Nhẫn Của Thợ Săn (Hunter's Ring)

Chương 37: Hồi Kết



Kobe vào mùa xuân, hoa anh đào vừa nở, tiết trời vẫn còn hơi se lạnh. Tôi so vai lại bên trong một chiếc áo phao to đùng, khắp cổ quấn hết mũ len đến khăn choàng, ngồi xuống chiếc bàn bar trống hoác. Gã phục vụ quay sang liếc nhìn tôi vài giây, rồi lại tiếp tục công việc lau ly rượu của mình. Tôi lấy từ trong túi ra một tấm poster, dò hỏi bằng tiếng Nhật bập bẹ:

"Hôm nay có buổi diễn xiếc phải không?"

Gã phục vụ lịch sự đón lấy tấm poster, lơ lễnh trả lời, "Đúng vậy, nhưng bây giờ chưa tới giờ mở cửa. Quý khách có thể quay lại sau."

Tôi hơi gãi gãi đầu. "Chuyện là, tôi ngồi chờ đến khi quán mở cửa được không? Hứa là sẽ không làm phiền công việc của mọi người."

Gã phục vụ nhìn ra ngoài trời gió, như thể suy nghĩ tội nghiệp tôi, rồi lại tặc lưỡi nói: "Được thôi."

Được sự cho phép rồi, tôi thong thả ngồi vào một góc tối, xoa xoa bàn tay lại cho bớt lạnh. Tôi đã đi một vòng quanh Kobe suốt cả mấy tháng rồi, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Yoshi đâu cả. Yêu người tối cổ là khổ thế, lúc trước tôi cũng đã tạo tài khoản mạng xã hội cho anh cả rồi, nhưng anh đều không biết cách đăng nhập. Sử dụng tin nhắn và gọi điện thì anh còn biết một chút xíu, nhưng sang đến Nhật rồi thì số cũ ở Hàn cũng không còn. Đến cả bạn bè của tôi cũng rất khó mà liên lạc với tôi ngay lúc này.

Thế là trong biết bao nhiêu cách, tôi lại phải tìm Yoshi bằng cách thô sơ nhất trên cuộc đời này, đó là đi vào quán bar.

Mà nói tôi tìm anh trong quán bar có đúng hay không? Vì vốn dĩ đây là quán bar đầu tiên mà tôi vào từ khi sang Nhật, cũng chỉ bởi vì nhìn thấy cái poster diễn xiếc này.

Mà cụ thể hơn, một buổi diễn xiếc rắn.

Khi trời bắt đầu tắt hết nắng, khách khứa dần lấp đầy không gian bên trong quán bar, thì tiết mục chính mà hôm nay tôi tới để xem cũng mở màn. Có một người thanh niên mặc tây trang chỉnh tề, trắng muốt, bước ra với một con rắn trên vai, cho nó trườn một vòng đến trước những đầu ngón tay mình, anh ta nói "Xin lỗi vì để các vị phải đợi lâu."

Tôi nhận ra cách đây một thời gian, khi xem buổi biểu diễn như thế này, thứ duy nhất tôi tập trung vào được là chú rắn đang xoay một vòng đầy nghệ thuật trong tay người biểu diễn. Nhưng bây giờ đây, ánh mắt tôi lại đặt lên người chủ nhân dẫn dắt nó nhiều hơn. Chiều cao và dáng dấp tương đối giống với người tôi tìm kiếm, nhưng khuôn mặt... khuôn mặt thì tôi không thể xác định được, bởi anh ta đeo một chiếc mặt nạ.

Tôi nhìn người đó lâu đến độ chú rắn trong tay người đó là màu gì tôi cũng không biết, có thể là màu đỏ, cũng có thể là màu lam. Tôi ngắm nghía người đó chán chê, cho đến khi ánh mắt người đó cũng đột ngột quay sang mà đặt vào người tôi, làm tôi giật mình xoay người hướng về chỗ khác, không muốn để người kia nghĩ rằng mình hơi bất lịch sự.

Ngay lúc đó thì gã phục vụ đưa tới cho tôi một ly cocktail, làm tôi khẽ nhíu mày, phẩy tay nói: "Tôi không gọi món này?" Đương nhiên là tôi đã gọi món rồi, và nó chắc chắn không phải là một thứ đồ uống có cồn.

Gã phục vụ điềm tĩnh, nâng tay chỉ về phía một người ngồi một góc xa xa, "Là vị khách kia muốn mời quý khách ạ!"

Tôi phóng mắt mình đến hướng mà gã chỉ, để rồi thấy một người đàn ông đang nâng mũ lên chào tôi một cái thật lịch thiệp. Tôi kéo nhẹ một nụ cười nhỏ để đáp lễ. Ấy vậy mà tên đàn ông lại coi nó như một ánh đèn xanh, ngay lập tức đứng dậy, từ từ tiến về bàn tôi đang ngồi.

"Thấy em đến đây một mình, không biết em đã có người yêu hay chưa?"

Hắn suồng sã buông lời tán tỉnh, ngồi xuống đối diện chiếc bàn của tôi. Tôi đẩy nhẹ ly cocktail mà hắn mời đến phía trước, thầm rủa bản thân mình sao lại xui xẻo đến mức, một chiếc nhẫn để vờ như bản thân là hoa đã có chủ cũng không mang theo như thế này.

"Chưa có người yêu, nhưng hiện tại tôi cũng không có hứng thú."

"Thì ra là người nước ngoài, bảo sao trông em rất khác biệt."

Tôi cau mày, vuốt nhẹ lọn tóc ra sau gáy. Hắn lại cười, "Hứng thú hay không thì cũng phải để tôi mời em một ly chứ?"

Sự chú ý của tôi lên trên người đàn ông này nhiều quá, làm tôi cũng không nhận ra rằng buổi diễn xiếc đã kết thúc từ đời nào. Ngay khi tôi vừa định nói thêm một lời từ chối khéo, thì lại có người đàn ông khác bước lại từ phía sau lưng tôi, trên mặt mang một chiếc mặt nạ, mạnh bạo đẩy cái tên đang tán tỉnh tôi nãy giờ ra khỏi ghế ngồi, nói bằng giọng điệu khó chịu hết sức: "Cút đi không tao gọi cảnh sát vì tội quấy rối!"

Tên kia có vẻ không vui vẻ gì cho cam, nhưng cũng cắn răng mà quay về lại chỗ ban đầu, không quên để lại mấy tiếng chửi thề. Người đàn ông vừa đến giúp tôi bây giờ cũng quay mặt lại, nhìn tôi đăm đăm. "Em đến đây làm gì?"

Tôi thở hắt, lặng lẽ quan sát anh ngồi xuống chỗ mà tên kia chỉ vừa mới rời khỏi cách đây chưa đến mười giây, "Đến xem diễn xiếc." Tôi vừa nói, lại vừa liếc mắt vào chú rắn đang nằm trên vai anh. Bây giờ tôi mới có dịp quan sát kỹ càng nó, cả người ánh lên một màu xanh ngọc bích cực kỳ mê hoặc, cách chuyển màu cũng rất quen. Tôi vươn cánh tay mình ra đằng trước, thành công kéo chú rắn về lại tay mình.

"Chú rắn đẹp quá, bán cho tôi có được không?"

Người kia nhướn một bên mày, không tỏ ra chút hoang mang với lời đề nghị bất ngờ của tôi, giống như cũng không phải lần đầu tiên nghe tôi nói những lời này, "Lúc nãy sao em lại bảo chưa có người yêu?"

Tôi cười cười, tay xoa xoa chú rắn nhỏ. "Tôi chỉ nói sự thật thôi mà."

Người kia phẩy vạt áo mà đứng dậy, đưa một tay ra trước mặt tôi, ra hiệu cho tôi nắm vào. "Đi ra khỏi đây thôi."

Đến khi bước ra khỏi quán bar rồi, anh mới gỡ chiếc mặt nạ đang đeo nãy giờ ra, để lộ ra da mặt trắng ngần không tì vết, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt lia qua người tôi sắc như dao găm. Tôi thẫn thờ thở ra một làn khói, thầm cảm thán cái vẻ đẹp vô thực mà ông trời đang quá ưu ái cho anh. Vẻ đẹp mà cho dù trên mặt chẳng bôi trát một miếng phấn nào, vẫn khiến ánh mắt tất cả mọi người phải ngước theo. Đáy mắt tôi bây giờ cũng vậy, long lanh ngước nhìn anh vươn tay vuốt ngược mái tóc được chải chuốt kỹ càng của mình, quay sang nhìn tôi chớp chớp.

Yoshi một tay nắm tay tôi, một tay cầm chiếc mặt nạ, dẫn tôi bước ngang qua đường, đi đến một ghế nghỉ nhỏ trong công viên, anh mới nói: "Trong quán bar rất không phù hợp để nói chuyện."

Tôi phì cười. "Cũng đúng, chắc chỉ phù hợp để tìm người qua đêm cùng."

Yoshi gật đầu, quay sang nhìn tôi thật lâu, như thể anh có rất nhiều câu hỏi, và anh đang phải cố gắng biết bao để có thể sắp xếp lại đống câu hỏi đó một cách hợp lý nhất có thể. Tôi thích cảm giác này, cực kỳ khoan khoái khi nhận ra rằng mình có được hết tất cả sự chú ý của người kia. Tôi thoải mái vươn người một cái, "Khuya rồi, em về trước đây!"

Yoshi chớp mắt ngạc nhiên "Đột nhiên?"

Tôi vờ đưa tay lên che che miệng mình, ngáp ngắn ngáp dài. "Không đột nhiên đâu, em buồn ngủ lắm rồi."

Nói rồi tôi định đứng dậy bước đi, nhưng Yoshi lại kéo tôi lại, nhìn tôi bằng ánh mắt mèo con thảm thiết: "Có muốn về nhà anh không?"

Bỗng dưng tôi thấy déjà vu, bật cười đáp lời "Để làm gì?"

"Chắc em ở khách sạn, còn anh có nhà, nếu ngủ ở nhà anh sẽ thoải mái hơn."

"Chỉ ngủ thôi đúng không?"

Yoshi gật đầu chắc nịch "Anh hứa, chỉ ngủ thôi."

Yoshi là cái đồ điêu.

Bằng chứng là khi tôi vừa vào nhà anh, tôi đã liền bị anh kéo vào lòng, môi áp môi mà ướt át đung đưa qua lại. Yoshi đẩy tôi tiến tới giữa nhà, đến khi tôi cảm nhận được một thứ mềm mềm chạm vào sau mông tôi, thì anh mới dừng lại một chút. Lúc tôi đưa tay ra sờ, đã thấy mình đang ngồi gọn gàng trên chiếc sofa nhỏ.

Yoshi đang hôn thì bỗng dưng dừng lại, chuyển sang giữ lấy hai vai tôi, gấp rút "Nói thế này thì hơi muộn, nhưng anh thật sự thương em. Em có thương anh không?"

Tôi hơi nhíu mày. Lúc ngồi trong rạp chiếu phim thì bảo yêu em, đến bây giờ thì chỉ còn thành thương. Không biết là tình cảm của anh giảm dần theo thời gian, hay là vì cả người bây giờ nóng ran đến không kiểm soát được lời nói của mình nữa rồi?

Nhưng mà việc sắp xếp từ ngữ lúc này không còn là vấn đề nữa, tôi từ từ chồm người lại gần Yoshi, kéo anh lại một nụ hôn sâu lần nữa thay cho câu trả lời. Yoshi có vẻ hơi bất ngờ, khựng người lại ngay giữa cái hôn của tôi, nhưng rất nhanh sau cũng đáp trả lại nó đầy say mê. Đến khi tôi rời môi anh quyến luyến, tôi mới đưa bàn tay mình lên quẹt vào làn môi mềm đỏ ửng còn lấp lánh nước bọt của anh, nói khẽ:

"Em không thương anh đâu."

Yoshi trố mắt ngạc nhiên, tôi lại nói: "Mà em nghĩ mình yêu anh rồi. Như vậy anh thấy thế nào?"

Yoshi phản ứng với câu nói này của tôi khác hẳn so với những gì tôi từng tưởng tượng, anh bất ngờ đưa tay lên tự tát vào mặt mình một cái thật kêu. Tiếng tay chạm má toét lên một tiếng kêu căng như dây đàn, khiến tôi sợ hãi tiến đến cầm tay anh lại, chỉ để nghe anh lẩm bẩm "Anh muốn chắc rằng đây không phải mơ."

Cái gì vậy trời? Tôi nên cảm động trước tình cảnh này đó hả?

Ngắm nhìn biểu cảm đa dạng mà Yoshi tặng cho tôi ngay lúc này còn hay hơn cả nghìn lần con rắn đẹp đang nhảy múa trước mặt. Yoshi hết đi từ ngạc nhiên rồi lại đến thoả mãn, đồng tử anh giãn ra, kéo tôi vào một nụ hôn nữa, thì thầm nói qua những kẽ răng "Anh rất hài lòng."

-

"Yoshi này, sống ba trăm năm, em không phải là người yêu đầu tiên của anh đâu nhỉ?"

Tôi xoay người ngáp một hơi dài trên đùi Yoshi. Anh vẫn đang ngồi xem đi xem lại một bức vẽ, kính rơi quá nửa sống mũi, bất ngờ quay sang nhìn tôi hỏi "Bỗng dưng lại nói chuyện này?"

Tôi bĩu môi, với tay ra xoa vào lưng Jaden đang say ngủ. Chúng tôi quấn nhau trong một căn nhà ven rừng ở Hàn, đôi khi lại là ở Nhật - nếu hôm đó Yoshi có hứng muốn đón bình minh thật là sớm. Yoshi đã bỏ việc làm thợ săn, chuyển sang làm hoạ sĩ tự do. Tôi cũng vừa tốt nghiệp, xin được một vị trí ổn áp làm việc cho một công ty nước ngoài, nhưng điều hay nhất, là công việc của tôi không cần phải rời khỏi nhà.

"Không cần phải giấu em. Công tử Kanemoto vừa đẹp trai, hiền lành, lại còn học vấn tốt, chắc ong bướm bay xung quanh không đếm được, đúng không?"

Yoshi cười cười, quăng bức vẽ sang một bên, trườn người xuống ôm lấy eo tôi, ép cả người tôi lại bên cạnh mình. "Nghe khó tin, nhưng trước đây anh chả yêu ai."

Tôi hơi cong nhẹ vành tôi, nhưng rất nhanh điều khiển nó cong xuống lại "Thế còn Tiểu thư Thôi gì đấy, em đọc trong nhật ký của Haruto, nghe nói hai người cực kỳ thân thiết."

Yoshi xoa xoa đầu tôi, hôn vào nó một cái chụt. "Ai đấy? Anh còn chả nhớ là ai?"

"Anh giỡn mặt em đấy à?"

Yoshi phì cười. "Bỗng dưng anh chả nhớ được ai trên cuộc đời nữa, chắc tại vì em rồi!"

"Sao lại tại em?"

"Tại vì yêu em quá nhiều."

"Yêu em đến điên người à?"

"Ừ, yêu em đến điên người."

End.