Nhãi Con

Chương 70



Sáng sớm tỉnh lại, tay của Lâm Tri Vi vẫn nhức mỏi.

Cảm giác được trên eo có cánh tay như sắt đúc, cô mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện phá giới tối hôm qua, trong lòng kêu lên thảm thiết, cô quay đầu giấu mặt vào gối đầu.

Được đằng chân lân đằng đầu chính là đang nói về Lục Tinh Hàn!

Con sói con này không biết xấu hổ, ban đầu cũng chỉ ngượng ngùng một chút như vậy rồi lập tức quấn chặt lấy cô, một lần không đủ, ban đêm còn dám quấn chặt lấy cô đòi lần thứ hai…

Chẳng lẽ cậu không biết chuyện đó tốn nhiều sức lực lắm sao? Tay cô vốn dĩ đã nhỏ, kích cỡ của cậu lại không nhỏ, là rất vất vả đấy hiểu không?

Lâm Tri Vi nắm chăn, nhìn đến chiếc váy dài bị ném ở bên gối, khóa kéo đã bị Lục Tinh Hàn kéo hư, vốn là tơ lụa mềm mại giờ bị vò đầy nếp nhăn, hoàn toàn không có cách nào để mặc tiếp nữa. 

Chỉ cần nhìn cái váy này, cũng biết tối hôm qua sói con đã mất khống chế thế nào...

Từ từ, dừng lại, không thể nghĩ nữa.

Cô hít sâu, ổn định hô hấp, cẩn thận nhấc cánh tay của Lục Tinh Hàn ra, định lặng lẽ chui ra, đến khi tưởng rằng đã sắp thành công thì lại bị cậu ôm lấy từ phía sau, ôm lại vào lòng thêm lần nữa.

“Tri Vi, chị đi đâu?”

Tiếng nói khàn khàn từ tính vẫn còn cảm giác buồn ngủ, hơi khác so với trước kia mang theo cảm giác quyến rũ như có như không.

Lâm Trí Vi lập tức nhớ lại lúc ấy… Động tác của cô tiếp diễn, cậu dựa vào bên tai cô thở dốc dồn dập, động tình kêu rên.

Mặt cô lập tức đỏ rực, cô dùng sức đẩy cậu qua một bên, vội vã nhảy xuống giường: “Chị chị chị đi rửa mặt!”

Cô mà còn không đi nhanh nữa, nói không chừng sẽ còn xảy ra chuyện khác.

Nuông chiều, tất cả đều là tại cô nuông chiều!

Lâm Trí Vi tắm xong, cả người sạch sẽ, cô trang điểm nhẹ, quần áo chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm. Lục Tinh Hàn vẫn còn nằm trên giường, nửa người trên để trần, chăn che đến bên hông, dáng vẻ thơm ngon ngọt nước.

“Em còn không dậy sao, nằm lì đấy làm gì?" Cô giả vờ làm như không thấy, ném quần áo cậu phải mặc lên giường, nhân tiện đảm nhiệm vị trí trợ lý: “Anh Hàn, buổi trưa em có một buổi phỏng vấn, buổi chiều có buổi chụp tạp chí dưới phố, buổi tối có bữa tiệc với nhãn hiệu, nếu không dậy Viên Mạnh lập tức sẽ tới gõ cửa đấy.”

Ánh mắt Lục Tinh Hàn bình tĩnh dán chặt trên người cô, lười biếng nhếch môi: “Chờ anh ta tới gõ.”

Viên Mạnh tới rất đúng lúc, Lục Tinh Hàn vừa dứt lời, anh ta đã ấn chuông cửa, ở ngoài cửa ho ba tiếng như ám hiệu.

Lục Tinh Hàn nhụt chí, lấy gối đầu ném ra cửa.

Lâm Tri Vi bật cười, gọi điện thoại cho Viên Mạnh: “Xong ngay đây.”

Cô xoay người, ung dung nhìn Lục Tinh Hàn: “Giờ không còn lý do gì nữa đúng không?”

“Có…” Đôi mắt hoa đào của Lục Tinh Hàn lóng lánh nước, vươn tay về phía cô nũng nịu: “Muốn bé cưng Tri Vi ôm hôn mới dậy được.”

Lâm Tri Vi đi qua nhéo mặt cậu: “Mơ đẹp quá nhỉ?”

Lục Tinh Hàn nhân cơ hội này nhào qua ôm lấy eo cô, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, hai mắt trông mong cầu xin cô: “Vậy để cho em lại thỏa mãn tí nữa được không?”

Tên nhóc con này rất biết điểm mạnh của mình ở đâu, cuối cùng sẽ dùng sắc đẹp để dụ dỗ cô.

Cô chấp nhận cả hai yêu cầu, xoa loạn mái tóc ngắn của cậu lên rồi cúi đầu hôn lên môi: “Thỏa mãn chưa?”

Lục Tinh Hàn vẫn không từ bỏ, nắm tay cô để vào trong lòng bàn tay mình, cẩn thận mát xa, đầu cọ xát ở trước ngực cô dỗ dành, cậu thấp giọng hỏi: “Còn mỏi không?”

Cơn lửa giận Lâm Tri Vi khó khăn lắm mới kiềm chế xuống được lại bùng lên cao, cô đỏ mặt tức giận chỉ tay với cậu: “Trong vòng một phút nữa em phải rời khỏi giường!”

“Hôn là hôn, chị đã ôm đâu…”

“Nhanh lên!”

“Vâng…”

Lục Tinh Hàn thay quần áo xong, cậu lại biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn, “hạt giống đỏ” của đất nước, minh tinh lớn ánh sáng lấp lánh. Buổi phỏng vấn buổi trưa kết thúc vui vẻ, lại còn được đồng nghiệp khen ngợi khẩu âm rất tốt. Tin tức nhanh chóng truyền về trong nước, nghệ sĩ ở tuổi này, chỉ cần có những tin tức liên quan đến chuyện học tập, nhất định sẽ được fan khen ngợi và dành được ấn tượng tốt của những người không quá quan tâm.

Lâm Tri Vi cũng bất ngờ không kém fan, nhỏ giọng hỏi cậu: “Em luyện khẩu âm khi nào vậy?”

Lục Tinh Hàn mỉm cười: “Em tranh thủ luyện trong mấy ngày đi quân sự, trước khi tới đây em chắc chắn đã chuẩn bị tốt, không thể để cho chị mất mặt được.”

Cô chớp mắt, không phân biệt được mình cảm thấy tự hào nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn, vào những lúc cô không chú ý, Lục Tinh Hàn đã bắt đầu nỗ lực rất nhiều.

Những ngày đó, cậu phải đi học quân sự, vừa viết, thu âm ca khúc vừa tập luyện vũ đạo, thời gian biểu được sắp xếp kín đặc từ sớm đến tối, lại muốn giúp cô đối phó với Trần Lệnh Nghi, còn dùng thời gian rảnh để học tiếng Anh, như vậy đã lấy gần hết thời gian cá nhân của cậu.

Trước kia Lâm Tri Vi gặp qua rất nhiều nghệ sĩ trẻ, đặc biệt là những người đang hot, không ai cố gắng giống cậu.

Từ hiện trường buổi phỏng vấn đi ra, trở lại phòng nghỉ, Lâm Tri Vi không nhịn được cầm lấy tay cậu: “Không cảm thấy vất vả sao?”

Lục Tinh Hàn lắc đầu, từ từ nói: “Chỉ khi nào em đủ tốt, về sau đến lúc công khai, em mới có tự tin nói, em không phải thần tượng vỏ rỗng chỉ biết buôn bán cảm tình, em có tư cách yêu đương.”

Cậu xoa đầu cô: “Như vậy mới ít ảnh hưởng đến chị nhất.”

Vành mắt Lâm Tri Vi đỏ lên, thiếu chút nữa muốn ôm chầm lấy cậu, cửa “Cạch” một tiếng là Hà Vãn đẩy ra, cô ấy ngơ ngác nhìn hai giây rồi lại lập tức đóng cửa lại như cũ: “Coi như chị chưa từng xuất hiện.” 

“Chị Vãn… Quay lại đây!”

Lúc này Hà Vãn mới rụt rè gõ cửa, thò đầu vào cười hì hì rồi hỏi: “Cô Tiểu Lâm, gọi chị làm gì? Chị sợ phá hỏng bầu không khí, bị anh Hàn đánh.”

Anh Hàn hừ nhẹ quay đầu đi rồi ngồi xuống ghế.

Lâm Tri Vi đỡ trán, vẫy tay với Hà Vãn: “Được rồi, chị đừng đùa nữa, gọi mọi người vào chuẩn bị đi, bên tạp chí kia hẹn xuống phố chụp không phải lúc hai giờ sao? Nhanh lên không không kịp đâu.”

Bên phía tạp chí chọn được ba điểm chụp, đầu cầu, lâu đài cổ cùng phố cũ, hai cảnh đầu chụp xong đã gần tối, con phố cũ vừa hay vào lúc náo nhiệt nhất, khắp nơi là các cửa hàng mang đặc sắc của địa phương, ăn uống ăn mặc cái gì cần cũng đều có, làm người xem hoa cả mắt.

Toàn bộ đoàn đội sau khi lên đảo đến nay vẫn luôn vội vã, hoàn toàn không có thời gian rảnh ra ngoài thả lỏng đi dạo, hiện tại nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.

Hà Vãn và hai cô gái trong nhóm nhỏ nhân lúc quay chụp, vui mừng chạy lung tung gần đấy. Hà Vãn mua hai cái kim cài áo nhỏ, đưa cho Lâm Tri Vi như hiến vật quý: “Tới một chuyến dù sao cũng phải có chút kỷ niệm chứ.“

Lâm Tri Vi ngạc nhiên chạm vào nó rồi cười với Hà Vãn: “Đẹp lắm.”

Hà Vãn cầm một cái cài lên cho cô, gật đầu hài lòng: “Hợp thật.” Ánh mắt cô ấy nhìn đám đông với những màu da khác nhau ở phía xa, nghĩ đến việc phát triển sau khi về nước: “Tri Vi, chờ sự việc lần này qua đi, Trần Lệnh Nghi rớt đài, không ai lại có thể hạn chế em nữa, hiện tại đơn đặt hàng trước sắp thành núi đến nơi rồi, chúng ta trở về có phải có thể tự mình gây dựng sự nghiệp không?”

Lâm Tri Vi gật đầu: “Đúng vậy, mọi người ra đi cùng em, em không thể để cho mọi người không có nhà để về.”

Mũi Hà Vãn hơi xót, cô ấy thở hắt ra: “Xuống máy bay xong chị sẽ lập tức đi tìm nhà, có nơi ở trước rồi tính sau, đúng rồi, em đừng quên phải đặt tên cho phòng làm việc đấy. Lần này không phải làm công cho người khác nữa, mà là một thứ thật sự thuộc về em.”

Thuộc về chính mình.

Lâm Tri Vi vô thức nhìn về phía Lục Tinh Hàn đang trong trạng thái làm việc, cậu mặc áo sơmi quần yếm, đi lại tự nhiên ở trên phố rồi dừng lại ngoái đầu nhìn, thu hút vô số ánh mắt xung quanh.

“Được rồi, em nhớ rồi.”

Hà Vãn nhìn sang theo Lâm Tri Vi, vừa lúc Lục Tinh Hàn nhướng mày cười nhạt, dáng người cao lớn, cô ấy sờ sờ cằm rồi hạ giọng nói: “Này, em có cảm thấy anh Hàn hôm nay có chút không giống trước đây không?”

Lâm Tri Vi ngẩn ra: “Không giống chỗ nào?”

Hà Vãn thần bí trầm ngâm một lát rồi búng tay: “Trạng thái vô cùng tốt, đôi mắt rất sáng, còn có chút…” Cô ấy che miệng: “Giống như đột nhiên trưởng thành ấy, hormone tự nhiên tăng vọt lên cao.”

Nói xong cô ấy bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay một cái: “Nói trắng ra là, cảm giác rõ ràng chính là một đứa trẻ to xác biến thành một người đàn ông.”

Cổ họng của Lâm Tri Vi ngứa ngáy, liên tục ho khan.

Hà Vãn tự mình tổng kết xong, cảm thấy không đúng lắm, suy nghĩ cẩn thận một chút rồi kinh ngạc, túm chặt lấy Lâm Tri Vi cố gắng đè thấp giọng nói: “Chị nói này, không phải là… Em khiến cậu ấy biến thành đàn ông đấy chứ?”

Lâm Tri Vi che lại miệng cô ấy, lời lẽ chính đáng: “… Chưa đâu!”

Chưa, chưa hoàn toàn làm vậy đâu.

Đến khi phần chụp ở trên phố kết thúc, Lâm Tri Vi bị Hà Vãn trêu đến mức bên tai hơi nóng lên, khi cô muốn thay quần áo cho Lục Tinh Hàn thì cậu lại biến mất cùng Viên Mạnh, một lúc sau mới xuất hiện lại, trong tay mang theo vài chiếc hộp giấy tinh xảo.

Lâm Tri Vi tò mò nhận lấy: “Cái gì đây?”

Lục Tinh Hàn đến gần, duỗi tay tháo cái kim cài áo trên áo cô xuống, tiện tay cất đi rồi mới nói: “Mở ra nhìn xem.”

Lâm Tri Vi nghe lời làm theo.

Bên trong đều là đồ trang sức cho quần áo và những món đồ thủ công bày trên con phố cổ.

Lâm Tri Vi kinh ngạc nhận ra cái nào cũng đều rất quen thuộc, lúc chụp hình khi gần tối, cô đi qua những cửa hàng đó trên một con đường, xem những món đồ này qua lớp cửa kính…

Đều là những thứ đã hấp dẫn cô, khiến cô động lòng muốn mua.

Lục Tinh Hàn hỏi khẽ: “Chị thích không?”

Lâm Tri Vi ngẩng đầu lên, dùng sức gật mạnh: “Sao em lại biết…”

"Những thứ này hầu như đều là những món chị nhìn từ năm giây trở lên.” Lục Tinh Hàn lấy ngón tay cọ lên mặt cô: “Em mua hết, kể cả cái kim cài áo mà chị Hà Vãn đưa, chị cũng cất đi, mang cái của em.”

Cậu nhặt ra một cái có thiết kế tương tự rồi tự tay mang lên trước ngực cho cô.

Trong lòng Lâm Tri Vi ngọt đến mức tất cả đều là những con sóng nhỏ, cô cười rồi lấy ngón tay chọc cậu: “Cái tật xấu lòng dạ hẹp hòi của em vẫn chưa đỡ hơn sao?”

Lục Tinh Hàn chống tay ở đầu gối cong người xuống, tiến người tới hôn cô, chơi xấu một cách rất đúng lý hợp tình: “Không có cách nào cả, cả đời này cũng không đỡ được.”

Liên hoan phim quốc tế kéo dài tổng cộng mười hai ngày, hành trình của Lục Tinh Hàn chính thức kết thúc bốn ngày sau lễ khai mạc. Tạ Hàm cũng gần như cùng lúc đó, cô ấy vội vàng vào tổ đóng phim nên rời đi sớm hơn nửa ngày so với bọn họ.

Tạo hình xuất phát ở sân bay của Tạ Hàm vẫn phải nhờ đến Lâm Tri Vi, khi cô dẫn người qua, Tạ Hàm đang nghe điện thoại, ý bảo cô chờ một lát, tiếp tục nói chuyện rất lễ phép với người ở bên kia ống nghe: “Được, tôi sẽ lập tức liên hệ cô ấy, chờ sau khi cô ấy về nước, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp để gặp mặt.”

Tạ Hàm vừa nói vừa nhìn Lâm Tri Vi mỉm cười.

Lâm Tri Vi chỉ vào mình ngạc nhiên.

Tạ Hàm hào hứng gật đầu.

Tắt điện thoại, Tạ Hàm lập tức chạy như bay tới: “Là chuyện tốt! Chắc cô biết Hứa Đại đúng không?”

Nhân vật bậc thầy ở đỉnh cao của giới stylist, thu hoạch được vô số các giải thưởng lớn, sắp tới còn làm cố vấn tạo hình cho hai bộ phim điện ảnh nổi tiếng, giá trị con người đã trở thành một câu đố, những người trong ngành này làm gì có ai không nghe danh của bà.

Tạ Hàm vui vẻ: “Bộ phim điện ảnh mà tôi đoạt giải là do bà ấy phụ trách tạo hình, còn nữa năm ngoái một trong hai tạo hình thảm đỏ không bị xấu của tôi, cũng là do bà ấy làm. Vừa rồi, bà ấy chủ động gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có thể liên hệ với cô hay không?”

Lâm Tri Vi cảm thấy việc này rất kỳ diệu: “Liên hệ với tôi?”

Tạ Hàm vỗ vào người cô: “Coi trọng cô chứ sao! Tạo hình cho tôi khó thế nào, bà ấy là người rõ hơn ai hết, nói thật, đừng nhìn tên tuổi của bà ấy lớn như vậy, nhưng hiệu quả tạo hình của tôi trong tay bà ấy cũng chỉ là tạm được thôi, tôi và bà ấy không hợp nhau lắm. Lần đi thảm đỏ này bà ấy thấy cô lại có bản lĩnh biến tôi thành tiên nữ, có lẽ bà ấy cũng kinh ngạc, muốn gặp mặt cô một lần để nói chuyện.”

Chuyện đầu tiên mà Lâm Tri Vi nghĩ đến, là liệu có phải vị đại sư ấy cảm thấy không vui không?

Nữ diễn viên mà một bậc thầy như vậy còn trị không được, vậy mà cô lại xử lý được?

Tạ Hàm cười ha ha: “Yên tâm, con người của cô Hứa rất tốt, tôi nghe nói bà ấy có ý muốn nhận hai người học trò, hơn phân nửa là có hứng thú với cô rồi. Đến khi về chúng ta sẽ hẹn thời gian, tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt, Tri Vi, cô phải nắm chắc cơ hội này!”

Thái độ của Tạ Hàm dần trở nên nghiêm túc: “Tôi lăn lộn trong giới điện ảnh, em trai Tinh Hàn lăn lộn trong giới ca sĩ thần tượng, chúng tôi đều không dễ dàng gì, cô ở trong giới stylist cũng không dễ dàng, chúng ta đều phải nỗ lực để trèo lên trên.”

“Trèo tới đỉnh luôn.” Tạ Hàm cười lớn, lời nói rất có thâm ý: “Thế giới này mới được tự do.”

Lâm Tri Vi không phải người hướng ngoại, cho dù có nhiều điều muốn nói cũng im lặng dằn xuống, cô mím môi dùng sức bắt tay Tạ Hàm: “Tôi không nói cảm ơn nữa, tôi nhất định sẽ hết sức biểu hiện thật tốt.”

Về nước, khai trương phòng làm việc, xây dựng sự nghiệp, gặp mặt với Hứa Đại, nếu thuận lợi cô sẽ tiếp tục học tập với bà ấy.

Vị trí của Lục Tinh Hàn càng ngày càng cao.

Cô không thể rơi xuống, nhất định phải theo sát cậu mới được.

Tạ Hàm đi rồi, trưa hôm đó, đoàn đội của Lục Tinh Hàn cũng khởi hành.

Khi rời hòn đảo, một mình Viên Mạnh bao riêng một con thuyền, không có người ngoài, Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhìn mặt nước bị hoàng hôn nhuộm hồng từ từ xa dần.

“Tri Vi, chờ sau này lúc mùa ít người đến du lịch, chúng ta lại đến đây đi.”

“Em thích nơi này à?”

Khủy tay của Lục Tinh Hàn để trên cửa sổ, cậu chống thái dương nhìn cô, hiếm khi mới có chút ngượng ngùng, cậu lặng lẽ nắm lấy tay cô xoa xoa: “Ý nghĩa đặc biệt.”

Ừm, nháy mắt đã hiểu.

Lâm Tri Vi thật muốn quăng cậu ra ngoài.

Cô không thèm để ý đến cậu nữa, nếu lại cho cậu chút mặt mũi, cậu có thể lái tàu thủy nhảy lên xe lửa mất!

Xe lửa kêu thế nào nhỉ?

Tu tu tu!

Cô quay mặt đi, mở camera điện thoại ra, định chụp mấy bức ảnh hoàng hôn xinh đẹp nhưng Lục Tinh Hàn không chịu cô đơn quấn lấy cô: “Tri Vi, chụp em chụp em đi, em đẹp hơn hoàng hôn.”

Da mặt siêu dày.

Lâm Tri Vi cố ý không để ý tới cậu, chờ khi cậu không chú ý, lại quay điện thoại sang ngắm thật chuẩn.

Dáng vẻ khi không chuẩn bị cũng đẹp như vậy.

Khóe miệng Lâm Tri Vi nén cười, muốn đưa ảnh chụp cho cậu xem nhưng di động bỗng dưng rung lên, cô nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ gửi đến.

“Lâm Tri Vi, đừng tưởng rằng cô thắng rồi.”