Nhãi Con

Chương 57



Thời gian ghi hình “Đêm nay không ngủ” chính thức bước vào giai đoạn cuối.

Trước khi bắt đầu quay kỳ áp cuối thì thành tích thi tuyển sinh đại học được công bố, ba người của nhóm nhạc nam học hành cũng không tệ, nếu như so sánh thì Lục Tinh Hàn xem như là người bình thường nhất. Viên Mạnh căng thẳng muốn chết, kiểm tra điểm số của Dung Thụy và Lương Thầm trước, tất cả đều không cao cũng không thấp, vừa đủ qua.

Sau khi nhập số báo danh của Lục Tinh Hàn vào, những ngón tay thô ngắn của anh ta che mắt lại, len lén liếc nhìn qua khe hở, vẫn có chút e sợ, không dám nhìn điểm bên dưới.

Lâm Tri Vi ôm quần áo đã thay của Lục Tinh Hàn đi ngang qua phía sau anh ta, cô thật sự nhìn không nổi nữa, đưa tin nhắn vừa nhận được cho anh ta: "Thi đậu nguyện vọng một đấy."

Viên Mạnh nhảy cẫng lên ba mét: "Thật thật thật à? Cao như vậy sao?"

Lâm Tri Vi có chút kiêu ngạo hất cằm lên.

“Cô Tiểu Lâm, cô cũng bình tĩnh quá rồi!”

Cô nói với ý sâu xa: "Tôi biết em ấy nhất định có thể thi tốt."

Nhóc con khi đó đang chờ cô cho một câu trả lời chắc chắn, sao có thể không thi tốt được.

Điểm của Lục Tinh Hàn không chỉ cao nhất trong nhóm, sau khi hỏi thăm một vòng, vậy mà lại đứng đầu trong số tất cả các nghệ sĩ trẻ tham gia kỳ tuyển sinh đại học năm nay, Viên Mạnh kích động che lại những chỗ cần che trên phiếu điểm, đắc ý đăng lên weibo, khi nhận được một làn sóng khen ngợi thì cảm thấy rất hài lòng, Lục Tinh Hàn cũng trở thành bé cưng ngoan nhất trong mùa thi này.

Các minh tinh trẻ tuổi cần phải làm một tấm gương tích cực, phiếu điểm này quả thật có tác dụng rất thần kì, còn hiệu quả hơn mấy món súp gà cho tâm hồn.

Sau đó, khi nhóm nhạc nam xuất phát từ sân bay đến chỗ ghi hình tiết mục, phóng viên nghe thấy tin tức lập tức đuổi theo Lục Tinh Hàn hỏi: "Hàn Hàn, lịch trình của cậu bận rộn như vậy, làm sao để có thể duy trì thành tích học tập tốt?"

Lục Tinh Hàn nghiêm túc trả lời: "Không thể bỏ qua công lao của giáo viên phụ đạo."

Phóng viên lại hỏi: "Có bí quyết gì cho kỳ thi muốn truyền lại cho mọi người không?"

Lục Tinh Hàn nhướng mày, cười ngọt ngào vô cùng: " Nếu đặt một kỳ vọng cực kỳ lớn vào phía sau kỳ thi thì sẽ phát huy hơn hẳn lúc bình thường."

Tâm trạng của Lâm Tri Vi vốn cực kỳ tốt, nhưng chợt nhìn thấy Tần Tư Tư xuất hiện trong đoàn đội lần này thì sự hào hứng đã tụt thẳng xuống đáy.

Đại tiểu thư sẽ không phải lại đến đây để nhìn chằm chằm người khác đấy chứ!

Sự thật chứng minh cô thật sự đã đoán đúng, Tần Tư Tư gần như xem cô là mục tiêu duy nhất, một gương mặt xinh đẹp với lối trang điểm tinh tế lúc nào cũng nhìn theo từng chuyển động của cô, khiến cho cả người Hà Vãn đều cảm thấy không thỏa mái, nhẹ giọng nói: "Tri Vi, chị rất hoài nghi liệu có phải hai anh em Tần gia đều coi trọng em hay không đấy."

Lâm Tri Vi đẩy cô ấy một cái: "Đừng nói bậy."

Hà Vãn không chịu nổi, đi tới hỏi: "Tổng giám Tần, tại sao cô lại đến đây?"

Tần Tư Tư lạnh lùng hừ một tiếng: "Dù muốn hủy hợp đồng nhưng không phải vẫn chưa hủy sao? Tôi đây vẫn còn là cấp trên của cô ta, cùng đi theo giám sát, trái với quy định nào sao?"

Không thể chọc vào không thể chọc vào, Hà Vãn chắp tay xuống sân khấu, Tần Tư Tư vẫn tiếp tục nhìn Lâm Tri Vi không chút kiêng dề nào, kể cả đến hiện trường ghi hình cũng không ngoại lệ.

Lục Tinh Hàn nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó không đúng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, không che giấu thái độ thù địch và sự cảnh cáo.

Tần Tư Tư nhìn thấy Lục Tinh Hàn thì lập tức nhớ lại chuyện đập vỡ chén mất mặt kia, cộng thêm sự hận thù vì bị phơi bày trước mặt Tần Nhiên, cô ta trợn mắt tỏ vẻ khinh thường rồi phớt lờ cậu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Tri Vi.

Không khí tại phòng trang điểm của nhóm nhạc nam cùng vì thế mà trở nên khá kỳ lạ.

Lâm Tri Vi xử lý xong cho Lục Tinh Hàn, an ủi xoa bóp vai cho cậu, không nhịn được nên kéo Tần Tư Tư ra ngoài cửa hỏi: "Đại tiểu thư Tần, cô rốt cuộc là có chuyện gì? Có thể nói thẳng hay không?"

Tần Tư Tư đẩy tay cô ra, hất cằm lên, lớp phấn trên mặt hơi dày, quầng thâm mắt cũng không được che phủ tốt, nhưng cô ta vẫn vô tư không biết bản thân đã để lộ rõ, kiêu căng tự mãn nói: "Giám sát cô, làm sao?"

Lâm Tri Vi xua tay, ý bảo cô đừng có nói đến mấy chuyện giả dối này: "Tôi giải thích với cô một lần nữa, Tần Nhiên không liên quan gì đến tôi, tôi càng không thể thích anh ta, cô đừng lo là tôi sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm anh em của hai người, được không?"

Tần Tư Tư bĩu môi, tức giận nói: "Có dễ dàng như cô nói sao? Anh tôi nhốt tôi trong nhà vì không muốn để tôi đi tìm cô gây rắc rối, về sau tôi liều sống liều chết ép buộc, anh ấy lại thà ra nước ngoài càng sớm càng tốt! Trước khi đi còn nói anh ấy thích cô như thế đấy, đến khi nào tôi có thể giống cô một chút thì anh ấy có thể cân nhắc chuyện quay về!"

"... Vì vậy cô mới chạy đến đây quan sát tôi?"

"Bằng không thì sao? Dáng vẻ của tôi lại không giống cô! Chỉ có thể bắt chước chỗ khác!" Tần Tư Tư xúc động nói ra miệng, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "Phì! Ai... Ai bắt chước cô! Tôi chính là muốn nhìn xem sức hấp dẫn của cô ở đâu mà lại có thể khiến cho mọi người đều vây quanh cô!"

Từ đầu đến cuối chỉ là một đứa nhóc ngang ngược gào khóc lăn lộn, Lâm Tri Vi thật tình không rảnh dỗ dành cô ta: "Được được được, cô cứ việc nhìn, nhưng không được phép làm ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của mọi người, nếu không tôi sẽ bảo giải trí Tinh Hỏa đưa cô về."

Sắc mặt của Tần Tư Tư khó coi, giẫm trên giày cao gót đuổi theo cô: "Tôi đã lớn đến chừng này, có tên đàn ông nào mà không thể tùy tiện trêu đùa, ra tay một cái là mắc câu. Vậy mà từ khi có cô xuất hiện, trêu chọc minh tinh Lục Tinh Hàn thì lại có dáng vẻ như hận không thể giết chết tôi, thậm chí bất cứ tiểu nam sinh trong studio cũng đều bảo vệ cô, quá đáng nhất là anh của tôi..."

Mắt của cô ta trừng to, thoáng đỏ lên: "Tôi cứ quậy cứ phá cũng chỉ vì muốn anh ấy quan tâm tôi nhiều hơn một chút! Kết quả thì tốt rồi, tấm lòng của anh ấy lại đặt cả trên người cô, cô rốt cuộc đã cho anh ấy uống thuốc gì..."

Lâm Tri Vi xoay người, ánh mắt sắc bén.

Tần Tư Tư đột nhiên nghẹn lại: "Làm, làm sao!"

Khi mà tính nhẫn nại của Lâm Tri Vi sắp đến giới hạn, Viên Mạnh từ bên ngoài hấp tấp đi tới, cách thật xa rồi vẫy tay với cô: "Cô Tiểu Lâm, có việc gấp!"

Anh ta đến gần, kéo Lâm Tri Vi qua một bên, cố ý tránh né Tần Tư Tư, nhỏ giọng hỏi: "Cô có quen Tạ Hàm không?"

Lâm Tri Vi ngơ ngác trong chốc lát, sau mới nhớ ra là ảnh hậu nhỏ có gương mặt trẻ con, lập tức gật đầu: "Mấy hôm trước chúng tôi có hợp tác chụp hình tạp chí."

Viên Mạnh thở phào: "Tôi mới từ bên tổ đạo diễn qua đây, trong kì này có một khách mời nữ tạm thời có việc nên không đến được, Tạ Hàm đến thay thế, người đã đến rồi, nói là lịch trình vội vàng nên không dẫn theo thợ trang điểm, có quan hệ rất tốt với cô, muốn mời cô đến chữa cháy, nhờ tôi đến nói với cô."

Cái này có chút bất ngờ, Lâm Tri Vi từ khe cửa nhìn vào trong phòng trang điểm, Lục Tinh Hàn đã thay xong quần áo, không có gì cần cô bận tâm đến nữa, vì vậy đồng ý: "Chỉ cần bên anh không có ý kiến thì tôi có thể."

Tà Hàm nhận được câu trả lời thì lập tức đứng ngồi không yên, mang ghế ra tận ngoài cửa ngồi trông ngóng, thấy Lâm Tri Vi đến đây thì lập tức nhiệt tình cho cô một cái ôm thật to: "Tri Vi tôi nói cô nghe, con gái ấy mà, một khi đã làm người đẹp một lần thì không chịu được việc cứ tiếp tục xoàng xĩnh được nữa, khí chất hay thực lực gì đó đều là vô nghĩa, xinh đẹp mới là quan trọng, mau trang điểm phối đồ cho tôi đi."

Lâm Tri Vi bị cô ấy chọc cho cười, tính cách của ảnh hậu nhỏ trước giờ là vậy, trời sinh đã dễ dàng khiến người ta cảm thấy gần gũi: "Ngồi đi, tôi trang điểm cho cô."

Tà Hàm nâng mặt: "Trang điểm non nớt vào, trong chương trình hôm nay đều là tiểu thịt tươi đẹp trai."

Trang điểm xong, mái tóc dài cũng được xử lý khá ổn, Tạ Hàm quả thật là đã mê đắm bản thân trong gương, thích thú nhìn trái nhìn phải cả buổi, càng lúc càng thỏa mãn, mắt híp lại, phất tay cho đám người đại diện và trợ lý trong phòng ra ngoài trước.

Cô ấy thu lại vẻ mặt, không hề cười đùa nữa, nghiêm túc nói: "Thật ra lịch trình của tôi rất kín, thể lực chỉ ở mức trung bình, không phù hợp với các chương trình thực tế ngoài trời, lần này đặc biệt nhận thay là vì nghe nói cô ở đây, tôi là vì bày tỏ thành ý mới đặc biệt tới đây."

Lâm Tri Vi bất ngờ nhìn cô ấy.

Tạ Hàm đứng lên, thoải mái cười với cô: "Cô Lâm, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, Liên hoan phim Quốc Tế vào tháng sau, cô có hứng thú theo tôi ra ngoài một chuyến không?"

Lâm Tri Vi nhất thời giật mình, hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ấy.

Liên Hoan phim Quốc tế vào tháng bảy hằng năm bao gồm hoạt động đi thảm đỏ cùng với một loạt tiệc tối, Tạ Hàm có hai bộ phim mới công chiếu, được mời chuyện ván đã đóng thuyền, xem ra ý của cô ấy là muốn mời cô làm stylist cho toàn bộ lịch trình.

"Tại sao lại là tôi?"

Tạ Hàm xòe tay ra: "Sau khi nổi tiếng, công ty đã tìm cho tôi không phải mười thì cũng là tám stylist, cô có nhìn thấy tôi tỏa sáng một lần nào chưa? Vẫn luôn là cái tạo hình lỗ đen kia, mãi đến khi chân chính hợp tác với cô một lần, tôi mới cảm thấy tôi còn có thể giãy dụa một chút."

Liên hoan phim Quốc tế dành cho diễn viên trẻ...

Trước khi hủy hợp đồng lại có một cơ hội tốt như vậy, có thể nói có cầu cũng không được.

Nhưng đối mặt với ý tốt này, Lâm Tri Vi lại càng nên nói rõ về tình hình của mình trước.

"Tôi sắp chấm dứt hợp đồng với studio rồi, trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới, có thể là người tự do không có đoàn đội."

"Đoàn đội đều có thể tập hợp bất cứ lúc nào, nòng cốt mới là quan trọng nhất."

Lâm Tri Vi thấy cô ấy không bận tâm, tiếp tục nói: "Tôi chưa từng tham gia một chương trình nào có quy mô lớn như vậy."

Tạ Hàm "A" một tiếng, nghĩ đến cái gì đó, lông mày nhíu lại: "Nói chính xác thì trước kia cô cũng có cơ hội đi theo, trong giới này nói tới nói lui cũng chỉ có mấy người như vậy, thật ra tôi đã sớm nghe nói về cô rồi, cũng có hứng thú với cô. Măm trước đại khái cũng là lúc này, người đại diện của tôi từng liên hệ với studio của cô, hy vọng cô thử trang điểm cho tôi, nếu được thì trực tiếp lên máy bay đi với tôi."

Lâm Tri ngây người, cô hoàn toàn không hay biết gì.

Tạ Hàm hiểu rõ: "Kết quả, bà chủ Trần lại nói không tin tưởng cô, sợ phá hỏng danh tiếng nên không thử, bây giờ tôi mới hiểu được, ra là sợ cô bay xa bay cao, thoát khỏi cái tổ chim nhỏ của bà ta." Cô ấy nói chuyện không có chút kiêng nể: "Hai ngày nay tôi đã nghe ngóng được kha khá chuyện của cô, thật vất vả mới có thể thoát khỏi cái nơi lòng dạ hiểm độc đó, cô không muốn dùng buổi Liên hoan phim Quốc tế lần này để vả mặt bà ta sao?"

"Công việc trước mắt cô không cần phải lo lắng." Tạ Hàm tăng giá lần cuối: "Chỉ cần cô không sẩy tay, có thể khiến tôi chiếm sự nổi bật, tôi sẽ phối hợp tốt, không ảnh hưởng đến lịch trình của nhóm nhạc nam, thế nào, có đi hay không?"

Lâm Tri Vi siết chặt hai nắm tay, ánh mắt bình tĩnh, trả lời ngắn gọn một chữ: "Đi."

Lục Tinh Hàn đã cắm rễ vào trong giới này.

Cô cũng sẽ không rời đi.

Cậu dốc sức cố gắng như thế vì tương lai của cô, vậy thì cô càng phải nắm bắt mọi cơ hội để tiến về phía trước, dùng hết khả năng của mình để đứng sóng vai bên cạnh cậu, trở thành nơi cậu có thể yên tâm.

Lâm Tri Vi và Tạ Hàm bắt tay một cách trịnh trọng, đạt được thỏa thuận bằng lời nói, còn về hợp đồng chính thức thì phải đợi đến khi đến sau kỳ hạn mới có thể dùng thân phận cá nhân để ký kết.

Trước khi ghi hình cho chương trình, cô chưa kịp nói chuyện với Lục Tinh Hàn. Trong giờ nghỉ lúc ghi hình, không biết Lục Tinh Hàn có chuyện gì, vừa đến thời gian nghỉ ngơi là bỏ chạy không thấy bóng dáng, còn cố chấp không cho cô đi cùng, lần nào đi về cả người cũng dính đầy lá cây.

Lâm Tri Vi vội vàng giúp cậu dọn dẹp, không quan tâm cậu nói cái gì, cứ tiếp tục truy hỏi, Lục Tinh Hàn lập tức cười híp cả mắt, không chịu tiết lộ.

Bận rộn vất vả cả ngày, tới tận buổi tối đi vào khu dân cư, quay xong phân đoạn đi ngủ.

Tổ tiết mục ngáp ngắn ngáp dài kết thúc một ngày làm việc rồi nghỉ ngơi, tất cả máy quay đều được di chuyển đi, lúc này Lục Tinh Hàn mặc một bộ đồ ngủ lụa màu trắng mới ngồi dậy khỏi giường, vuốt mái tóc ngắn bị vểnh lên của mình, thì thầm vài câu gì đó với Viên Mạnh, anh ta gật đầu, dùng tay ra hiệu bí mật chỉ vào cánh cửa phía sau cậu và làm một động tác "suỵt."

Lục Tinh Hàn hiểu ra, thay quần đùi, mặc thêm bộ đồng phục thống nhất không mấy nổi bật của tổ tiết mục, đội mũ lên rồi dựa vào cửa, nháy mắt mấy cái với Lâm Tri Vi rồi ngoắc tay, Lâm Tri Vi theo bản năng mà ngoan ngoãn đi theo.

Khi đến trước mặt cậu thì Lâm Tri Vi mới giật mình nhận ra, ngoắc tay một cái đã nghe lời, cô đây là trúng độc của cậu rồi!

"Bé cưng Tri Vi." Cậu hơi nghiêng người, đè thấp giọng xuống: "Đi, đưa chị đi hẹn hò."

... Đêm hôm khuya khoắt, trong rừng sâu núi thẳm, hẹn hò cái gì ở đây?

Địa điểm quay kỳ này là ở trong núi, cây cối rậm rạp, nơi đóng quân của tổ tiết mục tràn đầy hơi thở của cuộc sống hằng ngày, không có nguy hiểm, gần đấy còn có không ít nhà trên cây.

Lục Tinh Hàn đi đến đâu cũng là một chuyên gia tìm đường, mới tới đây chưa được một ngày mà đã sớm tìm hiểu rõ ràng những chỗ có thể lén lút làm chuyện xấu.

Con đường nhỏ dưới chân Lâm Tri Vi phủ đầy lá rụng, khẽ vang tiếng sột soạt khi giẫm lên.

Ánh sáng trong rừng lập lòe, thỉnh thoảng có tiếng chim hót trên đỉnh đầu, ánh trăng loang lổ rơi xuống, phủ lên người đang dắt cô đi đằng trước.

Nếu là trước đây, Lục Tinh Hàn tùy hứng như vậy khi ở nơi quay hình, cô nhất định sẽ ngăn cản khuyên nhủ.

Nhưng bây giờ... không hiểu sao lại tin tưởng cậu sẽ không làm thái quá, cho dù có bị cậu dắt đến nơi nào thì không muốn hỏi cũng không để ý, vẫn một lòng một dạ vui vẻ đi theo cậu.

Sau vài phút, Lục Tinh Hàn dừng lại, dẫn cô đứng dưới một tàng cây xanh tốt, phía trên có một căn nhà gỗ rất nhỏ, thấp thoáng có tia sáng ấm áp mỏng manh lộ ra từ song cửa.

"Từ từ thôi, đi lên theo em."

Cầu thang gỗ không chắc chắn, Lâm Tri Vi nắm chặt tay cậu, bước đến gần cánh cửa nhỏ khép hờ.

Khi đến gần cửa, Lục Tinh Hàn lại do dự, vẻ mặt có chút căng thẳng, một tay che mắt cô, thì thầm bên tai cô: "Đồ có thể dùng quá ít, chuẩn bị không tốt lắm, chị đừng chê nhé..."

Nhịp tim Lâm Tri Vi đập nhanh hơn, không tự chủ được nhẹ nhàng nắm tay bàn tay trước mặt.

Tiếng đóng cửa "kẽo kẹt" vang lên.

Không gian xung quanh càng thêm yên tĩnh.

Bàn tay cậu chậm rãi trượt xuống, Lâm Tri Vi mở mắt, lập tức nhìn thấy trong căn nhà gỗ nhỏ chất đầy những loại hoa dại màu hồng màu xanh mọc ở khắp nơi trên núi.

Loại hoa này mọc xen lẫn trong đám cỏ, ngày nào nhân viên quản lý của ngọn núi cũng quét dọn, cắt rồi bó chung lại với nhau, muốn gom góp đầy căn phòng này thì không thể không lựa chọn trong một hai tiếng.

.... Thảo nào luôn vội vàng chạy ra bên ngoài, thảo nào người lại dính đầy cây cỏ.

Giữa hương hoa có một cái bàn nhỏ, phía trên có để một cái hộp màu gỗ hình bầu dục, cô nín thở, ngồi xổm xuống rồi từ từ mở ra, bên trong là một chiếc hộp âm nhạc cũ, tuy âm tiết có chút đơn điệu nhưng cô đã nhanh chóng nghe ra đó là bài hát do chính tay Lục Tinh Hàn viết.

Lâm Tri Vi ôm hộp nhạc, ngẩng đầu nhìn cậu: "Em... em làm gì vậy..."

Lục Tinh Hàn khóa cửa gỗ, từ phía sau ôm lấy cô: "Chị có nhớ hôm nay là ngày mấy không?"

Cô chậm rãi lắc đầu.

Cậu lại hỏi: "Vậy chị có nhớ chúng ta đã xảy ra chuyện gì vào ngày này mười năm trước không?"

Cô đếm hết những ngày quan trọng trong lòng, cái nào cũng không đúng, chỉ có thể lắc đầu như cũ.

Lục Tinh Hàn xoa xoa mái tóc của cô, dịu dàng nói: "Không sao, em nhớ là được."

"Ngày này mười năm trước, buổi tối tan học, bé cưng Tri Vi và em cùng nhận được bảng điểm thi cuối kì. Chúng ta đều đứng nhất lớp. Trước kì thi chúng ta đã nói rằng thành tích tốt thì có quà, mẹ của chị đồng ý mua cho chị một hộp nhạc, còn em thì sao? Tri Vi nhà ta đồng ý may quần áo cho em."

"Em đang vui vẻ chạy về thì nghe thấy tiếng khóc của chị ở hành lang."

"Hộp nhạc bị đập vỡ tan tành trên mặt đất, chị nhặt lên cho vào túi, nâng niu cất vào ngăn tủ. Đến tối, mắt chị đỏ ửng nhưng vẫn giả vờ như không sao, lấy một chiếc áo ngắn tay mà chị đã giặt sạch, cắt một vòng tròn nhỏ và may lại cho chỉnh tề rồi đưa em mặc."

"Chị nói với em, nhóc con ngoan nhé, thi tốt như vậy nhưng bây giờ chị chỉ có cái này, chờ sau này em có thể đạt được thành tích tốt trong kì thi đại học, chị sẽ tặng cho em món quà tốt hơn."

Hình ảnh năm đó đã phủ đầy bụi từ lâu, nỗi mất mát và đau lòng của cô gái ấy đã chôn vùi vào chỗ sâu nhất từ lâu.

Không ai quan tâm, cho nên cô cũng không quan tâm.

Lâm Tri Vi không bao giờ nghĩ rằng lại có một ngày, có người nhớ đến và nhắc lại nó một cách rõ ràng như mới vừa xảy ra ngày hôm qua.

Cô rõ ràng đã quên đi.

Nhưng vào lúc này, trong trí nhớ lại hiện lên một cách rõ ràng và sinh động lúc Lục Tinh Hàn ghé vào bên giường, yên lặng nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời.

Trái tim cô thắt lại từng cơn, cúi đầu, mi mắt dần khép lại, nước mắt từ từ tràn ra giữa hàng mi đang nhắm chặt của cô.

Lục Tinh Hàn ôm chặt cô vào lòng và hôn lên má cô: "Chị có biết lúc đó em đang nghĩ gì không? Em nghĩ, chờ khi em lên đại học, nhất định sẽ mua cho chị một hộp nhạc tốt nhất quý giá nhất, bên trong là ca khúc em tự tay viết cho chị, không ai có thể đụng vào, không một người nào có thể cướp đi."

"Đáng tiếc thời gian quá dài, hiện tại hộp nhạc không còn được lưu hành nữa, chỉ có vài kiểu dáng cũ." Giọng cậu khàn khàn: "Nhưng em không bao giờ quên, Tri Vi, em đã thật sự thi được một thành tích không tệ, sắp lên đại học rồi, những thứ nhỏ nhặt mà chị yêu thích, cho dù có cách nhau mười năm, em cũng có thể cho chị."