đường còn tưởng cô sẽ không vui, nhưng nhìn vẻ mặt của cô không giống như đang buồn, vẫn là Diệp Lâm Tây chủ động nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nghĩ linh tinh đâu. Vì những gì anh ấy từng nói tôi đều tin.”

Có lẽ tín nhiệm chính là như vậy, một lòng một dạ tin tưởng. Từng lời anh nói đều ghi sâu vào tim cô.

Trước khi về nhà, cô nhận được cuộc gọi của Phó Cẩm Hành.

Anh hỏi: “Em không ở nhà à?”

“Em hẹn Kha Đường ra ngoài uống rượu, sắp về đến nhà rồi.” Cô nói.

Phó Cẩm Hành ừm một tiếng.

Vừa về đến nhà cô đã thấy Phó Cẩm Hành đang đợi mình ở phòng khách, cô chạy tới ôm chặt lấy anh: “Anh đang đợi em à?”

Phó Cẩm Hành vòng tay qua người cô, cúi xuống hôn lên trán cô.

“Không vui lắm thì phải?” Diệp Lâm Tây ngẩng đầu, đôi mắt đen láy hiện lên tia hy vọng, nghiêm túc nói: “Hay là kể cho em nghe đi? Có thể nói với em tất cả những gì anh gặp phải.”

Phó Cẩm Hành lắng nghe và nhìn vào mắt cô. Sau một lúc im lặng, Diệp Lâm Tây biết với tính cách của anh sẽ rất khó để nói ra. Chỉ là trong lòng cô vẫn có một chút kỳ vọng nho nhỏ. Mong rằng có một ngày anh sẽ nói cho cô nghe tất cả chuyện thuộc về anh.

Diệp Lâm Tây tự an ủi mình, thôi bỏ đi, miệng của người đàn ông chó này vốn đã chặt hơn cả vỏ hến. Đã ba mười năm như vậy rồi, khiến anh thay đổi chỉ trong một lần là điều phi thực tế.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô lại nghe thấy giọng trầm thấp của anh: “Gặp phải người khiến anh không vui.”

Câu trả lời này quả thực nằm ngoài dự đoán của Diệp Lâm Tây.

“Khiến anh không vui đến mức nào?” Diệp Lâm Tây thấp giọng hỏi.

Phó Cẩm Hành dường như đang suy ngẫm.

“Đến mức cả đời này không muốn gặp lại loại người đó nữa.”