Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 139: Hồi ức



Dịch: LTLT

Hai người trong mỗi căn phòng, chỉ có một người có thể sống sót.

Bạn sẽ chọn giết người kia không?

Đây là câu hỏi mà Trì Thanh đã suy nghĩ hết lần này đến lần khác trong vô số đêm.

Thời gian bảy ngày… đủ để thay đổi một con người.

Trì Thanh nhớ rõ ràng, mới đầu Mắt Kính ở cùng phòng với anh ngày đầu tiên chỉ biết run rẩy, dáng vẻ như lúc mới đến, co ro trong góc giọng nói run run hỏi anh: “Làm sao đây…”

Cậu ta suýt nữa thì khóc thành tiếng, giống như đã nhìn thấy kết cục cuối cùng của bản thân: “Tớ muốn về nhà, ba mẹ tớ còn đang chờ tớ ở nhà. Cả nhà chúng tớ sắp đi du lịch cùng nhau. Tớ thi được thành tích tốt, bọn họ còn chưa khen tớ nữa. Khi nào tớ mới về nhà được, tớ không thể ở đây nữa… Tớ sẽ chết, sẽ chết mất.”

Đến ngày thứ hai.

Mắt Kính nói ít hẳn đi.

Phần lớn thời gian cậu ta đều lẳng lặng nhìn chằm chằm một chỗ ngây người, có đôi khi nhìn vào bức tường, có đôi khi là mặt đất lồi lõm không bằng phẳng, có khi là cánh cửa sổ chỉ mở một khe hở nhỏ. Ngoài cửa tối đen như mực, cánh cửa này cũng chẳng đem lại bất cứ hy vọng nào.

Trì Thanh ngủ không sâu, cách một khoảng thời gian sẽ tỉnh một lần.

Trong màn đêm, anh chậm rãi mở mắt, phát hiện lần này Mắt Kính đang nhìn nơi khác rồi.

Lần này chỗ Mắt Kính nhìn… là anh.

Trong môi trường tối đen này, gương mặt của Mắt Kính hướng về phía Trì Thanh. Cậu ta không ngủ, mắt mở trừng trừng, đang nhìn chằm chằm Trì Thanh.



Trì Thanh không thể xác nhận có phải cậu ta đang ngẩn người hay không.

Bởi vì ánh mắt ấy, ánh mắt rất giống loài dã thú nào đó đang im lặng ẩn nấp, chờ đợi thời cơ.

Cách âm của nơi này không tốt lắm, bình thường lúc nói chuyện hay bàn bạc tuy không truyền qua hết nhưng tiếng hét thảm thiết thê lương có thể xuyên thủng tất cả.

Đêm thứ ba, khoảng hơn 2 giờ sáng, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầu tiên từ sau khi kẻ kia nói “trò chơi bắt đầu”.

Kèm theo tiếng hét thảm đó còn có tiếng vật nặng đập dữ dội.

“Á!”

Hình như có người đang đập đầu vào tường.

Nói cách khác… là bị người ta ấn đầu đập vào tường.

Người hét thảm vài lần muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể phát ra mấy chữ mơ hồ không rõ ràng từ cổ họng, sau đó bị tiếng va chạm cực lớn nhấn chìm.

Tất cả mọi người đều nghe thấy động tĩnh này, không ai nói chuyện.

Nhưng bọn họ đều biết, sau đêm nay sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi.

Trong phòng không có bất cứ dụng cụ nào như dao, dây thừng, gậy gỗ, nhưng nếu như muốn giết một người thì có rất nhiều cách.

Trì Thanh không nghi ngờ gì nếu người chết đêm hôm đó không chỉ có người hét thảm thiết kia, chắc chắn có người bị bóp cổ, bịt mũi, không phát ra được âm thanh nào đã chết rồi.

Đêm nay, mọi người đều mở to mắt không ngủ.

Khuya, Mắt Kính bỗng nhiên hỏi anh: “Cậu sẽ giết tớ sao?”

Lúc đó bệnh ưa sạch sẽ của Trì Thanh chưa nghiêm trọng đến thế, nhưng cũng thích sạch sẽ hơn người bình thường một chút. Anh lấy nước uống còn lại để rửa tay.

Qua một lúc lâu, lâu đến mức chủ đề này trông như đã là chuyện ở quá khứ, Trì Thanh đưa ra câu trả lời.

“Sẽ không.”



Trì Thanh không ra tay, không có nghĩa anh sẽ dễ dàng tha cho đối phương ra tay với mình.

Nửa đêm, anh đang trong giấc mộng thì cảm thấy ngạt thở, trạng thái thiếu oxy ép anh tỉnh giấc. Đôi tay bóp cổ anh đang tàn nhẫn siết chặt. Khi con người bị ép, so với việc dùng các thủ đoạn gián tiếp thì họ luôn chọn cách đơn giản thô bạo nhất.

Thậm chí còn không cần tính nhẫn nại, cẩn thận tìm kiếm hung khí, hoặc là hao tâm tổn sức lập mưu tạo hiện trường phạm tội khiến người khác thấy giống “cái chết tự nhiên”. Chỉ cần có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là “giết chết người đó”.

Tất cả tế bào ở khắp nơi trên cơ thể đều đang kêu gào điều này.

Giết kẻ đó.

Giết kẻ đó.



Mau chết đi.

Trì Thanh ở thế yếu hơn, không động đậy được, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.

Anh dùng chút sức lực cuối cùng thúc đầu gối, lập tức đụng vào bụng dưới của đối phương. Trì Thanh cảm nhận được rõ ràng sức lực đang bóp cổ mình đã thả lỏng hơn, thế là anh nhân lúc này, tay phải lén vén ga giường thô sơ đang trải trên mặt đất, rút ra một chiếc đũa được anh mài nhọn giấu bên dưới.

Trì Thanh đè chiếc đũa vào cổ Mắt Kính: “Buông ra.”

Tay Mắt Kính khựng lại.

Trì Thanh: “Nếu không thì cậu có thể thử tôi chết nhanh hơn hay là cậu chết nhanh hơn.”

“Tôi không muốn chết.” Mắt Kính bỗng nhiên khóc, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, “… Xin lỗi, tôi chỉ là quá sợ hãi, tôi không muốn chết.”

Sức lực của tay Trì Thanh cũng nhẹ đi nhiều, anh đang muốn nói gì đó, Mắt Kính bỗng nhiên nhào đến, màu đỏ tươi ở đáy mắt không che giấu được nữa.

Nhưng rất nhiều lúc vận mệnh luôn trêu ngươi.

Trì Thanh thật sự không ngờ rằng cậu ta sẽ nhào đến, đũa cũng bị cậu ta cướp đi, nhưng khi hai người ngã về sau, tay của Mắt Kính mất kiểm soát, lung lay trên không, đầu nhọn của chiếc đũa bất ngờ đâm vào động mạch cổ của cậu ta.

Lưng Trì Thanh tì trên mặt đất, Mắt Kính trợn to mắt, cả người cậu ta đè lên người anh.

Khắp nơi đều màu đỏ.

Mắt kính trên sống mũi của thiếu niên rơi xuống đất, máu phun ra ngoài.

“Đã một tuần rồi.” Bảy ngày sau, tên kia đúng giờ mở cửa sắt xuất hiện, “Để tao xem… có những ai còn sống sót.”

Trì Thanh lúc đó tưởng rằng đây chính là mục đích cuối cùng của gã.

Nhưng anh không ngờ rằng trò chơi bảy ngày này chưa kết thúc ở đó.

Người còn sống tự động chia thành nhóm hai người mới, một lần nữa bị đảo lộn nhốt vào trong phòng đơn khác với trước đây.

Thời gian bảy ngày lại bắt đầu.

Mắt Trì Thanh bị bịt kín, bước vào một căn phòng mới.

Tính cách của thiếu niên trong căn phòng này khác hoàn toàn Mắt Kính. Cậu ta yên tĩnh ngồi trên chiếc giường bên cạnh, thấy Trì Thanh bước vào, rất lịch sự cong khóe miệng mỉm cười, chào hỏi Trì Thanh: “Xin chào.”

Căn phòng hai người được chia lần này không tầm thường, vì về cơ bản đều không hề hay biết đối phương làm thế nào để “sống sót”.

Tất cả mọi người đều nói mình chưa từng giết người.

Cũng không ai dám nhắm mắt ngủ thật sự.

Trì Thanh không ngừng suy đoán mục đích cuối cùng của tên kia: Nếu như tình hình tiếp tục phát triển như thế này, vậy thì những đứa trẻ mà gã ta vất vả bắt về sẽ lần lượt chết đi, người sẽ trở nên ngày càng ít… Gã muốn làm gì?

Chẳng lẽ gã chỉ muốn nhìn bọn họ tàn sát lẫn nhau thôi?

Trì Thanh lại tiếp tục nghĩ: Cuối cùng sẽ thành như thế nào?

Có lẽ cuối cùng chỉ còn lại một người duy nhất.

Vào lúc tinh thần Trì Thanh sắp kiệt quệ, anh nghe thấy có người gõ vài âm thanh qua bức tường, truyền lời đến anh.

Những việc này anh với Giải Lâm chưa từng giao lưu với nhau.

Giống như câu nói hôm nay của cục trưởng “các cậu làm thế nào mà vẫn còn sống sót”, anh nhất thời không thể trả lời ngay.



Vậy Giải Lâm thì sao?

Giải Lâm làm thế nào để sống sót?

Lúc đó anh ấy cũng đã ra tay sao?

“… Píp píp!”

Xe taxi đến rồi, đèn xe xuyên qua cơn mưa tối tăm mờ mịt chiếu lên người Trì Thanh.

Tiếp đó, tài xế hạ cửa xe xuống hỏi: “Là anh gọi xe sao?”

Trì Thanh cất ô, lấy lại tinh thần nói: “Phải.”