Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 113: Đặc biệt



Dịch: LTLT

Khương Vũ suy nghĩ vấn đề khá toàn diện, anh ta hỏi: “Có khi nào là nhân viên hoặc giáo viên làm việc trong trường không?”

Giải Lâm: “Không có khả năng lắm, nếu như nghi phạm là người lớn tuổi, hắn ta muốn giết người, khả năng lựa chọn hẹn hò qua mạng với bọn họ để đạt được mục đích… gần như bằng không. Người lớn tuổi sẽ cho rằng bản thân mình mạnh hơn những “đứa trẻ” này. Nếu như hắn ta muốn giết người, sẽ không phiền phức như thế, giết một đứa trẻ mà thôi.”

“Với lại, cậu đặt bản thân vào nghĩ xem, cậu sẽ đóng giả làm con gái để trò chuyện cùng với nam sinh cấp ba sao?”

Khương Vũ nghĩ thật, anh ta nghĩ đến cháu trai Tô Hiểu Bác của Tô Hiểu Lan.

Ngày nào Tô Hiểu Bác cũng hét “quao, trang bị mới ra này ngầu quá đi!”

“…” Khương Vũ xoa da gà nổi trên cánh tay, nói, “Chuyện này… khác biệt về suy nghĩ quá lớn, e rằng không được.”

Khương Vũ làm việc với hai người này đã lâu, tự thấy quan hệ của mình với Trì Thanh cũng coi như là vui vẻ hòa thuận, bèn quay qua một bên, thử lôi kéo vị này vào chủ đề: “Anh nói có đúng không, Tô Hiểu Bác thật sự quá trẻ con rồi.”

Tối qua Trì Thanh ngủ không ngon mấy, Giải Lâm dường như không tin câu “sau khi vụ án kết thúc” của anh, mỗi tối đều nhảy lung tung trên sợi dây chống đỡ của anh.

Hôm nay lúc ra ngoài anh có nhìn qua gương, thấy một dấu màu đỏ rất khó dùng lý do muỗi cắn để giải thích. Da anh lại trắng, dù thật sự là vết muỗi đốt cũng trông rõ ràng vô cùng, nên cố ý chọn một chiếc áo len cổ cao.

Lúc anh cúi đầu, nửa cái cằm vùi vào trong cổ áo màu xám đậm: “Tôi không hiểu lắm, dù sao lúc tôi đi học không có trẻ con như cậu ta.”

Trì Thanh nói đến đây lại nghĩ một chút, bổ sung thêm: “À, hồi cấp hai chắc cũng không bằng được.

Khương Vũ: “…”

Tô Hiểu Lan thân là cô ruột: “…”

Tuy người bị mắng là cháu trai mình nhưng cô không thể nào phản bác.

Trì Thanh nói xong câu này lại rụt người về ghế số pha. Phòng họp này vốn không có chiếc ghế sô pha đơn này, bọn họ cố ý chuyển vào cho hai người, bên cạnh còn có một cái bàn tròn nhỏ, đặt một miếng bánh ngọt nhỏ giống như đang hầu hạ ông hoàng, nhưng mà ngoài Quý Minh Nhuệ thì không ai ăn miếng bánh này hết.

Anh rụt tay vào trong tay áo theo thói quen, đang cúi đầu bấm điện thoại, tháo một chiếc găng tay ra.

Giải Lâm ngồi trên tay vịn của sô pha, thay vì ngồi, nói chính xác hơn là dựa mới phải.

Hắn duỗi tay, rất tự nhiên kéo áo len sắp che luôn mũi của Trì Thanh xuống: “Cái áo này của em… không ngộp sao?”

Trì Thanh rất muốn cười khẩy: “Anh tưởng em muốn à?”

Giải Lâm nhướng mày, lúc này mới nhận ra. Nhân lúc những người khác đang bận tổng hợp danh sách tất cả các trường cấp 3 ở Hoa Nam, hắn lấy một ngón tay móc vào cổ áo Trì Thanh, hơi kéo cổ áo ra, như ý muốn nhìn thấy “chuyện tốt” của mình làm.

Trì Thanh: “Tối nay anh về nhà anh ngủ đi.”

Giải Lâm: “Vậy ai đổ thức ăn cho mèo?”

Sức chịu đựng của anh đối với Giải Lâm đã tăng cao, nhưng đối với mèo thì chưa.

Lông mèo rụng quá nhiều, dù thường ngày anh không cho nó đến gần nhưng lông mèo cũng sẽ gián tiếp dính vào sô pha, trong không khí. Vậy nên công việc đổ thức ăn cho mèo vẫn do Giải Lâm làm.

Trì Thanh nghĩ đến con mèo kia, mặt không cảm xúc nói: “… Cho nó chết đói cũng được.”

Sau khi khoanh vùng phạm vi nghi phạm, tiến triển của vụ án cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. Dù là điều tra từng trường cấp ba, hay là tiếp tục điều tra sâu hơn ở bên Hoằng Hải, năng suất cũng đều tăng lên không ít. Trước đây lúc hỏi về lớp 10a1 cũ, phạm vi tra hỏi quá lớn, bây giờ có thể hỏi thẳng “Nhóm Vương Viễn quen biết với những học sinh cấp ba nào? Những học sinh đó có thể là bạn học cũ trước đây, tóm lại có từng nghe thấy tên của học sinh ngoài trường nào từ chỗ bọn họ không?”

Một học sinh ngoài trường với các học sinh ở Hoằng Hải rốt cuộc có quan hệ gì?

Còn về video chứng cứ kia thì lại không phải thứ quan trọng nhất.

Hôm sau, Giải Lâm với Trì Thanh không tham gia trực tiếp vào việc điều tra nên tan làm sớm, như thường lệ giúp Tô Hiểu Lan đi đón cháu trai của cô.

Tô Hiểu Bác nhìn thấy biển số xe quen thuộc, trong tay chỉ cầm điện thoại, vai trống không bước lên xe: “Cảm ơn ạ, mấy chú vất vả rồi. Không có gì báo đáp, lát nữa cháu mời hai chú hai ly trà sữa nhé.”

Tay Giải Lâm đặt trên vô lăng, liếc mắt nhìn cậu ta: “Tụi chú không uống trà sữa, tụi chú uống cà phê Americano đá.”

Tô Hiểu Bác không hiểu, cậu ta dựa ra sau, bắt đầu nhìn màn hình điện thoại: “Thứ đó có gì ngon chứ.”

Người trưởng thành thật sự và học sinh cấp ba quả nhiên nói không được mấy câu đã có khoảng cách.

“Hôm nay đi học cháu lén chơi điện thoại, điện thoại bị tịch thu. Haiz, giáo viên cũng thật là, sao có thể tiêu chuẩn kép chứ? Học sinh giỏi chơi điện thoại là say mê học tập, nhất định đang dùng điện thoại lên mạng tra tài liệu. Cháu chơi điện thoại thì chắc chắn là chơi game sao?”

“Cậu không phải à?” Trì Thanh hỏi ngược lại.

Tô Hiểu Bác: “Phải, đúng thế… Cháu… đúng là thế thật!”

Trì Thanh: “Sao cậu không học thuộc trang đầu sổ từ vựng tiếng Anh nữa rồi?”

Nhắc đến chuyện này, cả người Tô Hiểu Bác nhẹ nhõm hẳn ra: “Chẳng phải hôm qua đã bác bỏ tin đồn rồi sao ạ. Màn hình nhà ăn lớn như thế, chiếu lại tận mấy lần, với lại có cả người tình nghi rồi. Cháu tin tưởng năng lực phá án của cảnh sát nhân dân thành phố Hoa Nam chúng ta.”

Cậu ta nói tiếp: “May mà tin tức này chiếu trước khi chúng cháu thi thử, nếu không thì cháu còn phải ôm sổ tay từ vựng khóc ròng luôn, làm gì vui vẻ thi xong ba ngày đó chứ.”

Xe chạy đều đều trên đường, cảnh sắc hai bên đường nghiêng vẹo lướt qua.

Trì Thanh: “Trước đây đã nhắc cậu rồi.”

Tô Hiểu Bác: “Cô cháu cũng có nhắc cháu. Nhưng không giống, lỡ như cô cháu đang an ủi cháu thì sao? Trong tivi chẳng phải thường diễn thế à, trước khi một người biết mình bị bệnh hiểm nghèo, người trong nhà đều chọn không nói cho người đó biết.”

Giải Lâm nghe đến đây thì phì cười: “Cháu định vị rất chính xác bản thân mình. Thành tích của cháu đúng là không khác gì mấy với bệnh hiểm nghèo.”

Tô Hiểu Bác: “…”

“Đúng rồi.” Giải Lâm lại hỏi, “Cháu có biết tín hiệu của trường nào không tốt không?”

Tô Hiểu Bác: “Tuy thành tích cháu kém nhưng cháu cũng chỉ học mỗi trường Quang Viễn, không bị khuyên thôi học, trải nghiệm lang thang khắp thành phố.”

Giải Lâm: “Xin lỗi, không có ý xúc phạm cháu.”

Tô Hiểu Bác lắc đầu: “Không có gì ạ, là tự cháu chủ động xúc phạm bản thân.”

“Có điều tín hiệu trường cháu rất tệ.” Tô Hiểu Bác lại nói, “Chơi game bị rớt mạng nhiều lần, còn bị đồng đội tố cáo, trừ điểm uy tín.”

Sau khi máy hát Tô Hiểu Bác được bật, cái miệng đó không ngừng lại được. Ván game đang chơi kết thúc quá nhanh, cậu ta chồm lên lưng ghế phụ, dựa gần Trì Thanh hỏi: “Vì sao chú đeo găng tay hoài vậy ạ? Là phụ kiện sao?”

Trì Thanh nhấc bàn tay đang đeo găng tay màu đen lên, lắc lắc trước mặt cậu ta: “Cái này sao?”

Sau đó, anh chậm rãi nói: “Ừ, là để sờ cổ mấy đứa trẻ nói nhiều mà không lưu lại dấu vân tay. Cậu có muốn thử không?”

Cổ Tô Hiểu Bác lạnh ngắt, ngồi về lại.

Giải Lâm chuyển chủ đề: “Nếu không cần học từ vựng nữa, có phải cũng theo đuổi lại bạn gái nhỏ không?”

Tô Hiểu Bác: “Cũng không có… Mấy hôm nay cháu không để ý đến cô ấy. Cô ấy chơi game lại ghép được mấy cp mới, chắc thấy chán rồi. Với lại cháu cũng không cần cô ấy đến thế, cháu chơi game cũng có thể quen được bạn gái mới mà.”

Cậu ta nói xong lại tiếp tục mở ván game mới.

Trì Thanh hoàn toàn không nghe hiểu cậu ta đang nói gì.

Lần trước còn khóc la khóc lóc nói không nỡ chia tay bạn gái, hôm nay lại thành thái độ thích ai cũng được.

Giải Lâm để ý thấy anh có biểu cảm mù tịt, khẽ ho một tiếng, nói nhỏ: “Nói chuyện trên mạng là thế đó. Tốc độ mạng bây giờ rất nhanh, tốc độ quen biết bạn mới cũng nhanh, nhưng muốn duy trì một mối…”

Hắn nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại.

Trì Thanh: “Một mối gì?”

Giải Lâm nói tiếp: “Muốn duy trì một mối quan hệ tốt không dễ. nên anh mới nghĩ đến một chi tiết rất kỳ lạ. Em có còn nhớ Dụ Lam đã viết gì trong đống sao giấy không? Cô ấy nói đối phương đã không liên lạc với mình mấy ngày rồi, vả lại câu như thế xuất hiện rất nhiều lần trong mấy mảnh giấy.”

“Nếu như người đó muốn cố ý tiếp cận Dụ Dương, hắn ta không nên làm chuyện như vậy. Giữ liên lạc hằng ngày, để mối quan hệ duy trì lâu dài, trở nên thân thiết hơn mới là hướng đi bình thường.”

Giữa lúc nói chuyện, xe đã chạy đến cổng tổng cục.

Sau khi Tô Hiểu Bác xuống xe, trong xe chỉ còn lại Giải Lâm và Trì Thanh.

Trì Thanh có thể trò chuyện với Giải Lâm về logic của vụ án, nhưng có nhiều lúc rất khó bàn về logic tình cảm.

Bình thường, Trì Thanh không hiểu những người này đang nghĩ gì, liên lạc hay không liên lạc càng nghe không hiểu. Thế là anh nói vô cùng lạnh nhạt: “Nếu như hay có việc bận, mấy ngày không liên lạc cũng rất bình thường. Mọi người đều có cuộc sống riêng của mình, không phải ngày nào cũng muốn nói chuyện. Em tưởng rằng không liên lạc thường xuyên là một cách kết bạn rất lí trí.”

“…”

Giải Lâm nói thầm, em như thế rất có thể không kết bạn được.

Hắn nhìn Trì Thanh một hồi, khi thấy Trì Thanh hơi mất tự nhiên mới mở miệng nói: “Anh bỗng nhiên nghĩ đến, em có thể đáp lại anh về mặt tình cảm, thật sự có thể coi là kỳ tích rồi.”

Theo suy nghĩ này của Trì Thanh, chuyện yêu đương có thể đặt trên người anh, không khác gì mặt trời mọc từ đằng Tây.

“Tóm lại, kẻ đó coi Dụ Dương làm mục tiêu, hắn ta nhất định sẽ không biến mất liên tục, biến mất không phải là chuyện mà một người thợ săn giỏi sẽ làm.”

“Hắn ta biến mất một khoảng thời gian, thường xuyên đột ngột mấy ngày liền không liên lạc với Dụ Lam. Mà Dụ Lam đang làm gì, kẻ đó đến bây giờ vẫn không biết người ở bên kia tài khoản là ai. Dụ Lam giả vờ là Dụ Dương, dùng thân phận “con trai” cẩn thận, dịu dàng che chở cho tự tôn và bí mật của một đứa bé trai.” Giải Lâm nói, không ngừng nhớ lại nội dung trong tờ giấy, “Cô ấy nhận ra trạng thái tinh thần của đối phương có lẽ không tốt lắm, nên muốn chụp ánh nắng của ngày hôm sau tặng cho hắn ta… Đối diện với “Dụ Dương” đối xử chân thành như thế với hắn ta, kẻ đó sẽ có tâm trạng thế nào?”

Trì Thanh nương theo lời nói của Giải Lâm, thử đặt bản thân vào nhân vật này.

Lần gần nhất anh làm loại việc này là lúc Hà Sâm dẫn anh đi tìm giáo viên biểu diễn để phân tích kịch bản, chỉ là lúc đó anh vẫn không lĩnh hội được một chữ nào.

Nhưng giọng nói của Giải Lâm giống như có phép thuật, như có một bàn tay đang vươn lên từ nơi sâu thẳm, tóm lấy anh, kéo anh xuống, đi xem một thế giới.

Trì Thanh trước đây sẽ nói “không liên lạc là không muốn liên lạc, bận, cũng có nghĩa đối phương không quan trọng đến thế, thậm chí có lẽ hắn ta không thích Dụ Lam”, nhưng anh thật sự không cảm nhận được một chút cảm xúc ghét bỏ nào.

Anh phát hiện nếu như anh là kẻ đó, anh sẽ thấy luống cuống.

“Trong bốn người chết, “Dụ Dương” rất đặc biệt với hắn ta. Nên hắn không chọn giết Dụ Dương ngay trước mặt… Rất hiếm gặp trong kiểu vụ án giết người báo thù này, cũng khác hẳn với ba người chết trước đó. Bình thường mà nói, đích thân giết người, nhìn đối phương dần dần mất đi hơi thở mới có sự thích thú của việc giết người trả thù, nhưng hắn ta lại khóa trái cửa, chọn dùng một ngọn lửa lớn, từ đầu đến cuối không dám nhìn “Dụ Dương” một lần.”

Giải Lâm nói: “Hắn đang trốn tránh, có lẽ tay hắn ta đã từng thả con mồi ra.”