Nhãi Con

Chương 95



Lâm Tri vẫn còn đang ngây người, hoàn toàn nghe lời Lục Tinh Hàn, nhỏ giọng đáp lại: "Chồng ơi..."

Hai chữ này khiến cho lồng ngực của Lục Tinh Hàn đập mạnh, cậu nhẹ nhàng lay cô rồi hôn lên chóp mũi: "Bé cưng tỉnh táo lên, chồng không nghe rõ, chị gọi lại một lần nữa đi."

Được rồi, rất ngoan ngoãn.

Cô hé miệng, vừa định gọi lại thêm một lần nữa thì đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, đầu óc suy nghĩ chậm chạp. Đôi mắt cô trong veo như vừa mới được rửa sạch cố gắng ngẩng lên nhìn cậu.

Không chỉ trong veo mà còn uất ức lên án cậu.

Lục Tinh Hàn thở dài cọ cọ lên mặt cô, trong lòng mềm nhũn. Cậu không đành lòng bắt nạt cô trong lúc cô yếu đuối nhất chút nào, đành dịu dàng an ủi cô: "Nếu không muốn gọi thì phải giữ vững tinh thần, trước khi trở về khách sạn không được ngủ, được không?”

Lâm Tri Vi buồn bã đáp: "Được."

Thực ra không phải không muốn gọi mà là bởi vì cô chưa chuẩn bị tốt…

Bão tuyết bên ngoài đã giảm, nhưng nhiệt độ vẫn không tăng lên. Lục Tinh Hàn đặt cô lên tấm thảm chống ẩm, thu dọn các loại đồ bảo hộ rồi định cõng cô đi.

Lâm Tri Vi không muốn, cô đẩy cậu ra rồi đứng lên: "Để chị tự đi."

Cô cắn răng dựa vào vai cậu, hai chân cô run rẩy định đứng lên, nhưng vừa đứng lên một chút đầu gối bị tê cứng của cô truyền đến cơn đau nhức dữ dội, cô lại bị tay cậu ôm lấy, yếu ớt ngã vào lưng cậu. 

Lục Tinh Hàn ôm chặt lấy đầu gối của cô: “Có em ở đây, chị không cần phải đi, cứ nằm lên lưng em đi.”

Cửa mở ra, màn tuyết dày đặc giống như từng tảng băng đập vào mặt, bầu trời bên ngoài đã sáng lên một chút, màu tuyết bao phủ lấy ánh sáng nhạt màu.

Trước mặt chỉ có một màu trắng mênh mông. 

Lúc đầu chiếc xe máy còn đỗ cách đó chỉ vài chục mét nhưng khi hai người đi ra, nó đã bị cơn bão tuyết dữ dội trước đó đẩy ra cả trăm mét rồi bị vùi lấp trong đống tuyết, nếu không lộ ra một chút màu trên xe thì rất khó phát hiện. 

Lục Tinh Hàn nắm chặt tay Lâm Tri Vi: "Bé cưng, ôm chắc vào."

Nói xong, cậu cảm thấy cánh tay của cô đang dùng sức nắm chặt, cậu hít sâu một hơi rồi bước vào trong đống tuyết, đôi chân thon dài liên tục phá tan biển tuyết mênh mông, đi thẳng về phía xe máy.

Lâm Tri Vi rất muốn mở mắt ra, nhưng sự hỗn loạn và mệt mỏi càng ngày càng tăng khiến cô mất dần ý chí, chỉ có thể mơ màng ghé lại gần người cậu. Bên tai cô là tiếng thở dốc nặng nề, cô lo lắng mở mắt ra thì nhìn một tay cậu ôm lấy cô, giữ nguyên tư thế cõng cô trên lưng. Tay còn lại đang cố gắng kéo chiếc xe ra từ trong đống tuyết.

Lâm Tri Vi run lên: "Tinh Hàn, em để chị xuống."

Lục Tinh Hàn không nghe, cậu dùng sức để phủi lớp tuyết trên chiếc xe máy rồi dựng lên. Cậu lập tức khởi động xe, hai lần đầu tiên xe không có phản ứng gì, đến lần thứ ba cuối cùng cũng có âm thanh vang lên, sau mười giây thì xe khởi động thành công. 

Âm thanh vang lên đột ngột này giống như âm thanh của định mệnh. 

Cậu phủi lớp tuyết phủ trên ghế ngồi rồi ôm Lâm Tri Vi ngồi vào ghế sau, nghiêm túc nói: “Bé cưng, xe này không ổn lắm, nhất định phải ôm chặt em."

Lâm Tri Vi ôm chặt hai tay lại rồi vùi đầu vào lưng cậu: "Dù có ổn hay không chị cũng sẽ ôm chặt."

Cánh đồng tuyết trắng mênh mông như không có giới hạn, ngay cả những rừng thông ở phía xa cũng bị phủ lên một màu trắng tinh khiết.

Gió tuy nhỏ hơn nhiều nhưng vẫn lạnh thấu xương, những chỗ da bị lộ ra ngoài đều đau như bị cắt. Ngoài tiếng gió còn có cả tiếng kẽo kẹt của tuyết kẹt vào trong bánh xe không ngừng kêu lên.

Lúc tầm nhìn của Lục Tinh Hàn bị hạn chế, cậu mới nhớ rằng trước đó vì quá nóng lòng nhảy ra khỏi xe, lại sợ rằng nếu cậu bịt quá kín thì Vi Vi sẽ không nhận ra nên cậu đành vội vàng giật kính xuống treo trên xe gắn máy, nhưng xe bị lớp tuyết dày vùi lấp nên bây giờ không biết nó đang ở đâu.

Cũng may chỉ có tuyết rơi nên sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tầm nhìn.

Cậu sợ Lâm Tri Vi sẽ ngủ nên nắm lấy tay cô nói chuyện suốt, còn cô thì cố gắng đáp lại cậu.

Lúc GPS hiển thị còn một nửa quãng đường nữa thì gió đã yếu hơn, tuyết gần như ngừng hoàn toàn, phía chân trời hiện ra một chút ánh sáng mờ mờ, là ánh sáng của mặt trời.

Lục Tinh Hàn tính toán quãng đường và tốc độ của xe, vừa mới nghĩ rằng khoảng hai mươi phút nữa hai người sẽ đến nơi thì đột nhiên chiếc xe máy bị kẹt lại. Cậu vội vàng tăng tốc tối đa, nhưng xe chỉ phóng nhanh về phía trước hai lần rồi lún sâu xuống tuyết không di chuyển nữa.

Lâm Tri Vi lo lắng động đậy hỏi: “Tinh Hàn...?”

Lục Tinh Hàn an ủi cô, sau khi cố gắng thử lại nhiều lần, cậu xác định khi chiếc xe bị vùi lấp trong đống tuyết một số bộ phận bên trong đã bị hỏng, hoàn toàn dừng lại.

Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần. 

GPS và máy định vị là một đôi, trước khi khởi hành mỗi nhóm đều được phát một cặp, bây giờ đôi của đội tạo hình đều đang nằm trong tay cậu.

Hơn nữa, hướng từ địa điểm quay phim đến nhà lánh nạn thứ nhất và nơi này là hai hướng khác nhau, cho dù có người đến cứu viện cũng không thể gặp được hai người trên đường đi.

Nếu người khác muốn biết vị trí của hai người thì chỉ có thể xác định vị trí thông qua tín hiệu định vị của xe máy.

Lục Tinh Hàn nắm chặt lấy tay Lâm Tri Vi, hàng lông mi bị tuyết bao phủ khẽ run lên.

Không còn cách nào để liên lạc với bên ngoài, hoặc là hai người ngồi yên ở lại bên cạnh chiếc xe hỏng chờ người phát hiện rồi nghĩ cách cứu bọn họ hoặc là hoàn toàn dựa vào chính mình, tự đi bộ trở về.

Rõ ràng, cậu không thể ngồi yên chờ chết, đem mạng sống của mình giao phó cho bất kỳ ai.

Sức chịu đựng của cô đã sắp đến cực hạn rồi. 

Lục Tinh Hàn dứt khoát bước xuống xe máy, khởi động chân tay rồi cẩn thận cõng Lâm Tri Vi lên lưng một lần nữa: “Bé cưng, không được ngủ, nói chuyện với em.”

Tất cả các khớp xương của Lâm Tri Vi đều tê dại đau đớn, đứng dậy cử động khiến cô cảm thấy không thoải mái nên rên lên một tiếng, cô cố gắng mở mắt ra: "Đi… Đi đâu?"

Lục Tinh Hàn sợ đột nhiên thay đổi tư thế sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu nên bước chậm lại, cánh tay ôm cô trên lưng vững như Thái Sơn. Giọng nói tự nhiên, thậm chí còn giống như cậu đang cười: "Lái xe mệt quá, chúng ta tìm một nơi để nghỉ đã rồi mới đi tiếp."

"Còn có chỗ để nghỉ ngơi sao?"

"Có chứ." Lục Tinh Hàn dỗ cô: "Còn có thể sưởi ấm, có nước nóng, ở lại thêm một đêm cũng không có vấn đề."

“Có xa không?” Lâm Tri Vi không còn sức lực để phân biệt lời cậu nói là thật hay là giả, theo bản năng, cô trực tiếp hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Em cõng chị mệt rồi.”

Lục Tinh Hàn kiểm tra phương hướng, đôi giày của cậu từng bước lún sâu vào đống tuyết, vững vàng bước về phía trước: "Không xa, rất gần." Cậu nhẹ nhàng nói: "Nhưng nếu chỉ một mình em bước đi thì thật đáng thương cho nên chị phải nói chuyện với em."

Vi Vi tuyệt đối không được ngủ.

Với tốc độ như vậy thì về đến khách sạn với tốc độ này cũng phải mất hơn một tiếng, trên đường đi nếu ngủ thiếp đi giữa chừng thì rất khó đánh thức, mức độ tê cứng chắc chắn sẽ bị tăng lên.

“Tinh Hàn..." Lâm Tri Vi dựa vào lưng cậu, cô mơ màng nói từng chữ: “Chị khiến cho em lo lắng, chị để cô giáo về trước, em có… giận chị không?”

Cô không dám tưởng tượng ở đây sẽ xảy ra trận bão tuyết, Lục Tinh Hàn đang đợi ở khách sạn sẽ phản ứng như thế nào.

“Đối với chị, trong em không tồn tại hai từ tức giận.” Lục Tinh Hàn lắc đầu: “Mặc kệ chị vì cứu ai mà ở lại chỗ nào, em đều có thể tìm thấy chị.”

Đôi mắt đào hoa của cậu cong lên, cười thật ngọt ngào: "Sau đó mang cô vợ nhỏ về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn một miếng."

Lâm Tri Vi vòng tay qua cổ cậu, cô cười nhẹ nhàng, cười đến mức phía sau lồng ngực đau nhói, tủi thân nói: "Chị thật sự rất mệt, không mở mắt được nữa."

Phía sau lưng Lục Tinh Hàn đã để lại một hàng bước chân thật dài. 

Một tia nắng xuyên qua những đám mây dày, xé toạc những vết nứt nhỏ mong manh. 

Trời sắp nắng rồi. 

Bắp chân của Lục Tinh Hàn chôn trong tuyết một thời gian dài, hơi truyền đến cảm giác đau đớn đến chết lặng như bị kim châm. Dù vậy, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, cậu khẽ lay cô: "Không được nhắm mắt, ngoan mắt mở ra, em kể cho chị nghe một câu chuyện xưa."

"Vẫn là những câu chuyện cổ tích trước kia kể trước khi đi ngủ à?"

"Không phải, hôm nay em sẽ kể cho chị nghe câu chuyện cổ tích nhóc con yêu thầm."

Hàng mi dài của cô khẽ động, đúng là tỉnh táo hơn nhiều. 

Lục Tinh Hàn cúi đầu xuống, lớp tuyết đọng bên dưới liên tục bị chân cậu đẩy ra: "Bắt đầu kể từ việc không muốn gọi chị là chị Tri Vi đi, em không biết từ khi nào trong lòng đã đem hai chữ "chị gái" này cất vào vùng cấm, trong mắt em, chị không phải là chị gái, chỉ đơn giản là Lâm Tri Vi." Cậu dừng lại một chút rồi cười khổ: "Chị chắc chắn không biết, mỗi khi em đọc đầy đủ họ tên của chị trái tim em đều run rẩy."

Cô thì thầm: "Nhóc con..."

Cánh đồng tuyết trắng xóa không bờ bến trước mặt.

Lục Tinh Hàn ôm chặt hai chân cô: "Mỗi ngày nhìn chị, em đều không thấy đủ, nhưng không dám nói thẳng, em âm thầm khoe khoang về chị hàng nghìn hàng vạn lần, khoe rằng em có một Tri Vi vô cùng xinh đẹp, có một cô gái nhỏ vô cùng dễ thương... lúc đó các bạn cùng lớp đều thích các nữ ngôi sao nhưng em còn không thèm nhìn, em chỉ nghĩ, cho dù là ai đi nữa thì cũng không bằng một sợi tóc của Tri Vi."

Hơi thở của Lâm Tri Vi nhẹ nhàng, mặt áp mặt lên vai cậu.

"Khi chắc chắn rằng mình đã thích chị, lúc đầu em cảm thấy rất tự ti." Cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Chị tốt như vậy, em phải làm sao mới có thể xứng với chị, vừa khổ sở vừa sợ hãi nhưng cũng rất ngọt ngào, mỗi khi nhìn thấy chị trái tim em rạo rực như muốn nổ tung, mỗi ngày em đều lo lắng chị sẽ không đợi em, không đợi em trưởng thành mà đã chọn người khác."

Nói đến "người khác", kẻ thù không tồn tại do cậu tự mình nghĩ ra, cậu nhịn không được cắn môi: "Khi chị còn học đại học, có một lần em trở về nhà để sắp xếp lại đồ đạc, em đã nhìn thấy một bức thư tình chưa bị vứt đi ở trong một cuốn sách bài tập mà chị không hay dùng đến, lúc em nhìn thấy nó, em như phát điên lên. Năm đó kỳ nghỉ hè của chị muộn hơn em, trong lòng em rất hoảng sợ, nhớ chị đến nỗi không thể chịu đựng nổi vì vậy em đã mua vé đi đến trường của chị, đón chị về."

Lâm Tri Vi nắm quần áo của cậu: "Chị không biết..."

Lục Tinh Hàn mím môi: "Em định tạo bất ngờ cho chị nên liền chạy đến cổng trường, nhưng lại nhìn thấy chị đang tham gia hoạt động của trường. Chị còn mặc một chiếc váy thật đẹp, ánh nắng chiếu xuống mắt chị đẹp đến phát sáng, rất nhiều chàng trai vây quanh chị để thể hiện bản thân..." Cậu thì thầm: "Nói ra không sợ chị cười, hôm đó em vừa bật khóc vừa chạy về nhà, ngoài ghen tị ra em còn sợ rằng em sẽ không bao giờ với tới chị, mãi mãi chỉ có thể làm em trai của chị.”

Cô vất vả quay đầu lại rồi hôn lên cổ cậu cách chiếc khăn quàng cổ dày.

Chân Lục Tinh Hàn đã hoàn toàn tê cứng, cậu bước về phía trước giống như máy móc, những tia nắng mặt trời trên đầu chui ra ngoài nhiều hơn, ánh sáng cũng không quá gắt, chiếu lên nền tuyết trắng tạo ra một thứ ánh sáng nhạt: "Từ ngày đó trở đi, em luôn cố gắng để trở nên tốt hơn, em muốn gần chị hơn, muốn có đủ tư cách để đứng bên cạnh chị… Mong một ngày nào đó sẽ có được chị nên lúc chị biết tâm tư của em, chị xa lánh em, chị không cần em, thế giới của em hoàn toàn sụp đổ."

Thể lực của Lục Tinh Hàn đang giảm đi rất rõ ràng, gần như là kiệt sức, đôi chân của cậu đã không còn cảm giác từ lâu nhưng vẫn cố gắng duy trì tốc độ như cũ, không cho phép mình dừng lại.

"Lúc đó..." Hai mắt Lâm Tri Vi rơm rớm nước mắt, cố hết sức ôm chặt cậu: "Em là con sói nhỏ."

Lục Tinh Hàn cười ngây ngô: "Con sói nhỏ sẽ đưa chị về nhốt ở trong hang, chị muốn chạy cũng chạy không thoát."

"Chị không nghĩ sẽ chạy..."

"Không nghĩ cũng chạy rồi." Lục Tinh Hàn nheo mắt lại, mặt trời càng ngày càng nóng, mặc dù nhiệt độ có tăng lên một chút nhưng không có gió thổi nên tuyết chất thành đống màu trắng giống như mặt gương, khi bị ánh nắng mặt trời chiếu vào thì chói sáng, giọng nói cậu vẫn như cũ không thay đổi: "Chạy đi học hơn hai năm rồi lại chạy đến chỗ tuyết rơi, bây giờ chị nên biết rằng cho dù chị có chạy đi đâu em đều có thể đem chị an toàn trở về nhốt ở trong hang."

"Rất giống sói."

"Một con sói tốt." Cậu cúi đầu xuống, cố gắng tránh ánh nắng trực tiếp, nhưng vẫn bị những ánh sáng chói sáng trên mặt tuyết từ mọi hướng làm lóa mắt: "Có thể bảo vệ chị, cùng chị đi khắp mọi nơi, còn có thể làm ấm giường cho chị, chị đi đâu, em đi đó, từ nay về sau chị đừng nghĩ đến chuyện sẽ bỏ rơi em."

Đầu gối của cậu không thể trụ nổi nữa, liên tục run rẩy.

Tầm nhìn của cậu càng ngày càng mờ, hốc mắt đau nhức đến mức không thể kìm được nước mắt.

Lục Tinh Hàn dẫn theo Vi Vi, tiếp tục bước đi: "Bé cưng, sao lại không để ý đến em rồi? Không được ngủ, chúng ta sắp đến nơi rồi, mở mắt ra, chị nhìn xem, mặt trời sắp lên rồi."

Dưới tấm kính bảo vệ mắt, Lâm Tri Vi không thể nhìn rõ ánh nắng trời mạnh bao nhiêu, cô chỉ biết gió tuyết đã ngừng, trời đất im lặng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của cậu.

Lâm Tri Vi dần dần mất đi ý thức, cô lẩm bẩm nói: "En lừa chị… Em đã đi bộ rất lâu… Căn bản không phải đi tìm chỗ nghỉ ngơi..." 

Những lời cuối cùng yếu ớt đến mức không thể nghe rõ.

Lục Tinh Hàn khàn giọng hét lên: “Vi Vi, Vi Vi!”

Nhanh, sắp đến rồi. 

Cậu vội vàng lao về phía trước, hai chân không nghe lời suýt nữa thì khuỵu xuống, cậu đứng lại rồi cố gắng chịu đựng cơn đau và bước tiếp. Những tia sáng phản xạ chiếu thẳng vào đôi mắt không kính bảo vệ của cậu, đôi mắt cậu giống như bị một bàn tay lớn bịt lại, tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất.

Không thể nhìn thấy gì nữa.

Hình như có tiếng động cơ xe và tiếng la hét ở cách đó không xa.

Trước khi Lục Tinh Hàn hoàn toàn mất đi thị lực, điều cuối cùng cậu nhìn thấy là một vài chiếc xe mờ ảo đang tiến lại gần, người đầu tiên chạy đến hình như là Hứa Đại.

Không được, ai cũng không được. 

Cậu không thể giao Tri Vi cho bất kỳ ai.

Lục Tinh Hàn dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình đặt Lâm Tri Vi từ trên lưng xuống rồi ôm cô vào lòng bảo vệ, đầu gối cậu khuỵu xuống, quỳ rạp trên nền tuyết.

Hứa Đại sợ tới mức hồn bay phách lạc, mọi người phía sau vội vàng chạy tới, tìm cách tách hai người ra rồi nhanh chóng đưa lên xe mang đi cấp cứu. 

Thế nhưng cánh tay của Lục Tinh Hàn ôm chắc như thép nhất định không buông ra.

Cả người đều nửa hôn mê nhưng lại không thả lỏng dù chỉ một chút.

Lâm Tri Vi cũng ôm chặt eo cậu một tấc cũng không chịu bỏ.

Hứa Đại khóc đến mức nước mắt đầy mặt, bà lo lắng hét lên: "Tri Vi, mau buông ra, Tinh Hàn bị thương, chúng ta phải cứu cậu ấy."

Ngón tay của Lâm Tri Vi run rẩy.

Hứa Đại nhân cơ hội thử kéo cô ra, tiếp tục hét lên: "Tri Vi đang bị tê cứng, nếu không nhanh sưởi ấm sẽ rất nguy hiểm, Lục Tinh Hàn, rốt cuộc em có buông ra không?"

Mắt Lục Tinh Hàn không thể nhìn thấy, yết hầu nhấp nhô nhưng không nói nên lời, nhưng cậu nghe thấy hết những lời của Hứa Đại nói. 

Trước khi hôn mê cậu cảm thấy cánh tay của mình bị rất nhiều người bẻ ra. 

Bọn họ đã quay lại.

Vi Vi đã được cứu.

Lửa trong lò sưởi cháy tí tách, căn phòng ấm áp dễ chịu, trong không khí còn có mùi thơm nhẹ của gỗ.

Khuôn mặt của Lâm Tri Vi hồng hào trở lại, mái tóc dài rối tung, cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, cuộn nửa người nằm trong lòng của Lục Tinh Hàn, hít thở nhẹ nhàng

Lục Tinh Hàn nhíu mày lại rồi đột nhiên cử động hai lần, cậu thì thầm điều gì đó rồi hoảng sợ quay người lại, suýt chút nữa thì ngã xuống giường, Lâm Tri Vi bị giật mình tỉnh dậy ôm lấy cậu.

"Tinh Hàn."

Cậu còn chưa tỉnh vẫn đang chìm trong giấc mơ.

Lâm Tri Vi ngồi dậy, vịn qua vai cậu rồi cả người cô nằm trong lồng ngực cậu, cô vươn tay ra thử chạm đôi mắt đang băng gạc của cậu, thì thào nói: "Tinh Hàn."

Cậu đã hôn mê được một ngày.

Lúc cô tỉnh lại, cô và cậu bị tách riêng ở hai phòng khác nhau, lúc ấy Hứa Đại ngồi ở bên mép giường kiên nhẫn giải thích với cô: "Hai người đều bị thương không nhẹ, vì sợ nếu nằm cùng nhau có thể vô tình làm tổn thương nhau, nên..."

Lâm Tri Vi hoàn toàn nghe không lọt tai, cô loạng choạng bước ra khỏi giường.

Hứa Đại không còn cách nào đành dìu cô sang phòng bên cạnh.

Vết thương của cậu đã được xử lý ổn thỏa, yên lặng lẻ loi nằm một mình trên giường.

Khi nhìn thấy mắt cậu bị quấn băng gạc, Lâm Tri Vi bật khóc. Hứa Đại giải thích với cô rằng đó chỉ là chứng mù tuyết, ba bốn ngày sau sẽ lành lại. Sau đó cô chống tay bò lên giường, bám chặt lấy cậu không chịu rời đi.

Nhưng đến giờ Tinh Hàn vẫn chưa tỉnh lại. 

Nếu ngủ tiếp nữa cô rất sợ. 

Tình trạng tê cứng của Lâm Tri Vi không nghiêm trọng lắm, sau khi điều trị đã không có vấn đề gì, chỉ là hồi phục khá chậm, tay và chân của cô vẫn chưa cử động được linh hoạt, nhưng chỉ cần ngồi thoải mái trên giường vẫn đủ để cô làm chuyện xấu.

Cô cọ cọ lên trên, đầu tiên là chạm đôi môi mềm mại của mình vào cằm của cậu. 

Không phản ứng. 

Cô tiếp tục tấn công, dùng đầu lưỡi ướt át liếm lên môi anh, bao trọn lấy nó rồi nhẹ nhàng cắn.

Hình như tay cậu cử động. 

Cô như được khích lệ, tiếp tục xâm nhập vào bên trong, nhẹ nhàng cậy mở răng môi tiến sâu vào, sâu đến mức khiến cô cũng đỏ mặt.

Nhịp thở của cậu dần thay đổi.

Lâm Tri Vi ôm lấy đầu cậu rồi hôn nhẹ lên trán: "Nhóc con, đã đến lúc phải dậy rồi, em mà không dậy là chị sẽ khóc đấy."

Lục Tinh Hàn lo lắng nhúc nhích, giống như vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng, cả người phập phồng, cánh tay cậu vô thức ôm lấy, một thân thể mềm mại liền ở trong vòng tay cậu.

"Vi Vi, Vi Vi."

Giọng cậu khàn đến mức lạc giọng. 

“Chị ở đây.” Lâm Tri Vi với tay lấy cốc nước đặt ở trên chiếc bàn cạnh giường muốn đút cậu vài ngụm, nhưng cậu hoàn toàn không hợp tác, một lòng một dạ ôm lấy cô. Cô dứt khoát uống vào một ngụm rồi cúi người xuống hôn lên môi cậu, một chút nước thẩm thấu đi vào. 

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng ướt át của cậu khiến Lâm Tri Vi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ngoan ngoãn nằm xuống ngực cậu.

Lục Tinh Hàn sờ lên chiếc chăn bông rồi quấn chặt lấy cô, sau đó xoay người đè cô ở dưới thân, dùng sức ôm chặt, một lúc sau cậu chạm vào đôi mắt vẫn còn đau không thể tin được: “Em… Không nhìn thấy chị nữa."

Lâm Tri Vi sờ lên đầu cậu: "Đó là chứng mù tuyết, em ở ngoài nhìn thẳng vào mặt tuyết quá lâu nên mắt bị tổn thương." Nhắc đến chuyện này lại khiến cô đau lòng đến quặn thắt: "Em bị mất kính bảo vệ mắt sao không nói, chị đeo cái đấy thì có tác dụng gì, nếu đưa cho em thì đã không..."

"Em sợ chị sẽ hôn mê, không cho chị nhắm mắt, nên chị nhất định phải đeo." Cậu nghiêng người, đi theo hơi ấm vùi vào cổ cô: "Em không sao, nếu bé cưng không đau thì không sao."