Nhẫn Cỏ

Chương 40: Chạm vào đâu cũng được



Không chần chừ lâu, Châu Vân Du kéo cả nhóm đi đến khu hồ bơi bốn mùa. Miệng cười tươi tắn, song trái tim cô lại đang loạn nhịp rung lên. Sao có thể không bối rối chứ, khi ngay sát bên cô là Lâm Chấn Phong cùng cơ thể hoàn mĩ đến mê người của hắn.

Nước da nâu nam tính phủ khắp, bụng nổi từng múi săn chắc, bắp tay, cơ hoành, ngực nở, vai rộng và một hình thể vừa cân đối, vừa vạm vỡ vô cùng ấn tượng. Kết quả của hai năm làm công việc lao động dưới cái nắng thiêu đốt đây sao? Chất đời đã thấm vào da thịt và làm nên một sức hút phong trần, nam tính của riêng hắn mà thôi.

Lâm Chấn Phong mặc quần cộc và khoác hờ hững chiếc áo sơ mi đen đã buông sạch cúc, nửa kín nửa hở, tự biết cách tôn lên vẻ bất cần cực phẩm của mình.

Châu Vân Du cảm thấy cực kì bổ mắt. Thái độ mê mẩn quá lộ liễu của cô khiến hắn phải cất giọng hỏi:

- Ngắm đủ chưa?

- Chưa đủ. Phải chi anh cởi hẳn áo ra thì mới đủ cơ. - Cô mỉm cười tinh ranh. Trên trán như viết rõ hai chữ vô sỉ.

Lâm Chấn Phong nhếch môi tự hào, hắn đã nắm phần thắng chắc rồi. Rõ ràng Châu Vân Du có hứng thú với hắn hơn là Phan Minh. Song không để cho cô nhóc kia toại ý, Lâm Chấn Phong cố tính khép hai vạt áo lại và giấu đi hình thể ngàn vàng.

Châu Vân Du liền cằn nhằn ngay:

- Sao lại che hết rồi? Đồ keo kiệt, không cho ngắm thì thôi, tôi ngắn Phan Minh cũng được.

Dứt lời, cô liền quay sang trái bắt chuyện với cậu bạn học bá rất vui vẻ. Lâm Chấn Phong đen mặt ngay. Hắn lại buông vạt áo ra, vòng tay qua kéo cô ngoảnh về phía mình.

- Nhóc con, nhìn tôi đây này. Cậu ta chỉ là bình phong vô dụng trong lồng kính. Còn tôi là hiện vật, tùy ý mà chạm vào.

Châu Vân Du phát ngại trước lời tuyên bố ấy của hắn. Đôi má hơi ửng hồng lên, nhưng cô vẫn nheo mắt hỏi lại:

- Có thật là được chạm không?

- Thật đấy.

- Vậy chạm vào đâu cũng được?

- Miễn là nhóc chịu trách nhiệm cho mọi hậu quả.

Nghe vậy, Châu Vân Du rùng mình và rụt tay lại ngay. Nhìn gương mặt gian xảo của Lâm Chấn Phong lần này, cô không dám đùa với lửa như mọi khi nữa. Bước qua hàng lang dài, một căn phòng rộng với mái vòm cao và bể bơi cỡ lớn đã hiện ra trước mắt. Lớp 11D đang cùng mở tiệc tưng bừng tại đây. Âm nhạc, đồ ăn, bóng nước, phao bơi, tất cả đều có đủ.

Châu Vân Du phấn khích reo lên và chạy đến hoà vào cuộc vui cùng tập thể lớp. Cô đứng sát bên thành bể, vẫy tay chào buổi sáng tất cả mọi người. Lâm Chấn Phong đứng phía sau, nhìn dáng vẻ ham chơi của cô nhóc mà cong môi cười thầm. Hắn đột nhiên hỏi:

- Nhóc biết bơi chứ?

- Đủ để không ch.ết đuối! - Cô trả lời đầy tự tin.

Lâm Chấn Phong gật đầu, không nói không rằng, hắn thẳng tay đẩy cô xuống bể. Châu Vân Du bất ngờ bị một lực lớn thúc vào lưng liền không kịp phản xạ mà ngã nhào. Cô sặc nước, mắt nhắm tịt lại, chân đạp loạn cố ngóc đầu lên.

Lâm Chấn Phong ôm bụng cười hả hê sau khi ngang nhiên gây chuyện. Tuy nhiên ngay lúc đó, hắn lại vô tình nhìn thấy dòng chữ "160cm" được đánh dấu trên sàn. Châu Vân Du vẫn đang gắng sức quẫy nước loạn xạ. Chiều cao của cô còn thấp hơn độ sâu của bể bơi rồi!

Vội vàng nhảy xuống và quàng tay kéo cô lên khỏi mặt nước, hắn thở phào khi suýt vì một phút sơ sẩy mà lãnh án tù.

- Còn sống không thế? - Lâm Chấn Phong chép miệng hỏi, toàn thân hắn cũng đang ướt sũng.

Châu Vân Du ho vài tiếng, nước trào khỏi khoé môi. Cô ngả đầu về sau, tựa lên tấm ngực trần của hắn mà thở dốc:

- Phải sống để mà dìm ngạt anh chứ, đồ đáng ghét. Anh báo hại tôi uống no nước rồi!

Nước lúc này chỉ dâng tới ngang vai Lâm Chấn Phong. Còn đối với Châu Cân Du thì đây lại là cả một vấn đề. Hắn không còn tin tưởng lời khẳng định đầy tự kiêu của cô nhóc nữa, liền nhắc cô bám lấy thành bể và chạy đi tìm phao bơi.

- Đã lùn rồi mà còn đòi bơi bể người lớn. Bớt quậy đi. Tôi không muốn phải vớt xác vào ngày đẹp trời thế này đâu.

Lâm Chấn Phong vừa mỉa mai vừa cài phao vào hai cánh tay nhỏ. Châu Vân Du vẫn không chừa, cô nhe răng cười như thể chưa có chuyện gì xảy ra:

- Vui là được. Chuyện sinh tử tính sau!

Nói rồi, cô vụng về bơi ra phía đám đông và cùng tham gia trận tạt nước dữ dội đến cay xè đôi mắt. Lâm Chấn Phong không quá hứng thú với trò trẻ con ồn ào ấy. Hắn ngồi trên chiếc ghế mây, nhàn nhã ngả lưng uống ly sinh tố và ngắm nhìn cảnh đẹp, một khung cảnh xanh mát của làn nước, bỗng ánh lên sắc màu tươi sáng của chiếc áo tắm vàng chanh và nụ cười rạng rỡ trên môi cô thiếu nữ nọ.

- Thấy sao? - Khiêm Y Thục đang ngâm chân gần đó, hỏi với giọng điệu của một người nhìn thấu hồng trần.

Lâm Chấn Phong chỉ đáp ngắn gọn:

- Giống như bánh trôi nước.

- Ồ, tớ không ngờ cậu lại giỏi văn đến thế đấy.