Nhẫn Cỏ

Chương 48: Hình xăm



Lâm Chấn Phong lặng đi. Nhịp thở của hắn dần chậm lại. Cứ trầm mặc như thế, hắn thả ánh nhìn vào thinh không. Cô nhóc Châu Vân Du vô lo vô nghĩ của hắn có đôi lúc lại sâu sắc đến lạ. Cô nhìn thấy những điều vốn không ai nhìn thấy. Cô thấu được những điều vốn bị hắn vùi sâu. Và chỉ có mình cô mới thật lòng tin tưởng hắn vô điều kiện.

Châu Vân Du tiến lại gần hắn. Cô chăm chú quan sát từng hình xăm trên tấm lưng rộng. Chúng tinh xảo, vô hồn và quái dị làm sao. Bàn tay nhỏ khẽ áp lên vết sẹo dài đã bị phủ mực đen sạm. Ngón tay vuốt nhẹ trên nước da, vậy mà lại như chạm được vào nơi tận cùng sâu thẳm của trái tim trong lồng ngực hắn.

- Sao anh lại làm thế?

- Chẳng phải cảm giác đau đớn của thể xác sẽ trấn át được nỗi đau tinh thần hay sao?

Nếu như mỗi hình xăm là một lần tâm hồn Lâm Chấn Phong phải dằn vặt và oằn mình đau khổ, thì nhường ấy hình xăm xếp kín lưng có nghĩa là...

Vầng trán nhỏ bỗng tựa lên tấm thân sau sạm nắng ấy. Tựa hồ như phía sau một Lâm Chấn Phong bất cần, từng trải và mạnh mẽ là cả một quá khứ đau thương. Nhưng giờ đây phía sau hắn, lại có thêm cả một người con gái, cả một khoảng trời bình yên và tươi đẹp luôn sẵn sàng hậu thuẫn chân thành.

- Vậy sau này, anh đừng xăm nữa nhé. - Châu Vân Du nói, chất giọng trong trẻo gần như van lơn.

Lâm Chấn Phong nhắm mắt lại. Hắn lặng lẽ tận hưởng cảm giác ấm áp vô ngần đang lan toả từ đôi tay của người con gái ấy. Và rồi hắn bỗng nhếch môi cười:

- Được. Tôi hứa với nhóc, từ nay về sau sẽ chỉ có thêm duy nhất một hình xăm mà thôi.

- Nhất định vẫn phải có thêm ư?

- Ừ, buộc phải có.

- Anh muốn xăm gì mà quan trọng thế?

Lâm Chấn Phong xoay người lại, đứng đối diện với cô và bông đùa chỉ tay lên ngực trái mình:

- Xăm tên của nhóc vào đây.

Cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười khúc khích. Đôi má Châu Vân Du dần ửng đỏ.

- Lỡ xăm rồi thì làm sao xoá được chứ! - Cô ngại ngùng nói.

Lâm Chấn Phong không quan tâm. Hắn biết mình sẽ không xoá và không bao giờ nghĩ đến việc xoá đi vết xăm vô giá ấy. Hắn vẫn sẽ ghi lên da thịt và khắc sâu vào tim cái tên của cô, để đời đời kiếp kiếp không thể nào quên, để nếu có ra đi, thứ cuối cùng hắn đem theo sẽ không phải cơ nghiệp cả đời gây dựng, mà là kí ức về một cô gái nhỏ trên đồng cỏ thanh xuân năm ấy.

oOo

Bà ngoại Châu Vân Du đang nấu canh trong bếp, bỗng hoảng hốt khi thấy hai đứa cháu trở về trong tình trạng ướt sũng thảm hại.

- Chuyện gì vậy? Sao mà ướt hết thế này? - Bà vừa sốt sắng hỏi vừa vội vơ lấy chiếc khăn bông và choàng lên cả hai người.

Cô nhe rằng cười tươi, rất vui vẻ mà kể lại cho bà chuyện mua cá trớ trêu, lại không quên khoe ra chiếc túi đang đựng chú cá lóc rất to:

- Thành quả của bọn cháu này!

- Đúng hơn là của tôi, đừng có mà nhận vơ chứ nhóc con.

Lâm Chấn Phong búng trán chấn chỉnh lại lời cô nói. Châu Vân Du giật hết khăn bông về phía mình, cô lè lưỡi trêu đùa:

- Của tôi là của tôi, của anh cũng là của tôi, không có ngoại lệ.

Dứt lời, cô liền chạy lên phòng để tắm gội lại cho sạch sẽ và thay quần áo mới. Lâm Chấn Phong ung dung ngồi chờ đến lượt mình. Hắn ngả lưng ngay trên sàn của căn phòng ngủ thơm mùi thiếu nữ, tay nghịch ngợm những album ảnh do chính tay cô chụp. Quả đúng là cô nhóc rất có triển vọng để trở thành một nhiếp ảnh gia.

Nửa giờ đồng hồ sau, cánh cửa bật mở. Châu Vân Du bước ra cùng làn hơi nước ấm nóng. Cô đưa khăn lên lau tóc, hất cằm nói với Lâm Chấn Phong:

- Anh vào tắm được rồi đấy.

- Nhóc có đồ cho tôi thay không?

- Hả? Tôi thì lấy đâu ra quần áo nam chứ? Hay là anh mặc tạm váy ngủ nhé, đẹp lắm luôn!

Châu Vân Du khúc khích bông đùa. Nhưng rồi cô vẫn lấy từ trong tủ ra chiếc áo choàng tắm trắng tinh và đưa hắn.

- Mặc đỡ cái này nhé, quăng cho tôi quần áo ướt của anh, tôi đem đi giặt rồi phơi, tới chiều là khô liền.

Lâm Chấn Phong cảm thấy hợp lí, cũng tuần tự làm theo lời cô. Nhìn cảnh cô nhóc hì hục giặt đồ cho mình, lại đứng giữa trời trưa nắng mà phơi quần áo, hắn bỗng nao lòng cảm thấy chút vị ngọt cần mẫn của bàn tay người phụ nữ, cùng với chút gì quen thuộc của một gia đình son, chỉ một vợ một chồng.

Ngồi trên sô pha ăn trái cây tráng miệng sau bữa trưa, hắn phải gật gù ngợi khen cô nhóc:

- Hôm nay lại đảm đang phết nhỉ.

Châu Vân Du bĩu môi:

- Tại trời đẹp nên tôi mới tốt tính đột xuất thôi. Đáng lẽ tôi không nên cho anh mặc gì.

Lâm Chấn Phong chống cằm, mị hoặc liếc mắt nhìn cô, hỏi:

- Không mặc gì để cho nhóc ngắm à? Hư hỏng thật đấy.

Vạt áo choàng tắm lỏng lẻo khẽ trễ xuống, để lộ ra một tấm ngực trần săn chắc cùng đôi xương quai xanh đầy nam tính. Châu Vân Du nuốt nước miếng. Cô không thể nói rằng cơ thể của hắn không hấp dẫn cho được.

- Đừng ném cho tôi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như thế chứ. Chờ một thời gian đi. Rồi sau này nhóc muốn ngắm bao nhiêu cũng được.

Lâm Chấn Phong gian tà nói, lời lẽ mập mờ đầy ẩn ý, chỉ có điều tâm trí của Châu Vân Du không đủ sâu xa để hiểu cho được.