Nhẫn Của Thợ Săn (Hunter's Ring)

Chương 28: Huấn Luyện Thợ Săn



Lúc tôi còn đang đau khổ ngồi khóc lóc ở trong hang, Yoshi bỗng dưng xuất hiện ở trong một khuôn viên um tùm cây, bên cạnh là một cái hồ nước trong vắt. Theo như Yoshi nói, rằng chỉ cần vừa mở mắt dậy, anh đã có thể nhận ra nơi đó chính là nơi anh đã biến thành ma cà rồng.

Ngôi nhà cũ của Yoshi và gia đình đã bị Haruto đốt cháy rụi, nên nơi này được xây nhà mới, chủ nhà đương nhiên cũng thay đổi. Thấy Yoshi xuất hiện trong khuôn viên nhà mình, một ông cụ chạy từ bên trong ra, giơ gậy lên định đánh cho anh mấy phát. Sau đó Yoshi đành phải ba chân bốn cẳng biến ra khỏi nơi đã từng là nhà mình.

Lúc tôi cùng Jihoon quay trở lại căn hộ ở Seoul, Yoshi đã tìm được tới trước cửa nhà Haruto, đương nhiên là không phải căn mà tôi đã ghé. Haruto có rất nhiều nhà ở Fukuoka, căn mà tôi được Yoshi dẫn tới chỉ là căn mà Haruto ở thường xuyên nhất. Tuy nhiên nếu có chuyện, Haruto luôn đến trốn ở một chỗ khác.

Mất một tháng để tôi trở lại cuộc sống sinh viên đại học, Yoshi cũng mất chừng đó thời gian để làm giả giấy tờ tùy thân, có sự giúp sức với khả năng thôi miên từ Haruto. Nhưng quá trình này diễn ra cũng không được quá trót lọt, Haruto chỉ ra ngoài được vào buổi tối, trong khi công việc hành chính lại xảy ra vào ban ngày.

Vì hiện tại Yoshi đã trở lại làm người, nên liên kết mà chiếc nhẫn tạo ra với anh cũng như vậy mà biến mất. Cảm giác căm thù của tôi đối với anh cũng từ đó mà bay đi hoàn toàn. Bây giờ nhìn Yoshi, tôi cũng chả cảm thấy được gì đặc biệt.

Khi tôi còn đang bận đón tuyết đầu mùa với Jihoon ở trước sạp quầy bán mũ, Yoshi cũng vừa đáp xuống Seoul, bỏ tất cả mọi thứ ở lại Nhật, kể cả Jaden, đăng ký bản thân mình vào đúng trường đại học của tôi với tư cách là sinh viên trao đổi.

"Anh tới đây từ lúc nào?"

Tôi bất giác hỏi. Cả đám thợ săn đang ngồi bao quanh Yoshi mà nghe anh kể về quá trình biến trở lại thành người gian nan của mình, chỉ có tôi và Jihoon là tỏ ra ít bất ngờ nhất.

Yoshi khẽ liếc nhìn tôi "Khoảng mùa đông năm ngoái. Từ đó đến nay cũng có nhiều thứ cần chuẩn bị."

Tôi gật nhẹ đầu. Năm ngoái lúc tôi đón tuyết đầu mùa với Jihoon, cậu đã nhìn thấy thứ gì đó bất ngờ lắm, rồi ngay buổi tối lại vọt ra ngoài đường, đêm đến cứ thủ thỉ hỏi tôi thấy sao nếu Yoshi quay lại. Có vẻ là từ lúc đó, Jihoon đã biết rằng Yoshi đã trở lại làm người.

Jihoon đột ngột đứng dậy, hô hào mới cả đám thợ săn "Nếu nghe kể chuyện xong rồi thì đi thôi. Cho thợ săn mới bắt đầu bước đầu tiên của việc luyện tập."

Junghwan nghe thấy thế thì sướng rống lên vui vẻ, mấy đứa còn lại cũng đứng dậy nhảy nhót một vòng, làm tôi không khỏi tò mò hỏi Jihoon "Luyện tập mà sao tụi nhỏ vui dữ vậy?"

Jihoon kéo một bên khoé môi lên, cười khoái chí "Rồi em sẽ biết."

-

Nếu biết chuyện huấn luyện thợ săn lại nhàn nhã như thế này, tôi sẽ thường xuyên theo Jihoon đi luyện tập hơn.

Tôi ngửa đầu ra đằng sau bồn tắm đầy bùn ấm, để nó chìm xuống từng lỗ chân lông trong cơ thể tôi. Sảng khoái cực kỳ.

"Em không biết là việc luyện tập lại sướng thế?"

Jihoon cười vang khi cởi ra chiếc áo choàng tắm đang khoác bên ngoài, móc nó gần cửa ra vào, rồi từ từ bước từng bước xuống bồn với tôi.

"Không phải thường xuyên, khi nào có thợ săn mới thì mới được thế này."

Jihoon trườn tới chỗ tôi đang ngả lưng, hôn xuống môi tôi một cái. Cả một phòng tắm bùn, thế mà chỉ có mỗi chúng tôi. Junghwan cùng mấy đứa thợ săn khác tự động mà chia nhau ra, để cho tôi và Jihoon được phép chiếm chọn một phòng riêng.

Có người phục vụ bên ngoài gõ cửa, hỏi chúng tôi có cần dùng dịch vụ xoa bóp trong lúc ngâm bùn không. Tôi liền quay lại bảo không cần cũng được, rồi bắt Jihoon xoay lưng lại.

Jihoon thích thú rên rỉ mấy tiếng khi bị tôi chạm vào vết sẹo sau lưng, xoa xoa nó nhẹ nhàng. Trong khi cậu còn đang mải ưm dài một tiếng, tôi liền đưa hai ngón tay ra, chọt vào eo cậu một phát.

Jihoon giật nảy mình, tính tìm cách xoay người lại đối mặt với tôi, nhưng liền bị tôi áp chặt tay vào vai cậu, khiến cậu không nhúc nhích được gì. Giữa lúc đó, tôi kề môi mình vào vành tai Jihoon, cắn một cái nhẹ:

"Em biết Yoshi tới đây từ hồi nào?"

Jihoon hơi rùng mình. Mỗi lần tôi đảo ngược lại tình thế kiểu như thế này, Jihoon đều bảo lông gà lông vịt trên người mình nổi lên hết cả. Lần này cũng không ngoại lệ, cậu quay đầu lại nhìn tôi, cười khổ.

"Anh biết rồi sao còn hỏi?"

Tôi thả lỏng cánh tay đang đè vào vai Jihoon ra, để cậu từ từ lật người lại, nhìn tôi uỷ khuất. Tôi lại thì thầm "Đó cũng không phải việc gì quan trọng, anh chỉ thắc mắc rằng sao em lại giấu anh?"

Jihoon đưa tay ra cầm chặt hai cánh tay tôi, để chắc rằng tôi không thể cự quậy được. Lại như thế nữa, có lúc Jihoon có tâm trạng, cậu sẽ tuỳ ý để tôi tỏ ra bề trên, nhưng có vẻ như bây giờ không phải lúc.

Jihoon ngả người vào thành bồn tắm, đưa hai chân luồn vào giữa, tách chân tôi ra rồi kéo người tôi xuống đặt ngồi lên người cậu.

"Bây giờ em biết rồi đấy, hắn ta quay lại rồi. Như vậy thì có gì khác không?"

"Không. Không có gì khác cả. Em vẫn là của anh, anh vẫn là của em."

Tôi thấy Jihoon nở một nụ cười hài lòng, khoé môi tôi cũng cong lên vui vẻ. Rồi trước khi bờ môi hai chúng tôi lại xích lại gần nhau thêm chút nữa, lại có tiếng cộc cộc gõ ngoài cửa phòng.

Jihoon tỏ ra hơi nhăn nhó, nói vọng ra "Chúng tôi không cần thêm dịch vụ nào nữa." Nói rồi cậu quay lại với môi tôi, tiếp tục nhìn nó đắm đuối.

Người bên ngoài lại cất lời "Anh Jihoon, phòng của tụi em đầy người rồi, thợ săn mới chưa kịp có chỗ. Em mở cửa ra cho ảnh vào đây được không?"

Jihoon đảo mắt một vòng, định mở miệng từ chối, thì liền bị tôi giơ ngón tay lên khoá miệng lại, nói vọng ra với Junghwan "Được, vào đi."

Tôi từ từ trèo ra khỏi người Jihoon rồi nói nhỏ "Đã bảo là không có gì phải lo rồi mà?"

Vừa nghe được lời đồng ý của tôi, Junghwan đã hấp tấp mở cửa bước vào. Jihoon có vẻ vẫn chưa được hài lòng lắm, giữ chặt eo tôi, không cho tôi rời khỏi đùi cậu. Junghwan ló mặt vào bên trong thấy cảnh tượng này thì liền rụt đầu ra, miệng ríu rít nói xin lỗi.

Tôi bấu vào vai Jihoon một cái, cằn nhằn "Trẻ con thế à?"

Lúc này Jihoon mới hài lòng thật sự, cậu nhoẻn miệng cười, nói với Junghwan "Đừng lo, dắt thợ săn mới vào đi. Tụi anh đâu có làm gì bậy bạ?"

Junghwan dạ một tiếng nhỏ rồi đẩy cửa lần nữa, kéo Yoshi bước vào, sau đó cũng lùi ra hẳn.

Jihoon vẫn chưa cho tôi rời khỏi, nên tôi đành phải khó khăn quay đầu lại chào Yoshi một tiếng, đương nhiên là chỉ vì lịch sự. Jihoon thấy vậy thì càng kéo eo tôi lại gần hơn, làm tôi không nhúc nhích được một ly nào.

Yoshi bước vào mà vẫn không nói một tiếng, lẳng lặng sột soạt cởi bỏ quần áo, lẳng lặng cho chân xuống rơi cái tõm xuống dưới bồn. Phải đợi một lúc lâu sau, khi Jihoon nhận ra rằng Yoshi không có ý định muốn bắt chuyện gì với chúng tôi nữa, cậu mới thả tôi ra.

Thật sự là cái không gian lúc này kỳ cục đến phát điên.

Người tình cũ và người yêu hiện tại cùng tôi tắm bùn, sáu mắt nhìn nhau rực lửa nhưng chẳng ai nói nổi một câu.

Tôi nghĩ là Jihoon là người phá vỡ bầu im lặng trước, cậu nói "Đã trở lại thành người rồi, sao cậu không ở lại Nhật sống cho dễ?"

Jihoon lần đầu chạm mặt Yoshi đã không ngần ngại gọi người ta là mày tao, thế mà bây giờ lại ra vẻ lịch sự. Câu hỏi trên không khác nào nói thẳng vào mặt Yoshi là 'Cậu ở đây hoàn toàn thừa thãi, sao không ở yên chỗ cậu đang ở đấy?'

Yoshi không trả lời ngay, rũ mắt xuống như thể đang suy nghĩ điều gì, rồi rất lâu sau mới ngần ngại nói "Không giấu gì cậu, tôi có dự định riêng khi đến đây, nhưng có vẻ dự định đó bây giờ hơi khó thực hiện ngay lập tức."

Jihoon nhướn mày lên rồi cười khẩy "Không làm ngay lập tức? Ý cậu là sau này thì sẽ làm được à?"

Yoshi lại quyết định giữ im lặng, đưa mắt sang nhìn tôi một cái. Tôi nheo mắt nhìn lại Yoshi. Bảo có dự định rồi nhìn tôi, cái này không phải là... muốn trả thù tôi vì đã đâm anh hai cái đấy chứ?

Jihoon kéo vai tôi lại gần, khuyên bảo Yoshi "Cậu là người Nhật, vẫn nên ở Nhật thì tốt hơn. Bên đó cũng có nhóm thợ săn, nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu."

Tôi thầm cảm thán Jihoon trong lòng. Nói một câu đuổi khéo mà tỉnh như ruồi, người ngoài nghe vào có khi lại tưởng cậu muốn giúp đỡ Yoshi thật.

Nhưng đương nhiên tôi không phải người ngoài, Yoshi lại càng không. Anh đưa tay lên day day mi mắt rồi đáp "Tôi nghĩ ở Nhật hoạt động cũng không được ổn lắm. Không phải lần trước cậu cũng ở đó rồi sao? Có vẻ như phần lớn thời gian cậu chỉ dùng để hôn hít bạn đồng hành."

Lần này là đến lượt tôi nhăn mặt. Yoshi nói như thể mấy cái hôn của tôi và Jihoon đều đã bị anh nhìn thấy hết cả rồi vậy.

Yoshi lại nói tiếp "Ai không biết lại tưởng cậu có ý định muốn đuổi tôi đi."

Jihoon nheo mắt lại nhìn "Sao tôi phải làm như vậy? Bộ cậu đe doạ gì đến cuộc sống của tôi hay sao?"

Hay lắm. Nếu tôi không ngồi trong bồn chung với hai người này, mà được quan sát họ qua một màn hình tivi, thì chắc tôi đã đưa tay lên vỗ bốp bốp, miệng gặm bắp rang bơ mà nói:

"Jihoon à, anh đúng là sợ Yoshi đe doạ tới cuộc đời của mình thật đó!"

Tôi biết tính Jihoon, điều cậu sợ nhất bây giờ không gì khác ngoài việc Yoshi muốn giành lại tôi từ tay cậu. Có điều tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, nếu Yoshi muốn yêu tôi, thì sao tới Hàn suốt nửa năm mà không tìm tôi lấy một lần? Chỉ sau khi bất đắc dĩ làm thợ săn, thì anh mới xuất hiện trước mắt tôi. Biểu hiện này thật sự không hề giống người có ý định muốn tán tỉnh người khác.

Yoshi thở hắt một tiếng thay cho câu trả lời. Nhiệt độ trong phòng cũng bắt đầu tăng lên, Jihoon xoay người lại nói với tôi "Bắt đầu nóng lên rồi, chúng mình ra nhỉ?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng Jihoon trèo khỏi thành bồn, bước về hướng phòng tắm. Trước khi chúng tôi rời khỏi gian tắm bùn, Jihoon quay lại nói với Yoshi "Thợ săn cần vừa tắm bùn vừa xoa bóp để kích hoạt tối đa năng lực. Có cần tôi gọi người vào phục vụ cậu không?"

Yoshi ngước mắt lên, nhăn mày rồi gật đầu nhè nhẹ.

Trên đường bước ra khỏi hành lang khu spa, Jihoon nắm tay tôi thật chặt, miệng lầm bầm "Anh ghét cái tên đó muốn chết."