Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 84: Tỏ tình



Dịch: LTLT

Tỏ tình

[Tôi biết cậu có thể nghe thấy.]

Cả người Trì Thanh giống như bị bỏng, rụt tay về như bị điện giật.

Trong xe vẫn yên tĩnh, không ai nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng hít thở thật khẽ của hai người, và tiếng vải ma sát khi Giải Lâm khom người về trước. Câu nói biến giọng vừa rồi chỉ có hai người họ nghe thấy của Giải Lâm giống như một câu nói mớ.

Giải Lâm chậm rãi nhắm mắt, sau đó lại mở mắt ra, tiếp tục nói ra suy đoán của hắn về Trì Thanh.

[Lúc đầu tôi chỉ nghĩ rằng sau khi cậu uống say thì sẽ nghe thấy âm thanh nào đó, những âm thanh ấy có liên quan đến Nhậm Cầm. Cậu có thể dám chắc cô ấy sẽ gặp nguy hiểm, nhưng phạm vi này quá lớn, cũng không dễ đoán.]

[Sau khi uống rượu có lẽ là trong thời gian một tháng, cậu sẽ cố ý xuất hiện xung quanh tôi, vậy thì có lẽ tôi với “âm thanh” ấy có mối liên quan nào đó.]

[Nếu như tôi đoán không sai thì bí mật của cậu, là cậu có thể nghe thấy trong lòng người khác đang nghĩ gì, tuy rằng kết luận này rất vô lý.

Thực ra nếu nghĩ kỹ thì rõ ràng cậu không phải là người sẽ quan sát sắc mặt và lời nói của người khác để đoán ý họ. Ngay cả việc đối phương đang cười thật hay cười gượng cậu cũng không phân biệt được, nhưng có đôi khi cậu lại có thể nhận ra thứ đối phương muốn biểu đạt.]

[Cậu đeo găng tay cũng vì nguyên nhân này, cậu không thể chạm vào tay người khác.] Không uổng công Giải Lâm đọc nhiều sách giáo khoa tâm lý ở văn phòng bác sĩ Ngô. Hắn chỉ cần nghĩ cẩn thận thì đã có thể nghĩ ra được nguồn gốc bệnh ưa sạch sẽ của Trì Thanh. [Cậu bị chứng ưa sạch sẽ có lẽ là vì từ trước đến nay cậu đọc được quá nhiều thứ, cậu có thể nghe thấy những lời nói không thể nói ra, những lời dối trá hoặc là đen tối. Có đôi khi thứ dơ bẩn không phải bàn tay mà là lòng người.]

Sau khi nghe thấy những giọng nói đó, Trì Thanh không thể nói ra, thậm chí không thể bày ra vẻ mặt nào rõ ràng. Anh chỉ có thể dùng hành động khác để phản ứng lại cảm giác khó chịu đấy, đó chính là rửa tay.

Có rất nhiều trường hợp tương tự trong tâm lý học.



Nhưng điều mà Giải Lâm muốn nói không phải những thứ này.

Mà là những lời nói không kiềm lòng được cũng không muốn kiềm lòng nữa.

Thế giới của người trưởng thành đúng là dựa vào dụ dỗ, nhưng người trước mặt có dụ dỗ cũng vô dụng. Bạn hỏi cậu ấy thích kiểu người thế nào, cậu ấy trả lời là người chết, nháy mắt với cậu ấy có lẽ cậu ấy sẽ hỏi có phải mắt bạn có tật không.

Sau khi mở mắt, Giải Lâm nhìn thẳng vào mắt Trì Thanh.

Advertisement



Hai người họ có vài điểm rất giống nhau, trên người có cảm giác nguy hiểm tương tự nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Đuôi mắt Giải Lâm hơi xếch lên, con ngươi màu rất nhạt, hầu hết thời gian hắn giống như cơn gió nhẹ tháng ba.

Còn Trì Thanh giống như một hồ nước sâu đóng băng, nhưng mặt nước của cái hồ sâu không thấy đáy này lại chuyển động, giống như băng bị nứt ra. Anh biết Giải Lâm vẫn luôn nghi ngờ mình, cũng biết mình đã bị lộ nhiều lần trước mặt Giải Lâm, cho nên chắc chắn Giải Lâm sẽ có suy đoán này về anh… Nhưng anh không ngờ Giải Lâm lại đoán được sự thật không thể đoán đúng nhất.

Bí mật mà vừa rồi ở trong phòng hát karaoke, nếu như không thoát được hình phạt uống rượu thì anh cũng thà uống rượu chứ không nói ra.

Lông mi Trì Thanh hơi run, anh định nói “làm sao anh biết”.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, anh nhớ lại ly rượu mà Giải Lâm đã chặn kịp thời giùm anh.

Nếu như hắn đã biết từ lâu, vậy thì lúc đó hắn chắn rượu giùm anh… ngoại trừ biết anh dị ứng với rượu thì còn muốn che giấu giùm anh sao?

Giọng nói bên tai Trì Thanh không ngừng lại, sau khi tạm ngừng, giọng nói của hắn phát ra một tiếng “suỵt”, ra hiệu anh khoan hẵng nói:

[Nếu như cậu có thể nghe thấy thật, thì để tôi nói xong trước đã.]

Ngay sau đó, Giải Lâm hỏi: [Hôm nay tôi đẹp trai không?]

Hắn nhanh chóng tự hỏi tự trả lời: [Vì cậu mà thay đổi đó, trước khi đi tìm bảy tám bộ.]

Giải Lâm lại hỏi câu thứ hai: [Bông tai đẹp không?]

[Thực ra tám trăm năm tôi không đeo thứ này, cũng không phải thiếu niên nổi loạn tuổi mười tám, cũng vì cậu mà đeo đó.]

Giải Lâm tình nguyện nói ra hết từng chuyện mà mình cố tình làm.

[Con mèo nhà cậu quả thực rất ngoan, chọc nó cả lúc lâu nó mới chịu cào tôi. Tôi cố tình làm thế, muốn cậu sấy tóc giùm tôi.]

[Bó bột trên cổ tay cũng vậy, tôi sợ sau khi tháo bột trên chân thì sẽ không tìm được lý do đến gần cậu.]

[…]

[Vốn dĩ không muốn nói cho cậu biết sớm thế này, nhưng cậu thật sự quá chậm tiêu, nếu như không nói thì có lẽ cậu sẽ chẳng thể phát hiện, còn nếu nói ra có thể chưa chắc cậu sẽ hiểu… Em rất đặc biệt, tôi thích em. Chữ “thích” này có lẽ lần đầu tiên xuất hiện trong từ điển của em, tôi không biết giải thích với em thế nào vì trong từ điển của tôi cũng thế.]

[Nhưng thực ra tôi cũng không dám chắc hoàn toàn em có thể nghe thấy hay không. Em ghét người khác đụng vào mình đến thế nhưng sau khi uống say lại luôn đụng vào tôi. Có lẽ trên người tôi có khả năng nào đó có thể làm những âm thanh đó biến mất.]

Giọng nói của Giải Lâm đến đây thì dần dần hạ thấp: [Tôi vẫn cược một ván, vì những suy nghĩ này quá dữ dội, ngay cả bản thân tôi cũng không kiềm chế được. Dù tôi không cố tình nghĩ đến thì nó cũng sẽ quanh quẩn bên tai tôi suốt ngày. Vậy nên nếu như em thật sự có khả năng này… chắc là sẽ nghe thấy nhỉ.]

Đầu Trì Thanh nháy mắt trống rỗng.

Giọng nói biến dạng thuộc về riêng Giải Lâm lấn át tất cả các âm thanh khác ở thế giới thật.

Nếu người ngoài nhìn vào tình hình hiện tại của hai người trong xe sẽ không hiểu nổi rốt cuộc hai người họ đang làm gì, cả quá trình không nói câu nào nhưng lại tràn ngập hết thế giới của đối phương.

Trì Thanh không nghe thấy tiếng tắt máy của chiếc xe đậu ở bên cạnh, không nghe thấy tiếng mở xe bước xuống của chủ xe, ngay cả hiện tượng đèn cảm ứng sáng lên rồi lại tắt ở lối đi cũng không chú ý. Đèn cảm ứng chợt sáng chợt tối, giống như nhịp tim lúc này của anh.

Những âm thanh hư ảo bình thường khiến anh chán ghét lúc này nghe lại không thấy ghét chút nào.

Mà ngược lại, lần đầu tiên khiến anh cảm thấy những âm thanh này càng chân thật hơn âm thanh thật.

Những lời Giải Lâm nói tách ra từng chữ anh đều biết nhưng ghép lại với nhau thì khiến anh khó mà phản ứng ngay lập tức. Đến khi Giải Lâm nói xong chữ cuối cùng, Trì Thanh mới tiêu hóa xong câu “em rất đặc biệt, tôi thích em”.

Em rất đặc biệt.

Tôi thích em.

Câu nói này chồng lên câu nói trong tờ giấy mà Giải Lâm đổi với anh sau khi kết thúc buổi tư vấn tâm lý trước đó.

“… Cậu cảm thấy đối phương là người thế nào? Viết những gì mà cậu muốn nói với đối phương ra giấy, khi kết thúc buổi tư vấn, nếu các cậu đồng ý thì có thể đổi cho nhau.”

Thế là kết thúc buổi tư vấn, anh mở tờ giấy Giải Lâm đưa cho anh, nhìn thấy Giải Lâm viết lưu loát trên giấy bốn chữ.

– Người rất đặc biệt,

Sau khi Giải Lâm nói xong, bên tai Trì Thanh dần dần yên tĩnh. Anh thoát khỏi thế giới mà Giải Lâm đã mở ra hoàn toàn với anh, loáng thoáng nghe thấy tiếng chủ xe bên cạnh mở cửa lối thoát hiểm đi lên lầu.

Cánh cửa kia phát ra một tiếng “rầm” hơi khẽ.

Những suy đoán mà Giải Lâm nói về cơ bản đều đúng, trong từ điển của Trì Thanh không có chữ “thích”, lần gần nhất nghe thấy là mẹ Quý trêu anh có người mình thích hay chưa.



Lần này anh không mơ thấy bươm bướm nhưng nhịp tim đập nhanh giống như bươm bướm đang vỗ.

Một lúc lâu Giải Lâm vẫn chưa chờ được câu trả lời của Trì Thanh.

Hắn nhìn vào con ngươi đen láy của Trì Thanh, mất đi tất cả sức phán đoán mà mình từng tự hào. Hắn không thể đoán được rốt cuộc Trì Thanh có nghe thấy hay không.

Hắn hơi chán nản cúi đầu nghĩ trong bụng: Chẳng lẽ mình đoán sai rồi.

Hay là Trì Thanh không muốn để ý đến mình.



Suy nghĩ mất mát này mới xuất hiện chưa được nửa giây thì đôi môi đỏ quá mức của Trì Thanh mấp máy. Anh mím môi, hơi mất tự nhiên nói: “Nghe thấy.”

Đầu Giải Lâm hơi cúi xuống chợt ngẩng lên.

Ánh mắt của Giải Lâm nóng bỏng, Trì Thanh nghiêng đầu qua, lặp lại lần nữa: “Anh đoán không sai, tôi nghe thấy.”

Giải Lâm tỏ tình thì tỏ tình nhưng không mong nhận được trả lời gì cả. Không phải nói tôi thích em thì hôm nay em phải trả lời cho tôi biết có quen tôi không. Chỉ là hắn không kiềm chế được suy nghĩ muốn nói ra rõ ràng, để Trì Thanh biết mà thôi.

Theo tính cách của Trì Thanh, trong lúc nhất thời không nắm bắt được cũng rất bình thường.

Nhưng đến khi hai người im lặng rời khỏi bãi đậu xe đi lên lầu, vào lúc Giải Lâm bấm xong mã khóa cửa đang chuẩn bị dựa vào cửa chúc Trì Thanh ngủ ngon, ngủ sớm một chút thì Trì Thanh đang đứng quay lưng lại với hắn bỗng nhiên thả tay ra khỏi màn hình cảm ứng. Sau đó Trì Thanh chuyển hướng, đi về phía hắn.

Giải Lâm tưởng rằng cung phản xạ của Trì Thanh quá chậm, lúc này mới tổ chức xong ngôn ngữ định chửi thẳng mặt hắn một trận.

Trì Thanh sẽ nói những gì hắn đã nghĩ xong rồi, nếu không có gì ngạc nhiên thì chắc là mấy câu kiểu “tuy tôi cũng không biết thích là gì, nhưng khuyên anh đừng thích tôi, cút xa chút đi”.

Giải Lâm chuẩn bị sẵn sàng, dù bây giờ Trì Thanh có vén tay áo lên đánh hắn một trận thì hắn cũng sẽ không thấy kỳ lạ. Lúc hắn đang nghĩ như thế thì nghe thấy Trì Thanh nói một câu chẳng liên quan gì đến “cút xa chút đi”: “Hôm nay lúc chơi trò chơi trong phòng hát karaoke, câu hỏi nói thật là nói ra một bí mật, thực ra bí mật của tôi không chỉ có cái mà anh đã đoán được.”

Trì Thanh đứng trước mặt Giải Lâm, chắn hết tất cả tầm nhìn của hắn. Trì Thanh cân nhắc nói ra cảm nhận gần đây của mình: “Tôi còn có một bí mật, bí mật này cũng liên quan đến anh.”

Trì Thanh có chuyện muốn nói với hắn.

Trước giờ anh không phải kiểu người thích nói vòng vo, bình thường luôn nói thẳng vào vấn đề, thẳng đến mức hay đắc tội người khác.

Tuy bản thân anh vẫn chưa rõ vì sao dạo này anh lại khác thường đến thế, nhưng vẫn định nói trực tiếp những suy nghĩ ấy.

Giọng nói Trì Thanh lạnh nhạt, không lên không xuống: “Nhìn thấy anh, tôi sẽ trở nên rất khác thường.”

“Lúc sấy tóc giùm anh tim đập rất nhanh, lúc đeo tai nghe tim cũng đập rất nhanh. Tóm lại mỗi khi ở gần anh, tôi đều muốn đẩy anh ra nhưng lại không mở miệng được.”

Lần này người ngơ ngác đổi thành Giải Lâm.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng bị chửi bị đánh, nhưng lại nghe thấy một lời nói nằm ngoài dự đoán.

Tất cả giác quan khắp người hắn đều gián đoạn một hồi, sau đó lại như điện giật đùng đùng mà hoạt động lại.

“Còn nữa, những chuyện người khác làm tôi sẽ rất ghét, còn anh làm thì lại không.” Trì Thanh nói tiếp, “Tôi không ghét anh đụng vào tôi, cũng không ghét anh ở cạnh tôi nói rất nhiều câu mà đôi khi tôi thấy rất phiền. Tôi thường nghĩ, có phải tôi lại bị bệnh gì không.”

Bí mật của tôi là lúc nhìn thấy anh, tim đập quá nhanh.

Là dần dần khiến anh thành trường hợp đặc biệt.

Mới đầu, Giải Lâm có được đặc quyền ở chỗ anh hoàn toàn là vì anh không đọc được suy nghĩ của Giải Lâm. Nhưng từ sau khi anh có thể đọc được suy nghĩ của hắn… thì người này vẫn là trường hợp đặc biệt với anh.