Nhãi Con

Chương 61



... Ồ.

Thì ra là nói về độ tuổi.

Lục Tinh Hàn bừng tỉnh lại, vành tai cậu trở nên đỏ bừng, tay chân cũng không nhịn được mà co quắp lại. Cậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, xấu hổ ngã xuống bên cạnh Lâm Tri Vi, kéo một mảnh chăn bông che đầu lại.

Cậu... Cậu quá kích động rồi, hiện tại cậu đã trở nên nhạy cảm hơn, nên việc suy nghĩ quá nhiều chắc là điều có thể tha thứ được nhỉ?

Mặc dù cậu đã tự an ủi bản thân nhưng khi lén đưa mắt ra nhìn thấy Lâm Tri Vi đang nhịn cười, cậu vẫn xấu hổ muốn chết, cậu hét lên vài tiếng “aaa” sau đó ra sức cuộn cô vào trong chăn, ôm cô thật chặt. 

“Khụ khụ…” Lâm Tri Vi cố gắng giữ bình tĩnh, cô chui ra khỏi chăn nói: “Thành thật chút đi.”

“Em thành thật mà, vô cùng thành thật!” Lục Tinh Hàn nằm chen lên chiếc gối của cô, lông mi cậu đã ẩm ướt, cậu chớp chớp mắt rồi tiến lại gần cô hơn.

Lâm Tri Vi có vẻ không tin cậu, né tránh: “Vậy em đến gần như vậy để làm gì?”

Tim Lục Tinh Hàn đập loạn nhịp, cậu thầm nghĩ rằng dù sao cũng đã làm chuyện ngu ngốc ở trước mặt Tri Vi rồi, liêm sỉ là thứ gì chứ? Cho nên cậu quyết định cứ dứt khoát không biết xấu hổ thì tốt hơn.

Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, nên cậu phải nắm bắt cơ hội để đính chính cho bản thân mình, cậu vẫn cố nén giọng nói như thể sợ người khác nghe thấy vậy, nghiêm túc nói với cô: “Vi Vi, em... Em thực sự không nhỏ đâu...”

Lâm Tri Vi nghĩ rằng cậu định nói điều gì đó rất quan trọng, vì vậy cô còn đưa tai nghiêng sang một bên để cẩn thận lắng nghe cậu nói.

Nhưng ngay khi nói xong điều này, mặt cô lập tức đỏ bừng lên như máu.

“Em… Rốt cuộc em có muốn ngủ không hả?!”

“Ngủ ngủ ngủ.”

“Nếu như còn không ngoan ngoãn nghe lời thì chị sẽ đuổi em đến chỗ Dung Thụy!”

“Nghe lời, nghe lời mà.”

Sau một hồi hỗn loạn, màn đêm cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Lục Tinh Hàn nằm nghiêng người trong đêm tối, thấy Lâm Tri Vi nằm cách cậu một khoảng khá xa, gần như sắp nằm đến mép giường rồi. Cậu đáng thương nắm chặt một góc chăn nhỏ, nhẹ giọng thở dài: “Lạnh quá đi...”

Cậu không ngừng lật qua lật lại khiến ga giường phát ra tiếng sột soạt, sau đó còn lầm bầm khóc không thành tiếng: “Năm mười hai tuổi ngủ trên chiếc giường này, nửa đêm chị thấy em không thoải mái liền dỗ dành rồi an ủi em. Còn bây giờ khó khăn lắm em mới lên mười tám tuổi, hơn nữa chị còn là bạn gái của em, vậy mà chị còn ghét bỏ em, không thèm quan tâm đến em...”

Càng nói cậu càng thấy tủi thân, cơ thể thon dài hơn một mét tám của cậu khi cuộn tròn lại trông giống như lớp bèo mỏng manh bị mưa dập gió vùi vậy. Cậu tiếp tục lẩm bẩm một mình một cách yếu ớt: “Trời lạnh như vậy, em đã không có chăn đắp, vậy mà chị còn muốn phân chia ranh giới rõ ràng với em nữa, còn không chịu nhìn em một cái...”

Lâm Tri Vi rất muốn đạp cậu xuống giường, nhưng cũng muốn bật cười.

Đã lớn như vậy, còn làm nũng mà không biết xấu hổ sao.

Đúng là hết cách với cậu rồi.

Cô lặng lẽ xoay người lại, nhích người qua một chút, chia một chút chăn bông cho cậu, tay cô cũng thuận thế mà nhẹ nhàng đặt lên eo cậu: “Được rồi, chăn bông cho em nè, bạn gái cũng cho em nốt luôn, như vậy có thể ngủ chưa?”

Lục Tinh Hàn ngay lập tức không còn dám nhúc nhích nữa như sợ cô đổi ý. Nhưng miệng cậu vẫn không nhịn được, tiếp tục đòi hỏi: “Vậy em có thể ôm bạn gái ngủ dưới chăn bông không?”

“Không!”

“Vi Vi...”

“Còn ồn ào nữa thì sẽ không còn quyền lợi này đâu!”

... Vậy được thôi.

Lục Tinh Hàn nắm chặt lấy bàn tay đang ôm eo cậu, lặng lẽ kiềm chế dục vọng đang sôi sục trong trái tim và cơ thể mình. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ về những hình ảnh trong sáng khi chạy nhảy cùng với Lâm Tri Vi lúc nhỏ, đợi đến khi câu nói “thật sự không nhỏ” đó đã nằm yên ở một chỗ nào đó thì cậu mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trời rất nhanh đã sáng, bầu không khí sáng sớm cũng rất nhanh xuyên qua cửa sổ khiến cả căn nhà đều tràn đầy không khí trong lành. Đây cũng chính là điều mà khó có thể tìm thấy được trong thành phố lớn xa hoa trụy lạc.

Khi Lâm Tri Vi tỉnh dậy liền phát hiện ra mình lại bị Lục Tinh Hàn ôm vào lòng, cô cẩn thận di chuyển ra ngoài. Lúc ra khỏi giường, cô còn quay đầu lại nhìn cậu vài lần. Mái tóc đen mềm mại, hàng lông mi dày và dài của cậu rũ xuống tạo thành hình quạt nho nhỏ ngay dưới mí mắt.

Sao lại đẹp trai như vậy chứ, thật là quá đáng.

Cô nín thở rồi nhẹ nhàng đi đến hôn một cái lên chiếc mũi cao của cậu rồi vội vàng đi ra giả vờ như không có chuyện gì. Sau đó cô cầm điện thoại đi ra sân muốn chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm, nếu còn đợi lần sau thì không biết khi nào cô mới có thể quay lại đây lần nữa.

Lục Tinh Hàn mở mắt ngay sau khi cô rời đi, mới sáng sớm mà tim cậu đã đập loạn xạ rồi.

Cậu không dám lên tiếng, vì nếu làm như vậy sẽ khiến Tri Vi cảm thấy sợ hãi, sau này cô nhất định sẽ không còn dám hôn trộm cậu như vậy nữa!

Cậu vừa cố gắng thuyết phục bản thân phải bình tĩnh, vừa hạnh phúc đến mức muốn bay lên trời. Cậu nắm chặt chiếc chăn bông che mặt lại, sau đó lăn qua lăn lại trên giường mấy lần rồi vô tình va vào đầu giường, lúc này cậu mới ôm đầu ngồi dậy, cười híp mắt rồi xoa xoa mái tóc ngắn khiến nó trông giống như một tổ chim nhỏ.

Lục Tinh Hàn chỉ đơn giản làm vệ sinh cá nhân, khi đẩy cửa ra cậu liền thấy Tri Vi đang dùng điện thoại di động chụp ảnh đống cỏ khô lớn đó.

“Dậy rồi sao?”

Cậu bước tới đó: “Đang chụp gì vậy?”

Lâm Tri Vi nhướn mày nói: “Những người khác đều tấp vào mái hiên để tránh mưa, còn em lại trốn vào đống cỏ khô tự tủi thân, nhân lúc nó vẫn còn ở đây nên chị muốn chụp lại để lưu giữ làm kỷ niệm.”

Lục Tinh Hàn nghe xong liền vỗ tay: “Vậy em sẽ đứng ở bên cạnh nó để chụp chung nhé, hoặc là em vẫn ngồi xổm ở vị trí cũ như xưa để sinh động hơn, để chị nhớ kỹ rằng sau này không được bắt nạt em như vậy nữa.”

Ôi trời, da mặt cậu thật dày.

Cậu nói xong liền định ngồi xổm xuống thật, nhưng khi vừa nghiêng người, ánh mắt cậu vô tình rơi vào bức tường cũ kỹ bên cạnh đống cỏ khô, có gì đó được khắc trên đó một cách mơ hồ, trông rất quen thuộc, cậu trừng lớn mắt, nhớ lại những hồi ức xa xưa.

Lâm Tri Vi tỏ vẻ khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Lục Tinh Hàn cứng ngắc đứng lên, khi quay người lại, khuôn mặt tuấn tú của cậu đã trở nên đỏ bừng, sau đó cậu vội vàng đẩy vai cô đi ra ngoài: “Nghe này, Vi Vi, đừng chụp ảnh nữa, thật là ngốc quá đi, đi thôi, chúng ta đi tìm cô.”

Chắc chắn là có bí mật.

Lâm Tri Vi vừa định hỏi thì Viên Mạnh đã vội vàng chạy từ bên ngoài vào trong sân, anh ta vịn đầu gối, gấp gáp thở dốc, liên tục vung tay nói: “Xảy… Xảy ra chuyện rồi... Bà cụ ở sân trước, nửa đêm hôm qua đã qua đời rồi, lúc nãy cô của cô vừa mới qua đó xem, nên bảo tôi… Bảo tôi báo với các cô một tiếng.”

Lục Tinh Hàn ngay lập tức nắm chặt lấy tay Lâm Tri Vi.

Cô sững sờ trong chốc lát, im lặng không nói chuyện.

Nghe cô nhỏ kể rằng sức khỏe của bà cụ từ lâu đã không được tốt, nhưng bà ta lại không muốn đi bệnh viện, mà cứ nhất định phải ở trong căn nhà cũ sống với con trai. Nếu như bà ta không phải vì đợi cô quay trở lại, thì có lẽ đã không qua khỏi rồi.

Hóa ra khi cuộc đời bà ta sắp đến hồi kết, nhưng chấp niệm cuối cùng của vẫn là phải khiến cô phải chịu day dứt đau khổ.

Viên Mạnh đã ổn định được hơi thở nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn, anh ta tiếp tục nói: “Còn nữa... Dung Thụy bị người dân trong thôn chụp ảnh, rồi có một sinh viên đại học từ thành phố trở về đã nhận ra cậu ấy và đã cầm theo tấm ảnh đó rời khỏi thôn. Sau đó đã bán tấm ảnh đó cho mấy công ty truyền thông nhỏ với giá rất cao. Bây giờ máy tính của tôi bị oanh tạc sắp nổ tung rồi, chắc sẽ có rất nhiều phóng viên đã đánh hơi được đang chuẩn bị đổ xô đến đây đó!”

Trong lòng Lâm Tri Vi trở nên nặng trĩu, cô khẩn trương hỏi: “Người đó có biết Dung Thụy trở lại đây làm gì không?”

“Có lẽ là không biết.” Viên Mạnh nói: “Dung Thụy bị chụp ảnh khi đang đi dạo bên sông. Hơn nữa cậu ấy là học sinh ra khỏi thôn đi học từ nhỏ, cho nên chắc sẽ không biết rõ những mối quan hệ cũ trong thôn đâu.”

Lâm Tri Vi khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, anh lập tức đưa Tinh Hàn và Dung Thụy trở về đi rồi liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng viết một bài thông báo về việc về quê thăm người thân để giải thích cho mọi người trước. Nhất định không thể bị vạch trần chuyện trong nhà của cậu ấy, cô nhất định sẽ không chịu được sự quấy rầy này đâu. Ở đây cứ giao cho tôi, lo liệu xong tang lễ tôi sẽ trở về ngay.”

Lục Tinh Hàn nhíu chặt mày lại: “Chị ở lại lo liệu tang lễ cho bà ta sao?”

Lâm Tri Vi ôm nhẹ cậu một cái, thuận thế xoa nhẹ lên lưng cậu: “Chị không thể để cô ở đây một mình được.”

Lục Tinh Hàn quả quyết nói: “Một mình chị thì không được, anh Viên, để trợ lý ở lại đi. Thay cho cậu ấy một bộ quần áo làm nông, bôi một lớp bụi lên mặt để cậu ấy giúp lo liệu tang lễ.”

Trợ lý thường xuyên xuất hiện với nhóm nhạc nam ở nhiều nơi khác nhau, vì vậy có rất nhiều người hâm mộ và truyền thông sẽ nhận ra cậu ấy, cho nên không thể không ngụy trang được. Lỡ như có phóng viên đến thật rồi chụp ảnh thì chắc chắn sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Viên Mạnh đồng ý ngay lập tức: “Cứ như vậy đi!”

Sau khi bọn họ lái xe rời đi, không bao lâu sau có rất nhiều phóng viên ào ạt đi vào thôn. Lúc này Lâm Tri Vi đã thay một bộ quần áo của cô mình, cuộn tóc lại rồi đội mũ lên. 

Đồ tang lễ trong ngôi nhà cũ đã sớm chuẩn bị xong, linh đường cũng nhanh chóng được dựng lên. Các phóng viên khi nhìn thấy tang lễ, bọn họ cho người đi vào, nhưng họ không xông vào hỏi trực tiếp mà đi vòng quanh từng nhà trong thôn để tìm hiểu. Viên Mạnh và cô của Lâm Tri Vi đã đoán được việc này nên đã ít nhiều chuẩn bị trước, cho nên mọi người ai cũng úp úp mở mở khiến phóng viên thu được rất ít thông tin, cuối cùng bọn họ đều phải thất vọng rồi lần lượt ra về.

Giải trí Tinh Hỏa cũng kịp thời đưa ra thông báo cho biết Lục Tinh Hàn và Dung Thụy đã nhân kỳ nghỉ hai ngày để về quê thăm họ hàng, đây hoàn toàn là chuyện cá nhân nên hy vọng mọi người có thể cho bọn họ một khoảng không gian riêng. Hơn nữa còn đăng tải thêm vài tấm hình ở sân bay trong chuyến đi về của họ, hai người con trai mặt mũi sáng sủa, ăn mặc đơn giản, nên nhận được rất nhiều thiện cảm của công chúng.

Ba ngày sau, những tin tức gây ra sóng gió đã hoàn toàn lắng lại, Lâm Tri Vi cùng cô mình cũng lo liệu xong những chuyện lặt vặt. Cô cẩn thận rửa sạch bụi bẩn trên tay, thay lại bộ quần áo của mình, chải đầu trước gương rồi trang điểm nhẹ, xem như tạm biệt những năm tháng đau khổ đã từng giày vò cô.

Có người mang theo những sự uất hận và chấp niệm đến chết. Còn cô lại muốn mình phải xinh đẹp, luôn cố gắng sống tiếp.

Cô của Lâm Tri Vi xoa tóc cô, nói: “Vi Vi, con đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, coi như là trải hết các nỗi khổ của kiếp này đi. Sau này con nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”

Lâm Tri Vi cúi đầu cười nhẹ.

Cô nhỏ vỗ vỗ cô: “Mau đi đi, đừng ở trong thôn nữa, Tinh Hàn hẳn là rất nhớ con đó, mấy ngày nữa cô cũng định lên lại thành phố, gần đây có hai trường học đã liên lạc với cô, cô muốn tiếp tục đến đó dạy học.”

Lâm Tri Vi đã hoàn toàn yên tâm khi nghe được kế hoạch của cô nhỏ, cô quay trở lại ngôi nhà đang ở để thu dọn hành lý. Khi chuẩn bị rời đi, đi ngang qua đống cỏ khô lớn trong sân, cô chợt nhớ ra sự bất thường của Lục Tinh Hàn khi cậu không chịu cho cô chụp ảnh.

Đúng rồi, hình như có một bí mật nhỏ nào đó.

Cô tò mò đến gần, lật bụi cỏ lên, không có gì khác thường cả, sau đó cô làm theo tư thế của cậu, ngồi xổm ở vị trí cậu đã ngồi, tưởng tượng ra tâm trạng của cậu lúc đó, khi quay đầu nhìn xung quanh, cô bỗng nhìn thấy những nét chữ non nớt được khắc lên trên tường bằng mấy viên đá nhỏ. 

Nét chữ vẫn còn có một chút gì đó giống với nét chữ của Lục Tinh Hàn hiện nay.

Cô xem rất lâu, sau đó đưa tay ra chạm vào, khóe miệng cô khẽ cong lên, mũi cũng bất giác mà cay cay.

Cô lấy điện thoại di động ra cẩn thận chụp rất nhiều tấm ảnh, rồi chọn một bức rõ nét nhất đặt làm màn hình nền, sau đó cô hít một hơi thật sâu và nhấc hành lý đi ra ngoài.

Đi gần cả ngày đường thì buổi chiều máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, khi Lâm Tri Vi đang ở trong sân bay chờ lấy hành lý, cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy trong sảnh đã lắp thêm một số màn hình TV cực lớn, mỗi cái đều đang chiếu rất nhiều đoạn quảng cáo và những đoạn phim tuyên truyền du lịch. Nhưng chiếc mà hình TV ở gần cô nhất lại thu hút nhiều người nhất vì nó đang chiếu những tin tức nóng trong giới giải trí gần đây.

Dù sao cô cũng đang chờ nên cũng khá chán, nên đã đến xem cùng mọi người để giết thời gian.

Phần tin tức trước là đoạn quảng cáo cho một bộ phim mới của một lưu lượng tiểu sinh. Sau đó không ngờ màn hình lại chuyển cảnh đến một nhóm nhạc nam, đó là một cuộc phỏng vấn ngắn với các câu hỏi và câu trả lời nhanh được đăng tải gần đây nhất. Lâm Tri Vi nhìn kiểu trang điểm và tạo kiểu tóc thì biết đây là một chương trình giải trí, thời điểm đó tình cờ cô không có mặt nên cô không biết nội dung cụ thể là như thế nào.

Những người dẫn chương trình đều khá hài hước, các cuộc phỏng vấn dường như đều rất thích hỏi Lục Tinh Hàn, cuối cùng để cậu thu hút được nhiều người xem.

Lục Tinh Hàn được thiết lập khá ổn định, khi đứng trước ống kính trông cậu rất ngọt ngào, khi trả lời câu hỏi thì cậu trả lời vừa rõ ràng lại vừa khéo léo. Lâm Tri Vi chăm chú nghe người dẫn chương trình tiếp tục hỏi: “Sau đây là về các biệt danh khác nhau mà người hâm mộ đã đặt cho các bạn: Hàn Hàn, hãy nói cho mọi người biết một chút, cậu thích người hâm mộ gọi cậu là gì nhất?”

Đôi mắt đào hoa của Lục Tinh Hàn lóe sáng lên, cậu đưa ra câu trả lời ngay mà không chút do dự: “Anh Hàn.”

Người dẫn chương trình bật cười: “Tốt lắm, Hàn Hàn của chúng ta quả không hổ danh là sắt thép trực nam. Vậy có cái nào không thích nhất không, hay nói đúng hơn là cậu không muốn nghe thấy người khác gọi cậu bằng biệt danh nào nhất?”

Lục Tinh Hàn nhìn thẳng vào màn hình, nhếch môi trả lời: “Có.”

“Là cái gì vậy?”

“Nhóc con.”

Người dẫn chương trình kích động vỗ đùi một cái: “Cái này đáng yêu mà! Tôi thường thấy những người hâm mộ của cậu thường gọi như vậy trên Weibo, nghe rất thân mật, rất yêu thương cậu đó, Hàn Hàn không thích sao?”

Lục Tinh Hàn ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy, những biệt danh khác đều ổn, chỉ có cái này thôi, tôi không muốn người khác gọi như vậy.”

Sau đó họ còn hỏi cậu vài điều nữa, nhưng Lâm Tri Vi không để ý lắm.

Khi hành lý đến, đúng lúc Lục Tinh Hàn cũng gọi đến: “Bé cưng Tri Vi, xe đã đến rồi, đang chờ chị đó.”

Lâm Tri Vi kéo vali vừa đi vừa hỏi: “Em không đến đúng không?”

Lục Tinh Hàn chậm rãi nói: “Nếu em đến, thì chị có hung dữ với em không?”

“Hung dữ đến không chịu nổi.” Giày cao gót của cô vang lên tiếng lộc cộc, trong lòng cô có một thứ gì đó ngọt ngào không thể sánh được, cô cố tình hỏi: “Nhưng mà lúc nãy chị tình cờ xem được một đoạn phỏng vấn của anh Hàn, nên rất tò mò muốn hỏi nhân vật chính là, em thật sự... Không thích biệt danh “nhóc con” đến vậy sao?”

Lục Tinh Hàn khẽ cười: “Chị thật vô lý, rõ ràng cái mà em nói chính là... Không thích “người khác” gọi mà.”

Lâm Tri Vi cố ý kéo dài âm điệu: “Ồ?”

Giọng cậu đột nhiên trở nên dịu dàng: “Vi Vi, em sẽ chỉ làm nhóc con của một mình chị thôi.”

Lâm Tri Vi hắng giọng, cô đeo kính râm to vào để che đi ý cười trong mắt, nhưng khóe miệng vẫn không ngừng giương cao, cô nói với Lục Tinh Hàn: “Được rồi, để thưởng cho em, hai phút nữa, em hãy làm mới lại vòng bạn bè nhé.”

Cô đứng ở sảnh sân bay, tìm bức ảnh đã được đặt làm màn hình nền điện thoại kia.

Tấm ảnh chụp những chữ được khắc trên tường bên cạnh đống cỏ khô.

Cô tải nó lên vòng bạn bè, cài đặt chỉ hiển thị cho một mình Lục Tinh Hàn xem, sau đó còn viết thêm dòng chữ: “Tâm ý ban đầu của nhóc con, sau vài năm, tôi đã nhận được rồi.”

Lục Tinh Hàn ngồi trong xe, tâm trạng bồn chồn cầm điện thoại di động, khi nhìn thấy có thông báo mới, cậu liền mở ra xem.

Kết quả là cậu đã ngơ ngác ngay tại chỗ.

Bức ảnh hiện lên rất rõ, chụp lại những vết tích mà lúc cậu đau lòng vừa khóc vừa khắc lên tường trong cái đêm mà cậu nghĩ sẽ bị Tri Vi bỏ rơi.

Có hai từ “nhóc” và “Vi”, hơn nữa còn có một trái tim lớn ở giữa.

Bên dưới còn có hai dòng chữ được khắc một cách nguệch ngoạc...

“Suốt đời suốt kiếp ở bên cạnh nhau.”

“Suốt đời suốt kiếp không rời xa nhau.”

Từ trán đến xương quai xanh của Lục Tinh Hàn đột nhiên đỏ bừng lên, cậu vừa ngả vào ghế xe vừa ôm đầu gào thét.

Lời tỏ tình sến súa đến như vậy!

Không còn giấu được nữa, tất cả đều bị Tri Vi nhìn thấy hết rồi!