Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 37: "Ghen"



Đến buổi tiệc sang trọng được tổ chức ngoài trời, khắp nơi trang trí những bông hồng xanh tuyệt đẹp, lãng mạn giống hệt trong chuyện cổ tích. Khuôn viên tổ chức tiệc còn có một hồ bơi lớn, khung cảnh ngỡ như một resort thu nhỏ, trong lành lại mát mẻ, ngợi cảm giác thư giãn, bay bổng.

- Cảnh đẹp thật, người đưa ra chủ ý trang trí hoa hồng xanh hẳn là người rất tinh tế và ngọt ngào.

Thấy cô thích, không ngừng nhìn ngắm xung quanh, khúc gỗ như Vĩ Luân lại có chút khó hiểu:

- Tôi thường thấy hoa hồng đỏ được dùng phổ biến. Tại sao ở đây mọi người lại trang trí hoa hồng xanh?

Cô chỉ biết lắc đầu trước sự khô khan của anh, chẳng biết khi yêu vào rồi anh có lãng mạn hay không, nhưng trước mắt cứ thấy anh cứng ngắt và chẳng mấy hiểu tâm lý phụ nữ.

- Cậu không biết sao? Hoa hồng xanh không có trong tự nhiên mà phải trải qua một quá trình biến đổi gen. Loài hoa này tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, nguyện cùng nhau vượt qua mọi sóng gió. Ý nghĩa lắm đúng không?

Anh nở nụ cười, thì ra cô rất hứng thú với hoa hồng xanh, Bạch Nhiễm ngày càng để lộ những cử chỉ lẫn biểu cảm nữ tính, nhưng có lẽ vì những điều đó đã thuộc bản năng tự nhiên nên cô cũng chẳng hay biết.

Trước khi ngồi vào bàn tiệc, anh bất chợt ghé sát vào tai cô nói nhỏ:

- Nếu cậu thích, tôi sẽ tặng cậu.

Bạch Nhiễm thẹn đỏ cả mặt, nói như vậy chẳng lẽ đã quá rõ rồi sao. Vĩ Luân chắc chắn đã biết thân phận thật sự của cô và anh đang cố tình chậm trãi bật mí, như thể muốn trêu chọc. Phải chẳng anh đang chờ cô tự khai nhận? Cứ thế này thật sự rất đau tim.

Nhìn cô dâu xinh đẹp đang cùng chú rể tiếp khách bên ngoài cổng hoa, nghe anh nói cô ấy đã ba mươi tuổi, sau cùng cũng tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời và tiến dến hôn nhân. Bạch Nhiễm nhìn lại bản thân mình, cũng đã U30 chứ chẳng còn trẻ trung gì nữa. Cô tự nghĩ mình sắp thành gái già nhưng chắc sẽ không có ai hốt.

- Anh Bạch Nhiễm, đúng là anh rồi.

Giọng nói sát cạnh bên tai khiến cô có chút giật mình, lại còn gọi đúng tên cô. Bạch Nhiễm vừa quay sang đã nhìn thấy một cô gái đang nở nụ cười tươi rói.

- Không ngờ có thể gặp lại anh ở đây.

Cô hơi ngờ ngợ ra điều gì đó nhưng nhất thời chưa nhớ rõ.

- Cô là...

Thấy biểu cảm của Bạch Diễm dường như không nhớ ra được mình nên cô gái kia có chút buồn lòng. Cô ấy lấy lại tinh thần, nhiệt tình gợi nhắc:

- Em là Tôn Bối Vân, người đã gặp anh ở cửa hàng tiện lợi và được anh nhường ô cho. Anh không nhớ ra em sao?

Cô nở nụ cười trừ, giờ thì đã bắt đầu nhận biết được người đang ngồi cạnh là ai.

- À, thì ra là cô, nhất thời gặp lại nên tôi không nhớ ra. Tôi xin lỗi.

Cô ấy mỉm cười típ cả mắt, trong khi Vĩ Luân đang ngồi cạnh chẳng hiểu gì cả. Thấy mặt anh ngơ ra, cô liền nói:

- Đây là cô gái mà tôi đã nhường ô, tôi từng nói với cậu đấy.

Lúc này anh mới hiểu được diễn biến của câu chuyện:

- Ra là vậy.

Cô gái kia chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì xung quanh, bây giờ trong mắt Tôn Bối Vân chỉ có mỗi Bạch Nhiễm. Cô ấy lấy điện thoại ra, giọng nói có chút nũng nịu:

- Anh biết không, tối hôm đó em đã định gọi điện cho anh để cám ơn rồi. Nhưng mà xui thay em đánh mất điện thoại nên phải mua máy mới, mất luôn cả số điện thoại của anh. Em còn lo sẽ không bao giờ gặp được anh nữa. Anh có thể cho em xin lại số điện thoại không?

Những lời ngọt ngào thế này sao nghe cứ như cô ấy đã phải lòng Bạch Nhiễm. Thấy cô có vẻ chần chừ, Bối Vân vội giục:

- Anh mau cho em số điện thoại đi, em còn phải trả lại áo vest cho anh nữa.

Vì cô không để tâm đến người ta nên quên luôn cả việc lấy lại áo. Cô gái tên Bối Vân cũng chẳng để lại chút ấn tượng nào đối với cô.

- Được.

Bạch Nhiễm hơi miễn cưỡng nhưng rồi vẫn cho cô ấy số điện thoại của mình. Nếu Bối Vân không làm mất điện thoại thì chắc chắn cô ấy đã hẹn gặp Bạch Nhiễm sớm hơn.

- Cô là bạn của cô dâu sao?

Dù sao Bối Vân cũng là con gái, lại mang dáng vẻ tiểu thư đài cát, đang trong vai một chàng trai, Bạch Nhiễm cảm thấy mình không thể cứ thụ động mà để cô ấy chủ động bắt chuyện mãi được nên đã cất lời hỏi thăm.

- Không phải, em là cháu gái của cô dâu. Nói đúng ra thì ba của cô dâu là em trai ruột của ông nội em.

Nghe có chút lằng nhằng nhưng Bạch Nhiễm nhanh chóng hiểu ra, Bối Vân là cháu gái ruột của anh trai cựu tổng giám đốc Mộc nên cô ấy gọi cô dâu là cô.

- Vậy còn anh, anh có quen biết với cô dâu hay chú rể sao?

Cô vội xua tay, lời nói thật thà:

- À không, tôi là vệ sĩ của Mạch tổng.

Bạch Nhiễm nhướng nhướng mắt nhìn sang anh. Vĩ Luân cũng nhanh chóng tiếp lời:

- Tôi và cựu CEO Mộc có mối quan hệ thân thiết, Bạch Nhiễm là vệ sĩ của tôi nên tôi đưa cậu ấy đi cùng.

Lần này đến lượt giọng nói ỏng ẹo của ai đó truyền đến tai anh:

- Tổng giám đốc, tôi biết hôm nay anh sẽ đến mà.

Dáng vẻ sang trọng và có chút lả lơi ngồi xuống cạnh anh. Vĩ Luân còn tưởng ai, thì ra là nữ tiếp viên hàng không của công ty anh.

- Chị hai.

Nghe Bối Vân gọi cô gái kia, anh và cô có chút ngạc nhiên, cô ấy nở nụ cười rồi giới thiệu:

- Đây là chị hai của em, Tôn Thục Uyên.

Anh còn lạ gì cô ta nữa, tuy nhiên Vĩ Luân không biết chuyện Tôn Thục Uyên thích anh, cô ta muốn trở thành bà Mạch đã lâu nhưng vẫn chưa lay động được tảng băng di động.

Thấy người phụ nữ yểu điệu kia cứ như muốn xà vào lòng anh khiến cô cảm thấy gai mắt đến khó chịu. Giác quan thứ sáu phát huy, cô cứ có linh cảm Tôn Thục Uyên đối với anh chẳng chút đơn thuần.

- Tổng giám đốc à, người này là...?

Tôn Thục Uyên nhìn cô rồi đặt câu hỏi, chẳng đợi đến anh lên tiếng thì Bạch Nhiễm đã lạnh giọng trả lời:

- Tôi là vệ sĩ của cậu ấy.