Nhãi Con

Chương 54



Tiếc là Lục Tinh Hàn chưa kịp nói điều kiện thì nhân viên của đài truyền hình đã trực tiếp gõ cửa rồi bước vào, sau một cuộc nói chuyện ngắn, nhận được sự đồng ý của Viên Mạnh, lắp đặt thiết bị và chuẩn bị phát sóng trực tiếp.

Ba chàng trai trong nhóm nhạc nam không còn ngây ngô như lúc trước nữa, bây giờ đã có kinh nghiệm thực chiến, được đào tạo bài bản. Khi máy quay lướt qua, họ diễn tả hoàn mỹ thiết lập của mỗi người.

Không lâu sau đó buổi phát trực tiếp, một số nền tảng video chính thức của buổi lễ cũng đã gửi đến mọi người, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đề trang điểm lại và phỏng vấn. Lâm Tri Vi bận rộn liên tục, nghiêm túc trang điểm cho Lục Tinh Hàn, trang điểm lúc lên sân khấu nhìn không thể như bình thường, ánh sáng đèn quá hỗn tạp, quá sáng, truyền thông bên dưới đứng thành hàng dài chĩa nhiều ống kính dài ngắn khác nhau để chụp ảnh, cho nên đường nét cần phải càng sâu hơn thì lên hình mới đẹp.

Cho đến khi chương trình phát trực tiếp kết thúc, nhóm nhạc đến chỗ ghế ngồi dành cho khách mời ở trước sân khấu, Lâm Tri Vi lơ đãng nghiêng đầu, mới chú ý đến Tần Tư Tư hầu như không có bất kì một hành động nào, thậm chí còn không bận tâm đến máy quay, vẫn đứng nguyên ở vị trí ban đầu, đứng im tại chỗ im lặng dò xét cô.

So với dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn trước kia thì bây giờ lại như biến thành một con người khác.

Hà Vãn cũng ở đây, cẩn thận che miệng nói với Lâm Tri Vi: “Tần Tư Tư thật kỳ lạ, chị để ý cô ta, không giống như là đến đây để cướp ống kính, cũng không hề nói câu nào, không biết là đến đây để làm cái gì.”

Lâm Tri Vi do dự một lúc, sau đó dứt khoát đi về phía cô ta: “Tổng giám Tần, cái này tạm thời kết thúc rồi, cô vẫn còn muốn ở lại đây à?”

Tần Tư Tư khoanh tay trước ngực, vẻ mặt, động tác vẫn giống như thường ngày nhưng không rõ vì sao lại có một chút tiều tụy hơn: “Ở lại.”

“Chỉ ngồi một bên quan sát chúng tôi à?”

“Không phải là để quan sát các người, tôi đến đây, chỉ là để quan sát cô.” Khóe môi Tần Tư Tư co rút, thẳng thắn nói: “Nhìn xem rốt cuộc cô có bao nhiêu mị lực mà có thể làm cho anh tôi nhớ mãi không quên.” Tốc độ nói của cô ta rất chậm, gương mặt cũng trở nên cứng đờ vì cắn chặt răng: “Thích cô đến mức không phải cô thì không được, đến mức ném tôi xuống.”

Vẻ mặt ôn hòa vốn có của Lâm Tri Vi bỗng chốc trở nên lạnh lùng: “Vậy thì cứ tự nhiên, tôi không tiếp.”

Hà Vãn sợ cô bị bắt nạt, đi theo tới, nghe gần hết những gì mà Tần Tư Tư nói, liền bất giác nhận ra rằng có điểm gì đó bất thường, không khỏi lo lắng hỏi: “Đây là suy nghĩ tương lai thành chị dâu cũng vẫn là tình địch à? Nhưng giọng điệu không thích hợp, cho dù là tình cảm anh em có tốt như thế nào, cũng chưa thấy ai có chết cũng vẫn cứ bám riết thích người mà anh trai thích như vậy.”

Lâm Tri Vi im lặng không nói, đột nhiên nhớ tới những lời Tần Nhiên nói về thân thế của Tần Tư Tư.

Thật sự không phải là anh em ruột.

Nhưng Tần Tư Tư biết được bao nhiêu về lai lịch thật sự của bản thân, có biết rõ chân tướng về việc nhận con nuôi hay không, vậy thì không chắc được.

“Tùy cô ta đi.” Lâm Tri Vi vội vã nhìn lên hiện trường trực tiếp của buổi lễ, kiểm tra hiệu quả hiệu ứng trang điểm ở hiện trường. Nếu có tỳ vết thì còn có thể kịp thời sửa lại trước khi lên sân khấu: “Chỉ cần cô ta không gây thêm rắc rối gì là được, cứ để cô ta xem.”

Cô nghĩ rằng Tần Tư Tư sẽ không tạo ra sóng gió gì trong thời gian ngắn, đợi nhóm nhạc nam biểu diễn xong thì tối nay đã hoàn thành xong một việc lớn. Không ngờ rằng khi Lục Tinh Hàn vừa bước lên sân khấu, Hà Vãn vội vàng cầm điện thoại lao tới, cảm xúc vô cùng kích động: “Tri Vi! Em mau xem đi!”

Trên màn hình TV, Lục Tinh Hàn đứng ở trung tâm sân khấu, sườn mặt hoàn mỹ được quay cận cảnh, sắp hát câu đầu tiên, Lâm Tri Vi cuối cùng cũng đã di dời sự chú ý của mình: “Sao?”

Hà Vãn tức giận đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Studio của chúng ta vừa mới đăng Weibo!”

Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm, hai tay đang buông lỏng chậm rãi nắm chặt lại.

Weibo chính thức của studio vừa mới đăng bài cách đây một phút, có chín bức ảnh của nhóm nhạc nam liên quan về trang điểm và tạo hình khi ở thảm đỏ và trên sân khấu. Lời văn giải thích chi tiết về các thương hiệu và nhà tài trợ các phụ kiện quần áo. Theo lý thuyết, hoạt động đang diễn ra, mượn nhiệt độ đăng lên cũng không có gì đáng trách, nhưng là.

Nhưng ở phần cuối của Weibo, lần đầu tiên, đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ ‘tổng giám tạo hình’.

Không phải là Lâm Tri Vi.

Mà là Tần Tư Tư.

Đồng thời gắn tên Tần Tư Tư từ đầu đến cuối, không nhắc đến Lâm Tri Vi một lần nào.

Hà Vãn tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Trong số các vị khách mời có mặt hôm nay, đa phần đều toàn là gặp phải những bình luận chế giễu trên mạng. Chỉ có hai bộ tạo hình của nhóm nhạc nam của chúng ta là được khen ngợi, các blogger đều ra sức thổi phồng! Công lao lớn như vậy, cơ hội lại quá tốt như vậy!” Cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Chị còn nghĩ Tần Tư Tư làm sao có thể thành thật như vậy, hóa ra đợi chúng ra nửa ngày ở đây!”

Cô ấy ấn mạnh vào màn hình: “Từ trước tới giờ tất cả các bài đăng trên Weibo của Studio đều đăng từ trên web, chỉ có bài này là từ khách hàng của dòng điện thoại mới nhất của Apple! Kiểu máy đó mới tung ra thị trường được mấy ngày, người khác còn chưa kịp đổi thì cô ta đã có trong tay rồi. Nhất định là do cô ta tự đăng. Đại tiểu thư đúng là đại tiểu thư, đã làm là làm lớn chuyện luôn.”

Lâm Tri Vi không nói một lời nào, những ngón tay đang cầm điện thoại bắt đầu chuyển sang màu trắng bệch.

Hà Vãn đặt thông báo từ studio thành chú ý đặc biệt, đột ngột vang lên một tiếng vang, màn hình lại hiện lên một cái khác, cô ấy vội vàng nhìn kỹ lại, nhìn ngoài mặt thì lại không có vấn đề gì nhưng giọng nói lại run run trực tiếp chửi thề một câu.

Vẫn là weibo của studio, vẫn là chín bức ảnh chủ yếu là của Lục Tinh Hàn, tổng hợp một số phong cách đặc biệt đẹp trong các chương trình giải trí từ khi ra mắt đến nay và còn tạo ra một bộ sưu tập đặc biệt nhưng thực hiện như cũ vẫn là ‘Tổng giám tạo hình’ Tần Tư Tư.

Rõ ràng tất cả các tạo hình chất lượng cao của nhóm nhạc kể từ khi ra mắt, tất cả đều được chuyển sang cho Tần Tư Tư.

Hà Vãn xắn tay áo: “Không được, chị phải đến trước mặt cô ta để hỏi! Mặt mũi cô ta để ở đâu!”

Lòng đầy căm phẫn muốn đi tìm lý lẽ, bị Lâm Tri Vi ngăn lại: “Bình tĩnh một chút!”

“Còn bình tĩnh?!” Hà Vãn chịu không nổi: “Bị bắt nạt đến như vậy rồi thì làm sao mà bình tĩnh được!”

Lửa giận Lâm Tri Vi xông thẳng lên đỉnh đầu nhưng vẫn buộc bản thân mình phải bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn nhìn về phòng nghỉ ngơi, Tần Tư Tư vẫn giữ nguyên vị trí đứng như cũ, không chạy, không di chuyển, hai tay trống rỗng. Cô mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng lắm, nheo nheo lông mày, lục lại rõ ràng trong trí nhớ hỏi Hà Vãn: “Tần Tư Tư luôn ở trong tầm mắt chúng ta. Từ sau khi Viên Mạnh đưa ra yêu cầu, cô ta không bao giờ dùng điện thoại của mình tại nơi làm việc. Hơn nữa nếu thật sự là muốn cướp chức vụ hay công lao danh hiệu thì cô ta đã phải rất tích cực lao vào ống kính để có thể bắt được khoảnh khắc, phối hợp với weibo, hiệu quả như thể không tốt hơn sao?”

Hà Vãn giật mình: “Vậy ý của em là… Có khả năng không phải là do cô ta đăng bài?”

Lâm Tri Vi hơi cúi đầu, hai bài weibo mới đây của studio, không ngoài dự đoán đều là tối nay sẽ có rất nhiều lời khen ngợi, đông đảo người hâm mộ không biết sự thật nhiệt tình lao vào xếp hàng cảm ơn Tần Tư Tư vì sự cống hiến của cô ta cho nhóm nhạc trong nửa năm nay. Thổi phồng đến mức lên trời, tiện thể dan hâm mộ cũng tự động dâng lên.

Lục Tinh Hàn nhiều ảnh, tự nhiên fan đến cũng nhiều, mở miệng một tiếng: “Cảm ơn chị stylist đã tạo hình cho Hàn Hàn của chúng tôi đẹp như thế.” Cô hai bên thái dương của mình đang nhảy lên.

Cô nén lại cảm xúc, cẩn thận hỏi: "Trong thời gian em nghỉ ốm, Tần Tư Tư quay lại studio, có gây khó dễ gì cho mọi người không?"

"Cái đấy thì không." Hà Vãn nhớ lại, thành thật nói: "Cả ngày cô ta đều trong dáng vẻ tâm sự nặng nề, bọn chị cũng lờ đi, nhưng ngược lại Trần Lệnh Nghi lại luôn nói bóng gió nhấn mạnh tổ chúng ta về sau do cô ta quản, không nên mâu thuẫn, rất phiền phức.”

Nếu thật sự muốn dàn xếp cho ổn thỏa, thì sẽ không thể đề cập đến nó nhiều lần như vậy.

Không đúng.

Lâm Tri Vi im lặng vài giây, hỏi Hà Vãn: “Chuyên mục về tạp chí phụ nữ chị nói lần trước, thái độ của Trần Lệnh Nghi như thế nào?”

“Đương nhiên là nghẹn muốn chết, bà ta là một stylist, trước đây từng đi theo hai người nhưng đều là vì không có năng lực nên bị hủy hợp đồng, cho đến khi mở được một cái studio mạ vàng, cho dù tốt số bắt được em có tiềm lực, dùng hết thân phận trở thành người môi giới trong vòng.”

Hà Vãn đến studio sớm hơn Lâm Tri Vi, nói những chuyện này thuộc như lòng bàn tay: “Nhưng bà ta không cam tâm, cũng không bằng lòng thừa nhận trình độ của bản thân không ổn, nên vẫn luôn nghĩ muốn khôi phục, chuyên mục tạp chí phụ nữ lần này cũng chuẩn bị rất lâu rồi, bà ta cũng không thể tránh khỏi. Ai có thể nghĩ rằng nhóm nhạc nam lại nổi tiếng, em lại là người có công lớn, mà trong ngành đều biết rằng ký hợp động vào giải trí Tinh Hỏa đều là do bản thân em tự quyết định ký, rất ít liên quan đến studio, hạng mục này lại trực tiếp rơi xuống đầu một người bình thường như em.”

Kể từ khi nhóm nhac ra mắt, Lâm Tri Vi đã nhất trí hướng nhóm đi theo con đường sạch sẽ thuần khiết, trái ngược với các thần tượng khác trang điểm đậm, nhuộm tóc, xỏ lỗ tai, đây cũng xem như đã thành công khi mở lối đi riêng, ban đầu đã trở thành một thành tựu kinh điển trong giới stylist, danh tiếng của cô cũng tăng lên khi nhóm nhạc nam trở nên nổi tiếng.

Lâm Tri Vi tiếp tục hỏi: “Bà ta tranh thủ cho chính bản thân bà ta sao?”

“Tự tranh thủ nhưng đã bị thất bại.” Hà Vãn buông lỏng tay, “Tạp chí phụ nữ kia lớn như thế nào, câu trả lời lại là trừ khi em tự nguyện từ bỏ thì còn có thể cân nhắc đến bà ta.”

Như thế nào là tự nguyện từ bỏ? Trần Lệnh Nghi đã xé rách tấm màn tình cảm này rồi, những gì còn lại chỉ có thể là...

Di động đúng lúc vang lên, người gọi đến là Trần Lệnh Nghi.

Lâm Tri Vi hít vào một hơi, đi ra khỏi phòng nghỉ đi đến hành lang nhỏ bên cạnh để trả lời.

Giọng điệu của Trần Lệnh Nghi rất dữ dội, dường như rất tức giận: "Tri Vi, tôi vừa nhìn thấy hai bài đăng kia trên weibo, có phải Tần Tư Tư đã đăng lên không?"

Lâm Tri Vi dựa lưng vào tường: "Không biết."

"Cô làm sao mà không biết được, tôi vừa nhìn vị khách kia là biết rằng người đó là cô ta. Cô ta nhờ người có quyền đi đến, tôi thật sự không có cách nào mới cho cô ta vị trí Tổng giám đốc, vừa rồi trong phòng nghỉ, tôi cũng vì cho cô ta chút mặt mũi mới cố ý mỉa mai cô, không nghĩ tới cô ta lại nhanh như vậy lại được một tấc lại muốn tiến thêm một bước."

Trần Lệnh Nghi vừa lo lắng vừa bực bội: "Nhóm nhạc nam là công lao của cô, sao lại thuộc về cô ta, với tính của cô ta ở nơi làm việc cũng làm không ít chuyện không đứng đắn đi? Đừng lo lắng, tôi giúp cô đòi lại công bằng."

Lâm Tri Vi vẫn nghe, hai mắt khép hờ lại.

Nhận định Tần Tư Tư sẽ gây rối, còn cố ý đem cô ta đến nơi hiện trường.

Thay đổi thái độ nhanh thật.

Còn đặc biệt nhấn mạnh vào khách hàng.

Trước khi Trần Lệnh Nghi đi, cô và bà ta quay đầu nhìn lại mặt đối mặt nhìn nhau, ngay lúc đó điện thoại của bà ta vang lên, cầm lấy nhấc lên, vật bọc bên ngoài rất kín nhưng vị trí của cạnh đáy lại không bị bọc lại, thoáng một cái nhìn thấy màu sắc của máy mới.

Đầu óc Lâm Tri Vi lập tức thông suốt, đáy mắt hiện ra một nụ cười, cảm giác thật sự là vừa mỉa mai vừa buồn cười.

Việc đã đến nước này, còn có thể chịu đựng được sao?

Cô đúng là không thích quá nổi bật, tính tình tốt nhưng không có nghĩa là cho phép người khác tùy ý đoạt lấy cái gì đó vốn thuộc về bản thân.

Lâm Tri Vi than nhẹ, giọng nói thoải mái điềm đạm: "Chị Trần, tôi nói cho chị biết hai việc, thứ nhất, Tần Tư Tư khiến chị thất vọng rồi, cô ta hôm nay rất khác thường, lại còn không có quậy phá, thứ hai, khách hàng thì nhất định phải truy cứu, rất không may, tuy rằng chị trước khi đi nhận lấy điện thoại đặc biệt cẩn thận nhưng tôi đã thấy được, là loại máy mới, màu sắc mới, chị vừa mới đổi điện thoại đúng không?"

Đầu nghe bên kia im lặng.

Lâm Tri Vi đứng thẳng dậy, giọng nói nhỏ nhẹ lại trở nên nghiêm túc đến đáng sợ: "Là bởi vì chuyên mục tạp chí phụ nữ? Chị Trần, nể tình tình cảm trước đây của chúng ta, nếu chị có thể mở miệng thẳng thắn nói với tôi, có lẽ tôi sẽ từ bỏ, giao cho chị cũng không thành vấn đề, nhưng chị lại tốn công tốn sức thậm chí còn tính kế cả Tần Tư Tư vào, chỉ vì muốn làm hại tôi, lần nữa làm cho tình cảm chúng ta rạn nứt. Chờ chị giúp tôi, sau này thì tôi nghĩ bản thân đã mắc nợ chị rồi sẽ chủ động đem tài nguyên tặng chị?"

"Lâm Tri Vi, cô..."

"Tôi thế nào?" Trong mắt Lâm Tri Vi tràn ngập sự thất vọng, "Tôi ở studio ba năm, chưa làm chuyện gì trái với lương tâm. Chị Trần, chị thế này không thấy quá đáng sao?"

"Biết tôi với Tần Tư Tư có mâu thuẫn, cố ý đem cô ta đến hiện trường, nhìn như là đang mỉa mai tôi thực tế là đang nhắc nhở cô ta, tranh giành thời lượng trước ống kính nhiều một chút, nhằm thúc đẩy mâu thuẫn của chúng tôi bùng lên, sau đó dùng loại di động khách hàng mới đăng weibo, sau đó hợp lý đổ tội lên người Tần Tư Tư làm cho tôi với cô ta tranh cãi, chị lại lần nữa đi theo làm người tốt, để tôi gánh vác trách nhiệm xúc phạm cổ đông mới, đứng ra giúp tôi, khiến cho tôi cảm động đến rơi nước mắt?"

Tốc độ vừa phải, dù là tiếng nói có chút run rẩy nhưng vẫn như cũ nói rõ ràng rành mạch: "Nhưng bất ngờ là Tần Tư Tư không ồn ào, tôi cũng không bị cơn tức giận làm cho choáng váng đầu óc. Chị Trần, tôi nói còn chỗ nào bỏ sót không?"

Hô hấp của Trần Lệnh Nghi có chút nặng nề, im lặng gần một phút. Ngay sau đó đầu dây truyền đến tiếng ồn ào hỗn tạp của các loại đồ vật bị quét xuống mặt đất.

"Trải đường cho cô không đi, muốn nể mặt đúng không? Được, Lâm Tri Vi, tôi nói cho cô biết, weibo đã được đăng lên rồi! Bình luận cũng sắp hơn một nghìn, chỉ cần tôi không ra mặt làm sáng tỏ, cho dù sự thật ra làm sao, công lao nhóm nhạc có thể được coi là rơi vào đầu của Tần Tư Tư!" Trần Lệnh Nghi không còn che giấu nữa: "Tiếng tăm vang dội của cô, các đoàn đội đều gọi tên cô, tạp chí phụ nữ cũng chủ động mời cô không phải đều là vì nhóm nhạc hay sao? Hiện tại, weibo treo ở đó, công chúng đều cho rằng Tần Tư Tư mới là chính chủ, cho dù là trong ngành biết rõ chân tướng thì làm sao? Cô có biện pháp nào ngay lập tức dẹp yên?"

Bà ta cười lạnh: "Cho dù đợi được hai ba ngày, giải trí Tinh Hỏa thương xót giúp cô lên tiếng, chiều gió kia sớm cũng đã chắc chắn, đến lúc đó còn ai sẽ quan tâm đến? Chuyên mục mới của tạp chí phụ nữ, cuối cùng sẽ không mời một stylist gây tranh cãi dư luận. Ngoài dư luận, cô không có gì cả thì lấy gì cùng tôi so bì? Đến cuối cùng, cô còn không phải chắp tay nhường lại!"

"Nhường lại rồi để nó xuất hiện trong tay chị sao?" Lâm Tri Vi không một chút dừng lại, trực tiếp đón nhận: "Nếu như chị kiên trì làm như vậy, vậy thì đem toàn bộ nguyên nhân hậu quả công khai đi! Dù sao chị cũng có một phần trong cuộc tranh cãi dư luận, dù sao thì có thể có ở trên chuyên mục hay không là do chị, không phải tôi."

Đúng, là do cô không có lai lịch, không có người chống lưng cũng không có biện pháp nào tốt, nhưng thế thì sao, cá chết lưới rách cũng không thể để người bắt nạt.

Trần Lệnh Nghi tức giận gào lên: "Lâm Tri Vi!"

Điện thoại bỗng dưng vang lên.

Mặc dù vẫn đang trong cuộc trò chuyện nhưng mạng vẫn được kết nối nên tin tức vẫn có thể nhận được.

Lồng ngực Lâm Tri Vi nhói lên, lỗ tai cũng bị thân máy phát nhiệt chạm nóng đến khó chịu, cô hít một hơi, dụi dụi khóe mắt, buông điện thoại xuống, cứ tưởng là tin nhắn từ wechat không ngờ là thông báo đặc biệt từ weibo.

Cô dường như có một dự cảm nào đó, trái tim bỗng nhảy dựng lên.

Ở lối vào của hành lang nhỏ, Hà Vãn đứng ở cửa vẫy vẫy tay thu hút sự chú ý, ra sức lay mạnh điện thoại để cô mau chóng nhìn đến hơn.

Cổ họng Lâm Tri Vi chuyển động, mặc kệ Trần Lệnh Nghi đang kêu gào, cô trượt thanh thông báo xuống.

Cái này không chỉ là bài đăng mới của weibo mà còn vô số bình luận mới đang không ngừng tăng lên, lập tức trở nên chấn động, cô nhấn vào xem cái tin tức đang đứng ở đầu tiên.

Lục Tinh Hàn đăng công khai ở weibo của studio hai bài đăng cùng, giọng điệu như thường ngày, bài đăng thứ nhất: "Nhìn thấy bộ phận weibo bị lỗi nên nhìn không được muốn đính chính một vài chuyện, từ lúc ra mắt đến nay, stylist của tôi chỉ có một người."

Phía sau là dấu tag đơn giản @Lâm Tri Vi

Bài đăng thứ hai càng chói mắt hơn, xoay quanh về chín bộ tạo hình trong chương trình giải trí: "Mọi người nên nhớ kỹ lại, làm ơn đừng nhầm lẫn nhân vật chính rồi lại quay sang đụng đến vị stylist xinh đẹp nhất @Lâm Tri Vi."

Lâm Tri Vi cầm chặt điện thoại, hốc mắt nóng ran.

Cậu biểu diễn xong rồi sao? Cậu khi nào lại biết đến chuyện này...

Tiếng la hét và tiếng bước chân ngày càng đến gần, cánh cửa phòng nghỉ của nhóm nhạc nam mở ra, có người dẫn đầu bước vào đi rất nhanh, theo sự hướng dẫn của Hà Vãn vội vàng đi đến lỗi hành lang nhỏ để tìm hình bóng của cô.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tinh Hàn khi nhìn thấy Lâm Tri Vi lồng ngực bỗng co rút lại, vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy ngọt ngào êm dịu.

Cậu muốn bước tới.

Lâm Tri Vi nhìn cậu, cầm lấy điện thoại, cố gắng giữ giọng nói phải bình tĩnh, nói từng câu từng chữ với Trần Lệnh Nghi chưa cúp máy: "Chị Trần, đừng uy hiếp tôi nữa, có rảnh thì lại lên weibo lướt đi, không có chị ra mặt, cũng không có sự thương xót của giải trí Tinh Hỏa thì tôi cũng có thể đính chính lại được, không cần chị phải bận tâm."

"Hợp đồng của chúng ta rất nhanh sẽ hết hạn, nhân cơ hội hôm nay tôi chính thức nói cho chị biết tôi sẽ không tiếp tục ký nữa."

"Còn nữa." Trong lòng cô tràn ngập một cảm giác bình yên, khóe môi nhếch lên: "Chuyên mục tạp chí phụ nữ, chị đừng nghĩ đến nó nữa, tôi quyết định rồi."

Trần Lệnh Nghi nói sai rồi, cô không phải là không có gì.

Cô rõ ràng là đang có được một chỗ tin cậy vững chắc nhất trên đời này.

Khuôn mặt Lục Tinh Hàn lạnh lùng bước tới phía cô.

Cùng cậu trở về còn có rất nhiều người, bên trong và ngoài phòng nghỉ đâu đâu cũng toàn là những âm thanh náo nhiệt.

Lâm Tri Vi trong mắt chỉ có cậu, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi cậu đứng trước mặt lại chẳng thể nói ra được câu nào.

Thật kỳ lạ, vừa rồi còn rất dữ dội hùng hồn nhưng khi đối mặt với cậu lại trở nên yếu đuối.

Cô cúi thấp đầu: "Xong rồi? Chị tẩy trang cho em."

Lục Tinh Hàn cau mày, chắn phía trước không cho cô đi.

Xung quanh đây có rất nhiều người, rất dễ sẽ bị phát hiện, Lâm Tri Vi cắn môi, nhẹ giọng hỏi: "Tối nay em có về không?"

Cậu quyết đoán nói: "Về."

Sự bình yên trong trái tim cô chợt dâng lên, trừng mắt nhìn: "Vậy chờ về nhà sẽ kể lại tỉ mỉ hơn."

Trong lúc tẩy trang, Dung Thụy lướt weibo kêu lên: "Đây là cái gì, cố tình à! Em cũng phải giúp đính chính một phen."

Nói xong lại lướt lướt, theo Lục Tinh Hàn góp vui, không ngớt khen vị stylist xinh đẹp nhất. Lương Thầm nghịch điện thoại, nhìn đồng đội của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Vi, hắng giọng, không nói chuyện cũng không hưởng ứng nhưng vẫn ngấm ngầm đăng một bài viết, nghiêm túc thanh minh: "Là đội trưởng, tôi xác định chị Lâm xinh đẹp là stylist duy nhất của chúng tôi."

Nửa giờ sau, weibo tạo hình của studio bị người hâm mộ làm cho rần rần không thể nào không ra mặt giải thích, ngỏ lời rằng có người đã nhầm lẫn.

Chẳng biết tại sao lại là Tần Tư Tư, mãi cho đến khi buổi lễ long trọng kết thúc, toàn thể mọi người chuẩn bị trở về, gương mặt của cô ta u ám đi sau đội ngũ, vừa mới lên mạng đã thấy bài đăng gây bão này, trái ngược với hình tượng đại tiểu thư, lẩm bẩm một câu: "... Tôi không làm gì cả mà?"

Lúc sau nhóm nhạc còn có phỏng vấn, Lâm Tri Vi mang theo đoàn đội khởi hành trước, lên chuyến bay sớm hơn để về nhà. Về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối, cô tắm rửa thay quần áo xong, tính toán thời gian, làm đồ ăn sau đó bày lên bàn, mở he hé màn cửa rồi nhìn xuống.

Đợi hơn mười phút, chiếc xe quen thuộc tiến vào, cô chạy nhanh trở lại ngồi trên sô pha, làm bộ dạng bình tĩnh ngồi yên tĩnh đợi Lục Tinh Hàn lên lầu.

Cô cũng nói với chính mình, bình tĩnh, kìm lại, không được... Không được biểu hiện ra là rất nhớ cậu.

Vừa mới xác định quan hệ được vài ngày thôi, cô vẫn là chị, thật là quá ngượng ngùng rồi.

Nhưng khi nghe được âm thanh chìa khóa cửa truyền đến, cơ thể Lâm Tri Vi lại thành thật hơn so với con tim, chạy chậm đến cửa, bị Lục Tinh Hàn vươn tay ôm vào lòng, ôm rất chặt, chân cô cách mặt đất  một khoảng, hoàn toàn là đang bám vào người cậu. Cứ như vậy mà duy trì tư thế ngượng ngùng này lại không nghĩ đến chuyện phải buông ra.

Lục Tinh Hàn đá đôi giày, ôm cô lên cao hơn, gần như là vác trên vai, một tay ôm chân cô, một tay kéo mũ và khẩu trang xuống, bước đến phòng khách, đặt cô xuống ghế sô pha mềm mại, cúi người ép vào trong góc, vội vàng tìm đến môi của cô.

Trằn trọc liếm mút, sự nồng nhiệt mềm mại ướt át.

Cái khác đều không còn quan trọng nữa.

Lâm Tri Vi không tự chủ được giơ tay lên vòng qua cổ cậu, tùy ý để cậu không ngừng chèn ép, chiếm đoạt, chết chìm trong khát cầu của cậu.

"... Hôm nay là em không phát hiện ra sớm hơn, để chị phải chịu uất ức."

"Không uất ức." Lâm Tri Vi khẽ thở gấp, ở trên gương mặt cậu cọ cọ: "Cái bài đăng weibo kia, có làm ảnh hưởng gì tới em không?"

"Không có, chị mới quan trọng."

Lâm Tri Vi may mắn vì khi làm việc ở weibo chưa từng đăng hình về bản thân mình, ít nhất có thể tránh được rất nhiều phỏng đoán, cô đơn giản kể chuyện, an ủi cậu: "Đúng lúc gặp được cơ hội này, tình nghĩa xưa cũ của chị với Trần Lệnh Nghi cũng chấm dứt, chị cũng sẽ không tiếp tục ký hợp đồng với bà ta nữa."

Lục Tinh Hàn kìm nén lửa giận: "Hiện tại không thể đi được à?"

"Hợp đồng với giải trí Tinh Hỏa vẫn chưa được, chờ tất cả chương trình đều kết thúc mới có thể, cho dù về sau vẫn tiếp tục hợp tác, phải đến kỳ hạn mới có thể tiếp tục tiếp tục ký."

Giọng cậu bỗng trở nên buồn bực: "Ừ, ký lại, sau này sẽ tự mở phòng làm việc."

Lâm Tri Vi: "Tự lập phòng làm việc nào có thể nói đơn giản như vậy, trước tiên thì cũng không vội, em phải suy nghĩ thật cẩn thận." Cô giục cậu: "Nhanh ăn cơm nào."

Đồ ăn nóng hổi, sau khi ăn xong, Lục Tinh Hàn tiện tay mở TV lên, đưa điều khiển cho cô, xoa xoa đầu cô: "Chờ em một chút."

Nói xong liền đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước ấm đem đến sô pha, ngồi xổm xuống, cởi đôi tất màu hồng của cô ra.

"Em làm gì vậy? Chị đã rửa rồi."

"Chị đã đứng cả một ngày từ sáng đến tối rồi, chắc là chân đau lắm, ngâm chân một chút trong nước ấm đi."

"Vậy để chị tự làm."

“Chị xem TV đi, để em.”

Hai tai Lâm Tri Vi nóng lên, tránh được hai lần, cậu lại càng giữ chặt hơn, đặt bàn chân trắng trẻo, mềm mại đang ngập ngừng của cô vào chậu: "Có nóng không?"

Cô mím môi lắc đầu: "Vừa rồi."

Lục Tinh Hàn cười, đầu ngón tay đẩy một chút nước lên mu bàn chân cô, nghiêm túc rửa, ngước đầu lên nhìn cô: "Tri Vi, sao chị lại có thể đáng yêu như vậy, chân cũng thật dễ thương, lại vừa trắng vừa mềm."

Cậu dường như chơi đùa trên chân cô đến nghiện, yêu chiều mà đặt nó trong tay: "35,5 cm, quá nhỏ rồi."

Trong lòng Lâm Tri Vi đột nhiên ngứa ran, nhẹ nhàng cắn ngón tay, cơn ngứa lan khắp lòng bàn chân, khóe mắt có chút ửng hồng không chịu được mà kháng cự: "Em, em đừng có nghịch nữa, mau buông ra để chị tự rửa!"

Giọng của cô hơi run run, Lục Tinh Hàn tuy có cảm giác luyến tiếc nhưng cũng không dám làm gì lộn xộn, ngoan ngoãn thả ra, tận tâm giúp cô xoa bóp mát xa. Ngồi xổm một lúc cậu cảm thấy mỏi nhừ thế vì thế mà dứt khoát quỳ một gối xuống, cúi đầu, mái tóc ngắn đen mềm mại, những ngón tay thon dài mảnh mai lộ rõ khớp xương đang ở trong nước di chuyển qua lại không ngừng, vuốt ve làn da nhạy cảm của cô.

TV vẫn còn đang phát tin, âm lượng không to, một số ứng dụng video bị hạn chế, vừa đúng lúc chuyển sang kênh giải trí, hình ảnh vừa chuyển, từ bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của người hâm mộ, giọng điệu của nữ MC cũng khá là hào hứng, giây tiếp theo, Lục Tinh Hàn trong bộ tây âu chỉnh tề bước xuống xe, bước trên thảm đỏ.

Dáng người cân đối, đẹp đẽ.

Ánh hào quang chói rực khiến cho người khác phải nhìn chằm chằm.

Lồng ngực Lâm Tri Vi bị làm cho kích động, nhìn trên màn hình là đại minh tinh khiến cho hàng vạn người cuồng si, nhìn lại đây lại là bộ dạng ngồi xổm quỳ gối chân, vẻ mặt hạnh phúc giúp cô rửa chân.

Đây là nhóc con của cô...

Chưa bao giờ cô cảm nhận được rõ ràng như bây giờ rằng Lục Tinh Hàn thuộc về cô, hoàn toàn thuộc về cô.

"Tinh Hàn."

Lục Tinh Hàn ngẩng đầu.

Khuôn mặt đẹp đẽ như trên TV này là người của cô.

Lâm Tri Vi đưa ra một yêu cầu: "Em qua đây một chút."

Lục Tinh Hàng ngoan ngoãn để sát vào, ngửa đầu, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng đầy mê người.

"Em có biết vì sao chị gọi em không?"

Lục Tinh Hàn lắc đầu sau đó lại nhìn chằm chằm cô: "Không biết nhưng gần như vậy... Em muốn hôn chị."

"Phải không?" Giọng nói của Lâm Tri Vi nhẹ nhàng: "Vậy vừa hay, chị gọi em cũng là vì chuyện này."

Nói xong, cô nghiêng người về phía trước, nhắm mắt lại, đặt môi lên nhẹ nhàng hôn một cái.