Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 73: Cảm ơn anh



Liên quan đến việc ngày mai đi lĩnh chứng, cũng không thật sự sẽ đi làm, cũng không phải hai người chưa chuẩn bị tiến đến hôn nhân – trên thực tế, dù ở bên nhau một thời gian, lại thêm hai tháng nay cách xa, còn chưa tới nửa năm. Nhưng dù cho là Thẩm Nam hay Khương Nhạn Bắc đều đã xác định nửa đời sau đều giao cho đối phương. Chỉ là vì đã xác định nên càng nghiêm túc đối với chuyện hôn nhân này.

Buổi sáng đi làm, lúc xuống lầu, đúng lúc gặp được anh chàng hàng xóm tối hôm qua.

"Sớm vậy!" Khương Nhạn Bắc chủ động chào hỏi, không quên nắm tay Thẩm Nam.

Anh ta mất tự nhiên gật đầu, cùng hai người vào thang máy.

"Thẩm tiểu thư nhìn rất trẻ, không nghĩ tới đã kết hôn?" Vì không muốn lộ sự xấu hổ, anh chàng độc thoại.

Thẩm Nam cười nói: "Thật ra không còn trẻ nữa."

Khương Nhạn Bắc gật đầu phụ họa: "Đúng vậy! Bà xã tôi bảo dưỡng rất tốt, kỳ thật đã bốn mươi tuổi rồi."

Thẩm Nam: "..." Anh không sợ chết à?

Anh chàng hàng xóm nhìn cô đầy kinh ngạc: "... Thật sự không nhìn ra."

Vì có người nên Thẩm Nam ngại không động thủ, chờ lên xe cô đã vung nắm đấm, tức giận đánh anh mấy cái: "Gì mà tuổi gần bốn mươi."

Khương Nhạn Bắc còn lý lẽ hung hồn: "Bốn bỏ năm lên mà!"

"Còn anh thì sao, chắc hẳn cùng năm mươi rồi."

Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Không sao."

Thẩm Nam chán nản, đạp chân ga nghiến răng nói: "Thì ra anh bị úng não."

Khương Nhạn Bắc nghiêng đầu nhìn cô, cười không nói.

Thẩm Nam nhìn anh: "Gì vậy?"

"Bỗng nhiên anh nghĩ, chúng ta già rồi sẽ ra sao? Cảm giác cùng nhau già đi, tựa như không tệ."

Thẩm Nam trợn mắt: "Muốn già thì anh già đi, đừng kéo em theo, em muốn làm tiên nữ cả một đời."

Khương Nhạn Bắc cười lớn.

Đến văn phòng, Thẩm Nam hậm hực ném chìa khóa xe cho anh, trước khi xuống xe còn không quên lời nói "Tuổi gần bốn mươi" mà xoa nhẹ lưng anh. Khương Nhạn Bắc tất nhiên vui vẻ chịu đựng, nhìn cô giẫm giày cao gót hùng hổ đi vào tòa nhà, còn mình chậm rãi rời đi.

Thẩm Nam cảm thấy yêu đương vừa tốt, trước đó hơn hai tháng không có Khương Nhạn Bắc bên cạnh, cô làm việc không màng tình cảm, có thể gọi là cô nàng liều mạng. Nhưng anh vừa đến, chớp mắt đến tan tâm, cô gần như không thể xử lý hết công việc liền để sang ngày mai, một khắc cũng không muốn ở lại.

Nhưng cô định tan tầm, Khương Nhạn Bắc lại nhắn một tin cho cô nói trễ một chút mới tới đón cô.

Lúc cô muốn yên tĩnh tiếp tục làm việc, lại nhận được tin của Lý Tư Duệ, nói đến công tác ở thành phố Bằng, vừa vặn đến công ty cô, hỏi xem cô có rảnh để uống một ly café hay không.

Dù sau khi tới thành phố Bằng, Lý Tư Duệ cách vài ngày lại gửi tin nhắn cho cô, nhưng không nói nhiều như lúc trước, bất quá là mấy lời quan tâm. Tinh cảm qua mười năm cuối cùng cũng không thể nào thực sự quay lại như ban đầu, bây giờ phát sinh nhiều chuyện như thế càng trở nên mờ nhạt hơn.

Nhưng dù sao Lý Tư Duệ cũng từng đóng vai anh trai trong cuộc đời của Thẩm Nam, khác biệt với những người bình thường khác.

Cô trả lời tin nhắn, thu dọn đồ xuống lầu.

"Mấy tháng không gặp, hình như em lại đẹp lên."

Lý Tư Duệ đứng ở cửa xoay bên ngoài tòa nhà, thấy cô ra liền chào hỏi. Người này vẫn anh tuấn như cũ, cặp mắt đào hoa phong lưu, giữa dòng người tựa như hạc giữa bầy gà.

Thẩm Nam cười nói: "Anh lại trêu chọc em gái rồi, đừng nói mấy câu này với em."

Lý Tư Duệ cong môi: "Em không sợ tổn thương tâm hồn yếu đuối của anh trai sao."

"Được rồi, chúng ta đi uống café, bên cạnh có Starbucks."

Hai người cười nói vào cửa hàng, cầm ly ngồi xuống ghế dài, Thẩm Nam cầm điện thoại gửi tin nhắn.

Lý Tư Duệ cười: "Em làm gì vậy? Báo cáo hành tung cho thầy Khương nhà em à?"

Thẩm Nam thản nhiên nói: "Chút nữa anh ấy đến đón em, em báo vị trí."

Lý Tư Duệ lắc đầu cười: "Sống ở đây thế nào? Chú Thẩm và tiểu Ngọc vẫn khỏe chứ?"

Thẩm Nam đặt điện thoại xuống, gật đầu cười: "Đều rất khỏe, còn thuận lợi hơn em dự đoán."

Lý Tư Duệ khẽ nhìn cô, chỉ mới vài tháng không gặp, cô có vẻ khác lạ, là loại sức sống bừng bừng giống như thành phố này.

Anh cười nói: "Em thật sự dự định cùng Khương Nhạn Bắc rồi? Chuyện của ba mẹ cậu ta không có chút ảnh hưởng nào với em sao?"

Thẩm Nam nói: "Ba mẹ anh ấy ra sao em cũng không thể hiểu, nhưng em hiểu rõ anh ấy. Huống hồ em muốn bắt đầu cuộc sống ở đây một lần nữa, không liên quan đến ba mẹ anh ấy."

Lý Tư Duệ thở dài: "Không thể không nói, sư đệ này của anh làm việc đúng thật là dứt khoát quả quyết. Trước kia anh không yên tâm em ở bên cậu ta, nhưng giờ thấy lựa chọn của cậu ta, sự lo lắng cũng trở nên dư thừa."

Thẩm Nam cười nói: "Anh ấy vốn dĩ rất tốt!"

Lý Tư Duệ xì khẽ: "Nhìn em tựa như gà mẹ bảo bọc con thế này, ngược lại anh muốn xem một chút qua hai ba năm sau, hai người có còn tốt như vậy hay không?"

Thẩm Nam nói: "Anh cho rằng em sẽ có mới nới cũ như anh sao?"

Lý Tư Duệ nghiêng người nhìn cô: "Anh thật oan như Đậu Nga mà. Anh nói cho em biết, ba năm rồi anh chưa quen bạn gái, vất vả lắm mới gặp một người muốn ở bên, người ta lại chướng mắt anh."

Thẩm Nam cười khúc khích: "Anh nên tự hỏi lòng, thật sự anh thích em không."

Lý Tư Duệ vờ che ngực: "Trời đất chứng giám."

Thẩm Nam bĩu môi xem thường: "Thôi đi, chính anh cũng đã nói muốn ở cùng em vì chỉ có em khiến anh nguyện ý chăm sóc và bao dung. Đó là tình yêu sao? Đó là thói quen chăm sóc của một người anh trai thôi."

Lý Tư Duệ cười: "Em cũng không phải là em gái thật của anh."

Thẩm Nam nghiêm nghị: "Anh cũng đã trưởng thành, em thấy anh nên tìm bạn gái đàng hoàng đi."

Lý Tư Duệ ôm trán: "Sao em lại giống mẹ nuôi của em rồi. Anh không chịu được bà ấy thúc giục cưới xin mới chạy về nước, còn chưa bắt đầu cuộc sống nhiệm màu đã nghe câu thần chú này lần nữa."

Thẩm Nam cười: "Em đâu giục anh cưới, chỉ cần anh vui vẻ. Dù muốn dạo chơi nhân gian, em cũng ủng hộ."

Lý Tư Duệ khoát tay: "Quên đi, anh cũng đã gần năm mươi còn dạo chơi nhân gian, nếu gặp cô gái không hợp thì anh liền xuất gia."

Thẩm Nam: "..."

Đúng lúc này thanh âm Khương Nhạn Bắc nhẹ nhàng đến: "Người đàn ông lục căn không tịnh như anh, phật cũng không nhận đâu."

Thẩm Nam quay đầu nhìn anh: "Nhanh vậy."

Không đợi anh trả lời, Lý Tư Duệ đã nói trước: "Còn phải nói. Nghe hai ta uống café, sư đệ khẳng định vội chạy đến."

Khương Nhạn Bắc ngồi xuống cạnh Thẩm Nam, lơ đãng lời trêu chọc của anh, chỉ lắc đầu cười.

Lý Tư Duệ cố ý nói: "Nam Nam, anh thấy sư đệ cũng không để ý đến em đâu, nếu không thì sao bình tĩnh khi chúng ta uống café như vậy."

Thẩm Nam liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhớ đến thùng giấm đối với anh chàng hàng xóm từ tối hôm qua đến hôm nay, cười không nói.

Khương Nhạn Bắc cầm ly café của cô uống một ngụm, chậm rãi thốt lên: "Đối với tình địch không chút uy hiếp nào, tôi đương nhiên không thèm để ý."

Lý Tư Duệ bị nghẹn họng thiếu chút nữa sặc, tiếp đến lắc đầu cười: "Nam Nam, em thấy không? Đừng thấy sư đệ ôn tồn lễ độ mà bị lừa, cắn người cực kỳ giỏi."

Khương Nhạn Bắc cười: "Sư huynh nói đùa rồi. Dù thế nào tôi cũng rất cảm ơn anh."

Lý Tư Duệ sững sờ: "Tại sao cảm ơn tôi?"

"Cảm ơn anh đã chăm sóc Thẩm Nam."

Anh nói cực kỳ chân chính, Lý Tư Duệ hơi mất tự nhiên, hắng giọng cười nói: "Đùng nói vậy. Mấy năm con bé cần tôi nhất lại không ở bên, hai chữ chăm sóc này thật sự không dám nhận."

Thẩm Nam cười: "Anh tuyệt đối đừng tự trách, bây giờ chẳng phải em rất tốt sao?"

Lý Tư Duệ nhìn cô rồi nhìn sang Khương Nhạn Bắc, cười gật đầu: "Được, vậy anh chúc cuộc sống mới của hai người có thể mỹ mãn. Lúc kết hôn đừng quên nói với anh, nhất định anh sẽ đến."

Khương Nhạn Bắc: "Nhất định."

Lý Tư Duệ cũng không muốn làm bóng đèn cực lớn, uống vài ngụm café rồi đứng lên: "Được rồi, anh còn có việc không thể hàn thuyên tiếp."

Ba người chia tay ở cửa ra vào, Lý Tư Duệ chờ xe ven đường, anh lấy một điếu thuốc quay đầu nhìn hai bóng dáng đang nắm tay đi thật xa, bất giác cong môi.

Cô gái từng ngây thơ bốc đồng, sau này vì trắc trở mà trưởng thành, rốt cuộc cũng tìm được kết cục cho cô, lại không liên quan đến anh.

Một cơn gió thổi qua.

Anh đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Hẳn là khói thổi vào mắt.

*** 

Ji: Còn một chương nữa, cũng sắp qua năm mới rồi, cũng hoàn chính văn luôn nha!!!

Thật sự theo anh Bắc chị Nam đến chương này, tình cảm của hai người tuy không mãnh liệt nhưng rất có cảm giác nhẹ nhàng, ngay cả yêu thầm cũng nhẹ tựa như không thấy được. Bọn họ tưởng chừng không thể ở bên nhau cũng rốt cuộc cũng về với nhau.