Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh

Chương 43: Không gian riêng



Cô vẫn chưa hay biết Mạch tổng đã ngồi sát cạnh mình, trong lúc này, Bạch Nhiễm vẫn đang bận phân trần với Tử Duệ hóng chuyện.

- Có thật chỉ là bạn không? Hay anh đang dành ngày nghỉ cuối tuần để đưa người yêu đi chơi? Chuyện này có gì để giấu đâu chứ.

Trước sự đoán mò của cậu nhóc, cô vẫn khăng khăng khẳng định:

- Em nghĩ nhiều rồi, nếu có thì sao anh phải giấu. Anh với cô ấy là bạn từ thời cấp ba, không phải yêu đương đâu.

Tử Duệ quá đỗi nhiều chuyện nên Bạch Nhiễm đã thầm nghĩ,: "Có thôi đi không, chẳng lẽ bây giờ nhóc muốn chị nói người chị yêu là anh trai của nhóc à?".

- Bạch Nhiễm...

Nghe tiếng gọi quen thuộc cận kề bên tai, cô lập tức mất bình tĩnh, Bạch Nhiễm quay mặt nhìn anh, sẵn tiện ngó sang Tiêu Châu đang ngồi phía bên kia với anh mắt thầm trách.

- Cậu định tránh mặt tôi đến khi nào?

Phút chốc anh đã hỏi thẳng vào vấn đề khiến cô không ngừng bối rối. Bạch Nhiễm càng thêm khó xử khi em trai tám chuyện của anh đang ngồi bên cạnh. Bất đắc dĩ cô chỉ đành kề sát tai anh rồi cất lời:

- Tử Duệ đang ở đây, lỡ em ấy nghe thấy thì sao? Cậu thật là...

Anh nở nụ cười mang nhiều ẩn ý, một chút ôn nhu pha lẫn sự gian xảo khó lường. Đôi môi kề sát tai cô, hơi thở cận kề càng khiến cô thêm ngượng ngùng:

- Nếu không như vậy thì sao cậu chịu nói chuyện với tôi?

Cô đưa mắt nhìn anh, khoảng cách quá gần nhau, cảm giác mắc cỡ lại gia tăng gấp bội.

- Cậu...

Quả nhiên không nằn ngoài suy đoán của cô, kỳ đà Tử Duệ rất tò mò, cậu nhóc lóng ngóng rồi thốt lên:

- Hai anh đang to nhỏ chuyện gì mà bí mật vậy? Em còn tưởng hai người đang giận nhau đấy chứ.

Cả hai đang nhìn nhau thắm thiết, trong mắt rọi soi hình ảnh của đối phương lại bất chợt bị nhóc Tử Duệ cắt ngang mạch cảm xúc. Anh nhìn cậu em trai rồi đáp:

- Giận gì chứ, do em suy nghĩ nhiều thôi.

Hết Bạch Nhiễm rồi đến anh trai bảo Tử Duệ suy nghĩ nhiều, cậu nhóc cảm thấy mình đang bị ghẻ lạnh. Rõ ràng muốn quan tâm đến mọi người nên mới hỏi han mà cứ bị phũ suốt.

Để cuộc gặp mặt không trở nên nhàm chán anh đã quyết định đưa ra một lời đề nghị:

- Hay là chúng ta cùng nhau chèo SUP đi. Hai cậu từng thử qua bộ môn này chưa?

Cô lắc đầu, vẻ mặt ngây ngô, tuy trong lòng vẫn còn e ngại nhưng dù sao có thể ngồi xuống để bắt chuyện với nhau đã khiến cô bớt đi căng thẳng khi đối mặt với anh.

Tiêu Châu lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ sự hào hứng:

- Mình chưa từng nhưng nhìn qua rất thú vị. Bạch Nhiễm à, mình muốn chèo SUP.

Cô hơi ngượng gạo một chút nhưng rồi cả bốn người cũng mặc áo phao, tay cầm mái chèo, sẵn sàng trải nghiệm.

Tiêu Châu lanh lợi, muốn ghép đôi cho hai người bạn để họ có cơ hội làm lành nên cô ấy đã chủ động chèo cùng thuyền SUP với Tử Duệ, nhường cô lại cho Vĩ Luân.

- Tiêu Châu à, hay là mình với cậu chèo chung thuyền đi.

Cô ấy vội lắc đầu, đã vậy còn nhanh chóng bước lên ván chèo của Tử Duệ, thẳng thừng gạt bỏ lời đề nghị của cô.

- Mình và cậu đều chưa từng thử qua, ngồi chung thuyền không ổn đâu. Cậu vẫn nên chèo cùng ai kia thì hơn. Cậu hãy tự lo liệu, mình đi trước đây.

Nói rồi cô ấy ngồi xuống ván, một tay cầm mái chèo, tay còn lại đưa lên cao, vẻ mặt đầy quyết tâm:

- Tử Duệ à, chị em chúng ta xuất phát thôi.

Giờ đến lúc không gian lãng mạn xen lẫn ngại ngùng lên ngôi, anh đưa tay về phía cô, nhẹ nhàng cất lời:

- Lên thuyền đi, tôi đỡ cậu.

Đến nước này thì chẳng thể trốn chạy được nữa, cô chần chừ nhưng rồi cũng nắm lấy tay anh, một tia điện xúc cảm len lỏi vào tâm trí của cả hai rồi lan truyền khắp cơ thể.

Xung quanh mọi người chèo SUP đông đúc vì hôm nay là cuối tuần, khung cảnh vừa đẹp lại nhộn nhịp. Cô chỉ biết ngồi phía sau anh và liên tục chèo, nhưng đột nhiên Bạch Nhiễm phát hiện ra điều bất thường:

- Sao chúng ta chèo mỗi lúc càng xa thuyền của Tử Duệ và Tiêu Châu vậy?

Cô có cảm giác anh cố tình muốn rẽ hướng nhằm tách riêng sang một bên khác.

- Tôi muốn chúng ta có không gian riêng.

Ở phía xa xa, Tử Duệ nhìn thấy anh trai và "chàng" vệ sĩ chèo sang hướng khác, cách khá xa vị trí thuyền của cậu ấy nên cảm thấy rất khó hiểu:

- Sao hai người họ lại chèo sang hướng đó? Bỏ xa chúng ta như vậy.

Có vẻ như Tiêu Châu tinh ý đã hiểu được lý do, cô ấy nở nụ cười:

- Hướng đó gió lớn, chắc họ muốn hóng mát thôi mà.

Quay lại với cặp đôi thẹn thùng, cô im lặng nhìn anh, Vĩ Luân cũng ngưng tay chèo, anh quay người lại, mắt đối mắt với cô:

- Cậu làm lơ người khác như vậy, không nghĩ tôi sẽ đau lòng sao?

Cô bối rối nhìn anh, thật sự căng thẳng còn hơn cả những lúc thi cử, ai bảo ngắm trai đẹp là quên hết phiền muộn, còn cô cảm thấy nhan sắc nam thần trước mặt thật quá đỗi áp lực.

- Tại sao cậu lại đau lòng?

Anh đã nói đến như vậy mà cô vẫn cứ ngơ ra, có vẻ trong chuyện tình cảm, Bạch Nhiễm cũng rất ngây ngô, chẳng nhạy bén gì cả.

- Bởi vì tôi...