Nhãi Con

Chương 89



Những giai điệu cuối cùng của piano dần biến mất, Lục Tinh Hàn từ chỗ ngồi đàn đứng dậy, ánh mắt vừa kiềm chế vừa gấp gáp nhìn khắp khán giả xung quanh khán phòng.

Phạm vi camera chụp được có hạn, hoàn toàn không thể nhìn thấy được chỗ cô.

Có quá nhiều người và đều ngồi gần gần nhau, cậu thì đứng quá xa và quá thấp.

Biết là tìm không thấy, hơi nóng trong lồng ngực như muốn thiêu đốt xương thịt, cậu hận không thể nói thật lớn trên micro, khiến cô đi tới, xuất hiện trước mắt mình.

Lâm Tri Vi bị fan của cậu chen lấn đến lung lay, khi nhìn thấy sân khấu lên xuống đi xuống, Lục Tinh Hàn vẫn còn đảo mắt nhìn quanh. Tim cô bất giác thật ngọt, thật mềm, cô chùi khóe mắt rồi vội vàng bước ra ngoài sân.

Hiện giờ quá đông kín người, muốn đi từ bên trong vào hậu trường là không thể nào.

Lúc này, các ngọn đèn trên cùng lần lượt được bật sáng, toàn bộ sân vận động sáng rực ánh đèn, thông báo rằng buổi biểu diễn đã chính thức kết thúc. Các fan la hét không nỡ, chậm chạp không muốn đi ra ngoài. Các lớp bảo vệ bắt đầu hành động, chủ động sơ tán đám đông.

Lâm Tri Vi xen lẫn trong đám người, xung quanh cô là những cô gái trong nhóm tiếp ứng, họ đều ôm những tấm biểu ngữ khổng lồ và lightstick trên tay, mặc cùng một mẫu áo thiết kế riêng, tâm trạng còn chưa ổn định lại, khi nói chuyện giọng còn hơi nghẹn ngào.

“Các cậu có thấy không? Vừa nãy Hàn Hàn hình như còn khóc đấy! Cậu nói xem cậu ấy nói thế là có ý gì nhỉ? Cô ấy là ai chứ?”

“Không thể là yêu đương chứ? Ngàn vạn lần đừng như thế mà!”

“Đừng làm ầm lên, ai mà không biết Hàn Hàn chỉ một lòng chuyên tâm làm việc, sắp trở thành điển hình lao động rồi, làm gì có thời gian để yêu đương!” 

“Làm sao có người con gái nào xứng với Hàn Hàn được!”

Lâm Tri Vi bị kẹp ở giữa, mắt cô nhìn xuống, ngón tay cầm túi xách lặng lẽ siết chặt hơn một chút.

Đột nhiên có một âm thanh phát ra từ phía sau chen ngang vào: “Đừng nói thế, Hàn Hàn đã hai mốt tuổi rồi, cho dù có yêu đương cũng bình thường mà.”

Mọi người ồ lên, Lâm Tri Vi quay đầu lại theo bản năng, nhìn cô gái vừa nói chuyện có vẻ chững chạc hơn những người ở đây chút, giọng điệu chắc chắn, có vẻ rất có uy tín, có lẽ là tầng lớp quản lý như trưởng nhóm gì đó.

Cô ấy rất bình tĩnh nhướng mày với mấy thành viên vừa bàn tán lúc nãy: “Ủng hộ Hàn Hàn suốt ba năm qua yên bình chết được, không có chuyện gì xấu, nỗ lực đi lên, không có tin lá cải, cả nhan sắc và sự nghiệp đều toàn thắng, chúng ta ngoại trừ việc tiếp chụp ảnh ủng hộ, say mê nhan sắc liếm màn hình thì có làm được gì đâu? Cậu ấy dựa vào bản thân đi đến ngày hôm nay, ngay cả quyền tự do yêu đương chẳng lẽ cũng không có sao?”

“Nói thì nói thế, nhưng… “

“Không nhưng nhị gì cả.” Cô gái bình tĩnh cắt ngang: “Hàn Hàn đẹp trai, nhưng đừng quên fanclub chúng ta là phái thực lực, cậu ấy không nợ fan nên có tư cách để lựa chọn, cậu ấy hạnh phúc là được rồi. Hơn nữa, Hàn Hàn hiểu rõ mình, người cậu ấy thích nhất định sẽ không kém. Mà thôi không nói nữa, mau đi thôi, lát trễ máy bay đấy."

Đến lối ra, đám người ấy tản ra ai đi đường nấy.

Lâm Tri Vi đứng hình vài giây, không biết thế nào mà mũi bỗng chua xót.

Câu nói “cậu ấy hạnh phúc là được” kia cứ vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng đâm vào lồng ngực cô.

Điều cô và Lục Tinh Hàn mong muốn cũng chỉ là niềm hạnh phúc đơn giản nhất.

Điện thoại kêu vang liên tục, so với tần suất bình thường càng nhanh hơn. Cô chạy đến nơi vắng người bắt máy, chưa kịp nói chuyện thì tiếng của Lục Tinh Hàn bên kia đã dồn dập truyền đến: “Vi Vi, chị đang ở đâu?”

Tim Lâm Tri Vi bất giác đập nhanh hơn: “Bên ngoài sân vận động…”

“Chị chờ em, đừng đi đâu cả.”

Chưa đến hai phút sau, một thân hình ục ịch quen thuộc chạy như điên đến, đến trước mặt cô, thở hổn hển khiến khẩu trang cũng phập phồng: “Cô Tiểu Lâm, cô nhanh theo tôi đi! Nếu không phải tôi phản ứng nhanh thì tiểu tổ tông kia xém chút là tự mình lao tới rồi, không gặp được cô cậu ấy suýt chút nữa đã nổ tung ngay tại chỗ rồi.”

Lâm Tri Vi đi theo phía sau Viên Mạnh đi vào bên trong sân vận động, đi qua cửa cho nhân viên, rẽ mấy vòng rồi đứng trước một cánh cửa.

Cách đó không xa có tiếng người huyên náo, tiếng nói chuyện và các loại tiếng máy móc lộn xộn, nhưng ở đây lại đặc biệt yên tĩnh.

Viên Mạnh cười ẩn ý: “Đây là phòng nghỉ chuyên dụng của Tinh Hàn, cậu ấy ở bên trong, tôi sẽ trông chừng xung quanh, cô yên tâm.”

Tay Lâm Tri Vi dán lên cửa, hô hấp không chịu điều khiển, tự động nóng lên.

Chín tháng không gặp, từ lúc xa nhau tới giờ, đây là lần xa cách lâu nhất.

Dừng nửa giây, bỗng có tiếng bước chân từ bên trong lại gần, cửa “cạch” một tiếng bị kéo ra. Lục Tinh Hàn không nhịn được, lông mày nhăn lại, muốn chạy ra bên ngoài, đến khi nhìn thấy người khiến mình phát điên đến gần trước chắt thì cậu lại ngơ ngẩn đứng nguyên một chỗ.

Viên Mạnh vội vàng che mắt lại.

Hốc mắt Lục Tinh Hàn đỏ lên nhanh chóng, ôm Lâm Tri Vi vào tròng rồi đóng cửa lại.

Lâm Tri Vi choáng váng toàn tập.

Cái ôm của cậu chặt đến mức khiến cô khó thở, lồng ngực phập phồng như sấm vát, tất cả vang lên bên tai cô làm cô đầu ong mắt hoa.

Eo cô bị bàn tay nóng hổi giữ chặt, đầu cũng bị nâng lên vội vã.

Cậu còn chưa kịp tháo khẩu trang, hơi thở cực nóng đè cô xuống.

Đầu tiên phải hôn cô, phải xác nhận sự tồn tại của cô đã.

Lâm Tri Vi nhón chân ôm lấy cậu, bị chướng ngại ở giữa nên vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.

“Tinh Hàn…”

Dưới lớp khẩu trang truyền ra âm thanh ngột ngạt.

Yết hầu Lục Tinh Hàn chuyển động, miễn cưỡng cách ra một chút, lấy tay vuốt từ phía tai cô đến dây khẩu trang, kéo khẩu trang xuống ném đi.

Khuôn mặt làm cậu ngày đêm nhớ thương hiện ra, cậu rốt cuộc chịu không nổi nữa, áp lưng cô lên cửa, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi hồng nhuận ướt át, phá hết tất cả những ngăn cách, mút lấy đầu lưỡi, tham lam cướp đoạt lấy nơi đẹp nhất.

Lâm Tri Vi ở trong ngực cậu mềm nhũn như hóa thành nước, cô dù mất sức cũng không muốn hoàn toàn bị động, cô ngẩng mặt lên chủ động dây dưa với cậu.

Yêu, dục vọng khao khát, nỗi nhớ sâu sắc.

Cô và cậu giống nhau.

“Vi Vi, Vi Vi…” Âm thanh sạch sẽ vô cùng lúc trên đài trở nên trầm khàn, xoa, giọng nói nghèn nghẹn như muốn khóc, chất đầy yêu thương, cọ xát tai cô.

Lâm Tri Vi nói không nên lời, chỉ có thể dùng nụ hôn đáp lại.

Phía ngoài ồn ào ầm ĩ, bên kia bức tường, vô số các nhân viên công tác đang nói giỡn đi qua đi lại.

Cô vượt núi vượt biển gấp gáp trở về, bị đại minh tinh lên trời xuống đất không gì không làm được trong mắt bọn họ mặc kệ tất cả, cuốn lấy cô ôm hôn trong căn phòng nhỏ này.

Đến khi tạp âm dần nhỏ lại, Lục Tinh Hàn mới dần giảm bớt, chuyển thành nụ hôn chạm môi nhẹ nhàng, cọ qua cắn vành tai cô: “Chị về sớm mà lại không nói em biết?”

Lông mi Lâm Tri Vi run run, cô thở gấp dữ dội.

“Chín tháng… chín tháng em không được gặp chị.”

“Em đã nói rồi, cho dù chị ở đâu, cho dù chỉ gặp nhau một lần rồi phải đi em cũng muốn đi tìm chị, nhưng chị lại không cho em đi.”

Chẳng còn gì đáng thương và tủi thân hơn.

So với con người mạnh mẽ ban nãy gần như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Lâm Tri Vi hôn nhẹ bên gáy cậu, dùng sức xoa xoa đầu cậu: “Chị xót em.”

Lục Tinh Hàn mệt thế nào, không ai rõ hơn cô.

“Vậy mà cũng không vui.”

“Gặp được chị quan trọng hơn những chuyện khác.”

“Chín tháng không cho gặp, chị có biết em khó chịu muốn chết đến không…”

Lâm Tri Vi ôm cậu.

Tính xâm lược max điểm, độ hấp dẫn ngọt ngào cũng max, đặc biệt là hai đặc điểm này khi xuất hiện trên người cậu lại không hề mâu thuẫn với nhau, cả thế giới cũng chỉ có một mình Lục Tinh Hàn.

Viên Mạnh ở bên ngoài ho khan hai tiếng, gõ cửa thăm dò: “Tinh Hàn, truyền thông đến rồi.”

Khi buổi biểu diễn kết thúc, như thường lệ đều có phỏng vấn.

Lâm Tri Vi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nâng mặt Lục Tinh Hàn lên nhìn thử, mái tóc bị cô làm hơi rối, đuôi mắt hơi hoa, tơ máu cũng nhiều.

Trong phòng nghỉ có bàn trang điểm, đồ dùng cần thiết đều đầy đủ, cô đẩy cậu ngồi xuống. Giống như vô số lần trong quá khứ, cẩn thận trang điểm lại cho cậu.

Lục Tinh Hàn nhìn cô không chớp mắt, khó chịu kéo giãn khoảng cách ra, cánh tay ôm cô để lên chân mình, hai tay vòng hờ qua eo cô, chỉ tạo đủ khoảng trống để cho cô làm việc.

“Nào… làm gì có kiểu trang điểm như thế này chứ.?”

Lục Tinh Hàn vô lại: “Hiện tại thì có rồi.”

Lâm Tri Vi chọc chọc mặt cậu: “Nhắm mắt lại.”

Cậu kéo dài giọng: “Không nỡ nhắm, muốn ngắm chị.”

Cô có cách để cậu ngoan ngoãn, cô nhịn cười, ghé sát người cậu, cố ý để ngữ khí mềm đi, âm điệu thật ngọt: “Tinh Hàn ngoan nhé, tối về nhà cho em ngắm thỏa thích.”

Người Lục Tinh Hàn tức khắc cứng đờ, cậu cắn răng nhắm mắt: “... Để em bảo anh Viên chở chị về, ở nhà chờ em, em sẽ xong nhanh thôi.”

Lâm Tri Vi nhớ tới mấy cái vali lớn mình đem về, nói với cậu: “Em đừng vội, hàng lý chị còn gửi ở sân bay, chị lấy về trước rồi mới về nhà.”

Lần thứ hai Viên Mạnh tới gõ cửa, Lục Tinh Hàn dắt cô tới cửa, lúc gần mở cửa thì cậu dừng lại, lo lắng hỏi: “Có phải là đã xong hết rồi không? Không cần đi nữa đúng không?”

Lâm Tri Vi nói đúng sự thật: “Chương trình học thì xong rồi, nhưng còn chưa lấy giấy chứng nhận, còn một điểm thực hành cuối cùng, mấy ngày nữa chị sẽ cùng cô Hứa Đại đi Canada lần nữa, sau khi qua rồi là chính thức tốt nghiệp.”

Vẻ mặt Lục Tinh Hàn dần tối đi, Lâm Tri Vi vội ôm cậu, giơ tay lên bảo đảm: “Thật sự là điểm cuối cùng rồi, em coi như chị tạm thời ra ngoài xem show diễn, nháy mắt một cái là về liền.”

Cậu mím môi: “Em nháy mắt đâu nhanh được như thế.”

Đừng nói là một tuần, cho dù chỉ thêm một ngày nữa cậu cũng không muốn.

Nhưng có thể làm gì được nữa, cậu là nhóc đáng thương không có cơ hội để phản bác, lời Vi Vi nói thì cậu chỉ có thể nghe theo mà thôi.

Lâm Tri Vi đưa mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn nhưng rất tủi thân của Lục Tinh Hàn biến mất ở góc rẽ, cô khẽ thở dài, sốc lại tinh thần rồi đi một lối khác rời đi cùng Viên Mạnh, tranh thủ thời gian đi lấy hành lý.

Hôm nay là sinh nhật hai mốt tuổi của cậu.

Cô có... một món quà không tiện mở ra.

Lúc Lâm Tri Vi về đến nhà, Lục Tinh Hàn còn chưa về. Cô vừa thay giày đã nhận được tin nhắn trong lúc cậu vẫn còn vô cùng bận rộn: “Bé cưng chờ em thêm chút nhé, phóng viên có nhiều câu hỏi lắm, đang nghỉ ngơi giữa chừng.”

Cô mỉm cười nhắn lại: “Bé cưng sẽ ngoan mà!”

Gửi xong mặt cô không khỏi nóng lên, năm nay cô đã hai sáu tuổi rưỡi, sắp đến hai bảy rồi, vậy mà trước mặt cậu càng lúc càng giống một cô nữ sinh.

Trên đường Lâm Tri Vi đã mua xong nguyên liệu nấu ăn, cô đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng chờ cậu về rồi sẽ cho vào nồi, mắt cô lại không nhịn được liếc nhìn về phía chiếc vali.

Quà của cô…

Đồng hồ báo thức trên tường kêu tích tắc tích tắc.

Thật là, mua cũng mua rồi, nghĩ cũng nghĩ xong rồi, có gì mà ngại ngùng chứ.

Lâm Tri Vi hít vào một hơi, xoa mặt rồi quyết đoán đứng dậy tắm rửa. Cô mở túi bên sườn vali lấy ra một túi giấy được gói rất đẹp, xé mở, cầm những món đồ bên trong lên.

Chiếc tai thỏ màu hồng phấn rủ xuống, phần cúp ngực và quần ngắn cùng màu, tất cả để nhiều lông dày dặn và rất mềm. Phía sau chiếc quần ngắn còn có một chiếc đuôi nhỏ tròn tròn, rung lên rung xuống.

Vừa ngọt ngào lại vừa dễ thương, cũng khiến máu huyết sôi trào.

Gương mặt Lâm Tri Vi như muốn nhỏ máu, ôm đống đồ rồi nằm bò trên vali.

Đây là bộ đồ mà cô đã trông thấy ở một buổi biểu diễn về nội y khá nổi tiếng hai tháng trước, là một thương hiệu nhỏ chuyện về nội y tình thú, những kiểu khác đều quá lộ, duy chỉ có bộ đồ này khi vừa xuất hiện đã đánh trúng tim cô.

Bé thỏ con.

Tinh Hàn chắc chắn sẽ thích.

Show đó vừa kết thúc, mọi người đều lựa nội y này nội y nọ, còn cô, nhắm ngay đến bộ này.

Cô đã cất nó lâu như vậy rồi, tối nay là thời điểm nó nên xuất hiện nhất.

Lâm Tri Vi nắm tay lại, cô làm được!

Thừa lúc Lục Tinh Hàn chưa về, cô lấy hết can đảm quay về phòng ngủ thay cả bộ đồ vào. Thay xong chạy chân trần đến trước gương nhìn bóng người phản chiếu bên trong.

Mặt nhỏ, da trắng, môi rất hồng, đôi mắt đen long lanh nước, mái tóc dài sau lưng được kẹp bởi một đôi tai thỏ sờ rất sướng tay, một bên tai dựng lên, một bên cụp xuống. Phần cúp ngực chỉ có một đoạn, lộ ra bả vai nhỏ cùng vòng eo tinh tế, chiếc đuôi đằng sau quần chuyển động theo.

Muốn chết quá...

Lâm Tri Vi không chỉ mặc đồ bé thỏ mà trong lòng cũng biến thành một bé thỏ thật, chạy ngang chạy dọc làm cô bồn chồn bất an.

Dù sao vẫn còn thời gian để cô bình tĩnh lại, cô quyết định bắt đầu chỉnh sửa soạn hành lý, phân loại các món đồ rồi cất đi, tuy vẫn còn một chuyến đi Canada với Hứa Đại nữa nhưng thời gian đi khá ngắn, không cần mang quá nhiều đồ.

Tai cô vang lên tiếng tim đập thình thịch, một ý tưởng trong đầu cô loé lên, sau đó cô mở nhạc mới của Lục Tinh Hàn lên.

Quả nhiên có hiệu quả, cô không còn lo lắng như lúc trước nữa.

Sau khi Lâm Tri Vi sắp xếp được hơn phân nửa thì còn một số quần áo khác mùa cần để ở ngăn cao nhất của tủ quần áo.

Chiều cao có hạn nên cô phải lấy một cái thang, trèo lên trèo xuống liên tục để cất từng chồng quần áo lên.

Không cẩn thận cô lại mở nhạc quá lớn, lại tập trung bận rộn nên cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn đang cố gắng cúi người để quần áo vào sâu bên trong góc tủ.

Lục Tinh Hàn vào cửa, bé cưng không lao đến ôm cậu như trong dự đoán.

Cậu lập tức phát hiện ra vali trống không và cửa phòng quần áo khép hờ, bài hát quen thuộc vang lên liên tục.

“Bé cưng?”

Không ai trả lời.

Lục Tinh Hàn một giây cũng không muốn trì hoãn, bước nhanh qua, trực tiếp đẩy cửa ra, tiếng “bé cưng” thứ hai vừa định phát ra thì lời nói bị nghẹn trong họng, không nói được gì.

Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm bé thỏ con trắng hồng đang ở trên cái thang.

Cô đang vểnh cái đuôi lông xù nhỏ lên, chiếc đuôi chuyển động theo từng động tác bận rộn của cô khiến trái tim cậu đột nhiên ngừng đập. 

“Bé cưng…”

Lâm Tri Vi cả kinh, thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm, vội vàng quay đầu lại, đôi mắt thẳng tắp đối diện với đôi mắt đen như sói của người đàn ông.

Cô vội vàng đi xuống cái thang nhưng quá lo lắng nên bước hụt một bước,  còn tưởng rằng sẽ ngã xuống đất, theo bản năng cô nhắm chặt mắt, một giây sau đã vững vàng rơi vào vòng tay nóng bỏng của cậu.

Bé thỏ con thân thể trắng nõn mềm mại, toả ra hơi thở ấm áp, tất cả đều ở trong tay.

Máu huyết toàn thân Lục Tinh hàn sôi sùng sục, lý trí bùm một tiếng nổ thành tro tàn.

Lâm Tri Vi che mặt, khóc không ra nước mắt, lí nhí nói ra mấy chữ: “Sinh nhật... quà sinh nhật…”