Nhãi Con

Chương 51



Hai mắt Lâm Tri Vi nhắm chặt, tất cả các giác quan khác đồng thời tê liệt, chỉ có đôi môi như bị nhiễm điện, máu trong cơ thể như tuôn trào như gào thét tụ hội về nơi nào đó, như hòa quyện với hành động thân mật gắn bó của cậu.

Bàn tay đẫm mồ hôi của cô làm ướt áo cậu, đầu gối cô đỡ không nổi, lùi lại nửa bước. Hơi thở cậu lập tức tán loạn, cậu vội vàng đuổi theo, ra sức ôm lấy cô vào trong ngực.

Đôi môi mềm nóng bị cậu từng bước âu yếm đụng chạm.

Cậu không xâm nhập cướp đoạt mà chỉ môi kề môi, nhưng cũng đủ khiến Lâm Tri Vi không chống đỡ nổi, gục ngã trên người cậu.

Lục Tinh Hàn cũng không có kỹ năng gì cả, đến hôn môi cũng ngây thơ vô tội, chỉ làm theo bản năng cọ liếm môi cô, sau đó cậu liền cảm thấy chưa đủ, khao khát kiềm chế bấy lâu như được mở cửa giải thoát, sau cánh cửa ấy là vực sâu không đáy, tha thiết muốn chiếm đoạt được nhiều hơn nữa, muốn có được tất cả vị ngọt của cô.

Cô lùi cậu tiến, cứ thế cho đến khi lưng cô dựa lên cột đá trên sân thượng.

Tim Lục Tinh Hàn đập thình thịch, mạnh đến mức lồng ngực cảm giác đau đớn, cậu nóng lòng đỡ lấy gáy cô, khẽ nâng đầu cô lên, đầu lưỡi cậu liếm ướt cánh môi vì căng thẳng mà khô khốc của Lâm Tri Vi, thử thăm dò để phá vỡ sự phòng ngự của cô.

Túi xách của Lâm Tri Vi đeo ở trước, kẹp giữa cô và Lục Tinh Hàn.

Điện thoại bên trong đổ chuông một hồi lâu, dừng lại mấy giây rồi tiếng rung và tiếng chuông lại kêu ầm ĩ lần nữa. Nó lặp đi lặp lại vài lần rất kiên nhẫn, từ từ gọi tâm trí Lâm Tri Vi quay về.

Sắp nghẹt thở mất.

Cô thở hổn hển mở mắt ra, thấy rõ hàng lông mi run rẩy đang cụp xuống của Lục Tinh Hàn, mỗi cái chớp mắt đều như cào vào trái tim người ta vậy.

Đôi môi nóng bỏng ẩm ướt, cậu đã gần vào được bên trong.

Điện thoại lại kêu.

Người Lâm Tri Vi run lên, cô cúi thấp đầu, Lục Tinh Hàn liền nâng cằm cô lên, ngụ ý không vừa lòng thì sẽ không buông tha cho cô, rồi lại điên cuồng hôn lên lần nữa.

“Tinh Hàn… Chị có điện thoại…”

Yêu cầu của cô nhanh chóng bị giọng nói khản đặc của cậu gạt đi: “Kệ nó.”

“Gọi nhiều lần như vậy, chắc chắn là có chuyện rồi.” Cô bất lực đẩy cậu ra, đẩy xong lại cảm thấy mình như muốn từ chối mà lại ra vẻ mời gọi, quả nhiên Lục Tinh Hàn không chịu nổi, hơi thở càng trở nên nóng hổi.

Nhưng do cô tránh đi nên mới chỉ hôn lên khóe môi.

Tiếng chuông lại vang lên khiến người ta sốt ruột.

Những chiếc móng tay ngắn ngủi của Lục Tinh Hàn đâm vào lòng bàn tay, cậu ôm lấy eo cô, ngồi xuống cái ghế gỗ ở cửa ra vào sân thượng. Lục Tinh Hàn đặt cô ngồi lên chân mình, nhéo eo cô một cái rồi mới buông ra.

“Chị nghe điện thoại đi, em nghe cùng.”

“... Chị cũng không chạy mà, em không cần làm thế này.”

“Ai mà biết được.”

Cô khiến người khác lo lắng vậy sao?

Lâm Tri Vi lườm cậu một cái, cậu nhìn cô không chớp mắt, nghiêng người tới gần: “Nếu chị nhìn em nữa, em lại hôn chị tiếp.”

… Được rồi, cô vẫn nên tranh thủ thời gian nghe điện thoại vậy.

Lâm Tri Vi lấy điện thoại ra xem, trong lòng lập tức trầm xuống, người gọi điện tới là Trần Lệnh Nghi, vừa đúng lúc cô ta cúp điện thoại. Cô xem lại nhật ký cuộc gọi, có sáu cuộc bị nhỡ, đang định gọi lại thì cuộc thứ bảy đã tới.

“Chị Trần.”

“Cô đang làm cái gì vậy? Tôi gọi lâu như vậy rồi mà sao bây giờ cô mới nghe? Ngoài giờ làm việc thì có thể không nghe điện thoại của sếp à? Vé máy bay đã đặt rồi, nếu như cô tới trễ, tôi sẽ…”

Bà ta hùng hồn nói câu “Ngoài giờ làm việc” nhưng không để cho cô nói gì, vừa nhấc máy đã bắt đầu chỉ trích cô ào ào.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà Trần Lệnh Nghi lại kiêng kị với cô như vậy?

Lâm Tri Vi nhíu mày nắm chặt tay lại, không muốn tiếp tục nhẫn nhịn bà ta vô điều kiện nữa, đang định đáp trả thì Lục Tinh Hàn bỗng dưng đưa tay đến bên tai cô, cầm lấy chiếc điện thoại, trực tiếp trả lời, giọng nói cậu trầm trầm.

“Bà tìm chị ấy có chuyện gì?”

Trần Lệnh Nghi nghẹn họng, giật mình cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc,  mãi một lúc sau cô ta mới phản ứng lại được: “Cậu là?”

Cậu hờ hững đáp: “Lục Tinh Hàn.”

Trần Lệnh Nghi kinh ngạc, nhóm nhạc này hiện giờ là một trong những khách hàng lớn nhất của Studio, bà ta không thể đắc tội, nhất là sự tồn tại nặng ký Lục Tinh Hàn. Mặc dù bà ta nghi hoặc thế nhưng thái độ ngay lập tức trở nên mềm mỏng xuống.

“Tri Vi ở chỗ các cậu à?”

Lục Tinh Hàn nhẹ nhàng vỗ về lưng của Lâm Tri Vi, lạnh lùng hỏi: “Tối nay là lễ tốt nghiệp ở trường, cô Lâm tới đây trang điểm cho tôi, bà không biết à?”

“Cô ấy chưa nói…”

“Cho dù chưa nói thì cô ấy cũng đã ký hợp đồng với nhóm chúng tôi, muốn sắp xếp thêm công việc cho cô ấy không phải nên hỏi ý kiến của người đại điện của tôi sao?” Lục Tinh Hàn gằn từng chữ đe dọa: “Tôi không quan tâm bà đã đặt vé máy bay gì, hủy đi, hôm nay chúng tôi tối muộn mới xong, không tiện lắm.”

Trần Lệnh Nghi trở tay không kịp, dù thế nào bà ta cũng không ngờ tới Lâm Tri Vi vừa mới ra viện đã đi cùng nhóm nhạc nam, đặc biệt là ở bên cạnh Lục Tinh Hàn.

Nhưng không phải ai cũng bảo Lục Tinh Hàn lanh lợi đáng yêu dễ nói chuyện sao? Sao lần đầu nói chuyện mà bà ta lại thấy không giống như miêu tả, thái độ lại hoàn toàn khác hẳn, giống một người không nên dây vào.

Trần Lệnh Nghi tức anh ách, nhưng hiểu rõ ràng lời cậu nói không sai. Trong thời gian thực hiện hợp đồng, đúng là Lâm Tri Vi chịu sự quản lý của nhóm nhạc đầu tiên, nhóm nhạc không cần đến cô thì cô có thể dùng thời gian làm việc khác. Trần Lệnh Nghi đành nói ngon nói ngọt.

“Thật ngại quá, tôi cứ tưởng các cậu đang nghỉ ngơi thi cử. Quả thật là tôi không biết lịch trình của lễ tốt nghiệp, nhưng đơn hàng này tôi đã nói trước với Tri Vi rồi. Bên kia yêu cầu phải có cô ấy, hợp đồng cũng ký rồi, không thể đổi người được.” Bà ta chủ động nhượng bộ: “Bây giờ tôi sẽ liên hệ với Viên Mạnh, vé máy bay có thể hoãn lại sau, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới các cậu.”

Lục Tinh Hàn không có thời gian nói nhảm với bà ta, cúp máy rồi gọi cho Viên Mạnh, Viên Mạnh kinh ngạc: “Cô Tiểu Lâm, sao cô lại…”

“Là tôi.”

“Tinh Hàn? Nãy giờ không biết cậu chạy đi đâu, thì ra là…”

Lục Tinh Hàn dặn dò: “Anh Viên, người phía studio bên kia sắp liên hệ với anh, cho dù bọn họ nói gì, anh cứ việc làm khó dễ, đừng dễ dàng đồng ý với họ.”

Cậu biết Viên Mạnh sẽ hiểu nên không giải thích nhiều, nói xong liền cúp máy. Cậu tiện tay xem tin nhắn chưa đọc, đúng là có một vé máy bay vào nửa tiếng nữa, nhưng năm phút sau một tin nhắn khác gửi đến, vé máy bay đã được đổi lại thành bảy giờ sáng mai.

Ít nhất không phải đi lúc đêm khuya, cậu sẽ lo lắng cho cô.

Lâm Tri Vi vốn còn đang tức giận, cuối cùng thấy Lục Tinh Hàn nghe hai cuộc xong, trong lòng tan chảy tới bảy tám phần. Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, không nhịn được liền bật cười: “Giải quyết xong hết rồi sao? Lợi hại quá nhỉ?”

Vẻ mặt Lục Tinh Hàn vẫn không tốt lên chút nào, ôm lấy cô: “Em là bạn trai chị, em có thể bảo vệ chị, lần sau bà ta dám ức hiếp chị, chị cứ lôi em ra làm cớ, nếu một ngày nào đó chị không muốn ở lại nữa thì dứt khoát tự lực cánh sinh, mở một văn phòng mới.”

Câu sau Lâm Tri Vi không để ý lắm, hai chữ “bạn trai” đúng là cái lò nướng vô hình, chẳng mấy chốc đã nướng chín cô.

Thân phận tự động được thăng cấp, lấp la lấp lánh, chỉ thiếu bước khắc tấm biển treo trước ngực thôi.

Cô ngại ngùng không muốn thừa nhận, cố gắng chống đỡ: “Thằng nhóc sói con này… Bạn trai gì chứ…”

Lục Tinh Hàn cúi đầu xuống, tủi thân cắn vành tai cô: “Hừm? Không phải đã đồng ý ở bên em rồi sao?”

Ở phía dưới cầu thang sân thượng, mấy đứa đàn em canh cửa ồn ào, nhao nhao hét lên, cố gắng để âm lượng nhỏ nhất: “Anh Hàn! Anh Hàn! Bảo vệ gác đêm đi về phía này!”

Lâm Tri Vi giật mình đứng lên, cô nhanh chóng ngồi thẳng lại, chỉnh lại tư thế cho Lục Tinh Hàn.

Trong trường vẫn còn mấy bạn học sinh lớp mười hai đang phấn khích nên vẫn chưa về, có thể nghe rõ tiếng cười cười nói nói. Dưới sân thượng hẳn là còn không ít người, bảo vệ thường kiểm tra từng lớp học, khu phòng học lớp 12 là khu cuối cùng, kiểm tra xong sẽ xuống khóa cửa.

Lâm Tri Vi từ trên chân cậu đi xuống, nhẹ giọng nói: “Em đừng đi cùng chị, dễ bị phát hiện lắm, chị đi xuống trước rồi bảo Viên Mạnh tới đón em, sau đó chị sẽ về nhà để sáng mai lên máy bay.”

Lục Tinh Hàn nhìn cô: “Tối nay em sẽ đi, mai công ty bắt đầu huấn luyện rồi, phải phát hành mấy đĩa đơn trong kỳ nghỉ hè.”

Lâm Tri Vi gật đầu, lùi lại hai bước: “Vậy thì… Gặp em ở chương trình giải trí lần sau.”

Cô mím môi, xoay người nhưng vừa mới bước chân, Lục Tinh Hàn đã ôm lấy cô từ phía sau, xoay mặt cô lại, hôn lên môi: “Tri Vi, em chỉ mới hôn được một nửa, vẫn còn một nửa nữa.”

Đến lúc Lâm Tri Vi choáng váng bước ra khỏi cổng trường đã phát hiện xe của công ty giải trí Tinh Hỏa đang đợi sẵn ở đó, xe đưa cô về đến cửa tòa nhà. Về đến nhà, cô ném chìa khóa xuống rồi ngã vào ghế sofa, nằm bất động một hồi lâu, cuối cùng muộn màng nhận ra ý của Lục Tinh Hàn là gì.

Cô ôm gối che kín đầu, lăn qua lăn lại, vừa đá chân loạn xạ vừa hò hét, giày vò rất lâu mới yên tĩnh lại.

Ánh trăng ngoài cửa sổ soi lên mặt Lâm Tri Vi, chiếu sáng làn da ửng đỏ, tròng mắt ươn ướt của cô, ngón tay cô ấn vào môi mình.

Buổi tối kết thúc kỳ thi Đại học, lại bị chính em trai mình nuôi lớn hôn ở trên sân thượng của trường học.

Khi không có ai ở đó, thằng nhóc ấy ôm cô đòi hỏi cô rất nhiều.

Sau khi ra ngoài thì lại thành thần tượng đang hot nổi bật giữa những ánh đèn sân khấu.

Loại chuyện kiểu này, đúng là đủ ảo, cũng đủ… Kích thích.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tri Vi ngồi trên chuyến bay dài hai tiếng, hạ cánh xong tụ họp cùng hội Hà Vãn ở sân bay. Lần này là MV mới của ca sĩ trẻ nổi tiếng trong giới âm nhạc, mời một nghệ sĩ nữ có nhiều fan hâm mộ đến làm nữ chính. Vì bối cảnh là trường đại học nên nữ chính cần phải có khí chất trong sáng đơn thuần của học sinh.

Tạo hình kiểu nam sinh nữ sinh thế này Lâm Tri Vi đã có tiếng trong giới, vậy nên đối phương mới nhất định muốn chọn cô, không phải cô thì không được.

Hà Vãn gặp Lâm Tri Vi, liền sờ trán cô trước: “Không sao chứ?”

Lâm Tri Vi mỉm cười xoay một vòng: “Vô cùng khỏe mạnh.”

Tối hôm qua Lục Tinh Hàn hạ cánh lúc nửa đêm, vừa xuống máy bay đã sắp xếp cho cô khám sức khỏe ở một bệnh viện nổi tiếng nào đó, dặn đi dặn lại khi nào cô về phải lập tức đi khám, đúng là chuyện bé xé ra to mà.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cười cười, Hà Vãn sờ cằm, nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng, đến gần Lục Tri Vi nhỏ giọng hỏi: “Chị bảo này, lần này từ thành phố Giang trở về, có phải em có chút không giống hồi trước không?”

Lâm Tri Vi giả bộ đứng đắn: “Không giống chỗ nào đâu.”

Hai tay Hà Vãn lắc lắc quanh người cô, tạo ra hiệu ứng đèn flash: “Ánh sáng yêu đương phủ đầy người rồi, vừa nhìn cái là biết chị đã thành công có được nhóc sói con nào đó.”

Lâm Tri Vi ra vẻ muốn đánh cô ấy, Hà Vãn cười haha, nở ra một nụ cười mãn nguyện như một bà chị già. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Tri Vi hoạt bát như vậy, cuối cùng cũng có dáng vẻ của một cô gái tuổi đôi mươi rồi.

Cho nên Hà Vãn không nói ngay với cô về những chuyện bực mình ở Studio.

Để cô vui vẻ thêm một lúc đã.

Lần quay MV này, thông tin Lâm Tri Vi biết trước khá ít. Đến khi lên xe cô mới biết nơi quay là học viện âm nhạc mà Lục Tinh Hàn thi đỗ.

Tâm trạng cô không khỏi bay lên trời, vừa bước vào trường đã cảm thấy có chút khác biệt. Rõ ràng cây ở đây cùng loại với cây ở ngoài, nhưng cô lại thiên vị cho rằng cây trong trường xanh mát tươi tốt hơn một chút.

Trong lúc quay MV, cô chụp vài tấm ảnh trường gửi cho Lục Tinh Hàn xem, nhưng thằng nhóc con này cả ngày cũng chỉ vội vàng trả lời được hai ba câu, thời gian khác thì bận.

… Đây chính là phiền não khi ở bên thần tượng của nhóm nhạc.

Lâm Tri Vi hơi lo lắng khi nhận ra sự chuyển biến vô hình của mình.

Vào lúc cô không để ý đã đi theo con đường mà Lục Tinh Hàn vạch sẵn, thân phận từ “chị gái” trở thành “người phụ nữ” của cậu.

MV cắt ghép chỉnh sửa xong chỉ dài lắm cũng chỉ được năm phút, nhưng quay thì mất tận một ngày, đến đêm mới quay xong. Lúc xong việc, học viện âm nhạc trừ chỗ ngoài ký túc xá vẫn còn ồn ào, thì tất cả khu lớp học đều đã chìm vào yên tĩnh.

Lâm Tri Vi cất gọn đồ đạc, chuẩn bị về cùng với Hà Vãn, cô đang định tối nay ở khách sạn với cô ấy. Vừa chuẩn bị lên xe, điện thoại kêu lên một tiếng. Lục Tinh Hàn ngoan ngoãn cả ngày cuối cùng cũng gửi cho cô một tin nhắn Wechat.

“Tri Vi, em có quà cho chị.”

Lâm Tri Vi sửng sốt.

Ngay sau đó cậu lại gửi tin thứ hai: “Quà đang ở thư viện, hôm nay không lấy không được. Chị không cần về với người khác đâu, tí nữa em sẽ sắp xếp người đưa chị về.”

Lâm Tri Vi ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỗ quay MV của bọn cô gần thư viện, chỗ đó chưa đóng cửa, ánh đèn vẫn sáng, còn vài học sinh đang chăm chỉ học hành.

Quà gì vậy trời? Lại còn bí mật để ở thư viện, không biết lại nhờ ai giúp nữa.

Cô cong môi cười, chào tạm biệt Hà Vãn. Chờ đến lúc đa số mọi người đã đi về hết, cô mới hít một hơi thật sâu, tự vỗ vào ngực vài cái để trấn tĩnh bản thân, rồi từ từ đi đến thư viện. Lúc cô đang đi lên cầu thang thì có tin nhắn thứ ba gửi tới: “Chị đi lên tầng hai ở cầu thang bên trái, quà ở trong tủ của phòng đựng đồ ấy.”

Phòng đựng đồ của thư viện rất to, tủ đựng đồ có tận năm sáu hàng.

Lâm Tri Vi tiện tay đóng cửa lại, hỏi cậu: “Tủ số mấy?”

Cậu nhanh chóng trả lời lại: “Chị đi đến hàng cuối cùng trước đi.”

Phòng đựng đồ trống không chẳng có gì. Lâm Tri Vi không hiểu sao có chút hồi hộp, càng lúc càng đi nhanh, không nhịn được chuyển sang chạy qua. Lúc gần tới hàng cuối cùng thì có tiếng bước chân vang lên, một thân hình thon dài quen thuộc trong tâm trí từ từ đi ra, cậu bỏ mũ xuống, khóe miệng mỉm cười.

Trái tim cô rung lên một hồi, không kìm được đà chạy về phía trước, theo quán tính lao thẳng về phía trước.

Lục Tinh Hàn đã có chuẩn bị từ trước. Cậu dang rộng chiếc áo khoác rộng thùng thình, vừa vặn ôm cô vào lòng, giam kín cô trong áo rồi ôm chặt cô, ép cô vào sau tủ đựng đồ.

Tim Lâm Tri Vi đập thình thịch, nắm lấy góc áo cậu: “Sao em, sao em lại đến đây?”

Cậu vùi đầu vào cổ cô, tham lam hít vào hơi thở của cô: “Nhớ chị.”

Tâm trí cô bỗng rối loạn, nhất thời không biết nên nói gì. Cô vội vàng nhớ tới cái cớ cậu nói trong Wechat: “Vậy thì quà… Quà của chị đâu?”

Lục Tinh Hàn cười nhẹ, tiếng cười quyến rũ trêu chọc tai người ta, xen lẫn tiếng thở dài: “Em không đợi được đến lúc quay chương trình giải trí nên đã đưa bạn trai chị tới đây trước. Nếu chị thấy quà thế này mà còn chưa đủ, vậy thì vẫn còn…” Đôi môi lành lạnh của cậu cúi xuống, chạm vào gò má nóng bỏng rồi lướt sang bờ môi cô: “Vẫn còn một nửa nụ hôn còn lại đấy.”