Nhẫn Của Thợ Săn (Hunter's Ring)

Chương 7: Vòng Bạc Của Ma Cà Rồng



Đây là buổi sáng đầu tiên tôi tỉnh dậy ở nhà người lạ.

Căn phòng ngủ của Yoshi tối thui, không một ánh nắng lọt vào trong cửa sổ, chỉ có ánh sáng lập lòe từ phía đèn ngủ ở hai bên giường. Tôi nằm ườn bên trong chiếc chăn bông ấm áp, quay đầu lại đã nhìn thấy Yoshi vẫn đang nằm thở đều đều bên cạnh. Lúc anh ngủ, nhìn anh chẳng khác gì một người bình thường. Không những vậy, mà còn có chút nét trẻ con, nhìn dễ thương hết sức.

Tôi đưa tay vuốt dọc lên sống mũi thẳng tắp của anh, rồi nghe anh phát ra tiếng.

"Dậy rồi à?"

Yoshi mở mắt ra, ngồi dậy một chút nhìn tôi.

"Em làm anh tỉnh giấc à?"

"Không. Anh không ngủ."

Tôi mở tròn mắt ngạc nhiên, ngồi dậy, tựa lưng vào chiếc gối. "Nếu vậy, cái hôm em trộm Jaden đi, sao anh không ngăn lại?"

Yoshi đưa bàn tay lên xoa xoa nốt ruồi nhỏ dưới mi mắt tôi.

"Anh muốn xem em tính làm như thế nào."

Chẳng lẽ lại là chủ tịch thử lòng và cái kết. Nhưng thử lòng xong xuôi rồi, tôi cũng không có vẻ gì là vượt qua bài kiểm tra, vậy mà không hiểu tại sao vẫn được chủ tịch hốt về nhà như thế này.

Tôi bước một chân xuống giường, vớ đại một chiếc áo tắm trùm cả người lại. Tối hôm qua chúng tôi quần nhau khắp cả căn biệt thự, bước chân tới đâu cũng thấy được vết tích, muốn gom quần áo lên để mặc cũng khá là khó khăn.

"Anh mới mua căn này thật đấy à?" Tôi hỏi khi đi ngang qua một cái đèn lớn ở giữa nhà. Có lẽ khi Yoshi mua lại căn biệt thự này, anh đã mua luôn trọn gói nội thất. Từng chi tiết được thiết kế rất tỉ mỉ, vật dụng cũng không có vẻ gì là đồ mới, trông có vẻ hơi bụi bặm, rất phù hợp với chủ nhân ma cà rồng.

"Mới mua thật đấy. Tìm được căn nhà phù hợp gấp thế này khá khó khăn, nhưng anh rất hài lòng."

"Thế anh phải giàu lắm nhỉ?"

Yoshi cũng bước chân xuống giường. Khác với tôi, anh chẳng thèm ngại ngùng mà mặc choàng lên chiếc áo nào khác làm gì. Khi vừa tới gần tôi, anh vòng tay ôm lấy eo tôi từ đằng sau, rồi lại cọ cọ đầu mũi vào cổ tôi hít hà. Tôi bị cù nhột thì cười khúc khích, đẩy Yoshi ra.

"Quay lại đây, anh bảo cái này."

Yoshi ngồi xuống giường, rồi đặt một tay lên chỗ bên cạnh vỗ vỗ, ý muốn bảo tôi hãy ngồi xuống. Tôi ngoan ngoãn mà bước lại đặt mông xuống chỗ anh chỉ, rồi kéo chiếc chăn bông lớn lại che lấy người anh.

"Anh tính cứ đi vòng vòng cả nhà trong tình trạng như vậy hoài à? Kiếm cái gì đó mặc vào đi."

Yoshi chỉ cười hề hề, rồi từ tay rút ra một chiếc vòng cổ. "Tặng cho em."

Không ngờ nhận được quà vào ngay sáng sớm, tôi mở tròn mắt ngạc nhiên trong lúc giơ tay nhận lấy chiếc vòng cổ bạc. Thiết kế của nó khá cổ điển, mặt dây chuyền là một chiếc hộp thu nhỏ, lúc tôi khó khăn mở chiếc hộp ra, tôi thấy bên trong đó đầy một loại cỏ khô lạ hoắc.

"Là cỏ roi ngựa. Sẽ giúp em không bị ma cà rồng tấn công."

Tôi lờ mờ nhớ lại tới cuộc trò chuyện với Jihoon. Cậu cũng có đề cập đến việc thứ thảo dược ma cà rồng sợ nhất không phải là tỏi, đó chỉ là một ý nghĩ rập khuôn được truyền đạt qua phim ảnh thôi. Cái thật sự mà bọn chúng sợ là cỏ roi ngựa. Có điều, loại cỏ này không dễ tìm thấy, nếu bọn chúng có mọc ở đâu, thì cũng bị tụi ma cà rồng đốt sạch rồi.

"Sao anh lại có nó?"

"Chỉ để đề phòng thôi. Bây giờ em có thể giữ."

Tôi vội vàng đeo chiếc dây chuyền vào cổ. Dù sao thì cũng nên cẩn thận một chút, nhất là khi ở cạnh bên tôi có một ma cà rồng bằng xương bằng thịt, và ngoài đường vẫn có nhiều ma cà rồng khác đang đi nhông nhông hút máu người.

"Anh cũng là ma cà rồng mà, em đeo thế này khi ở bên anh có được không?"

"Mùi cỏ roi ngựa sẽ làm anh cảm thấy khó chịu một chút, nhưng nếu anh không hút máu em, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả." Yoshi đưa bàn tay lên chạm vào mặt dây chuyền trên cổ tôi. "Và cả, đây là đồ của anh, nên anh gần như bị miễn nhiễm với nó."

"Em cảm ơn. Dây chuyền đẹp lắm."

Yoshi cười nhẹ khi nghe thấy lời khen của tôi. "Của mẹ anh đấy."

Yoshi lại đưa mắt tìm kiếm tay của tôi, khi ánh mắt anh chạm phải chiếc nhẫn mà Jihoon tặng, anh cầm cả bàn tay tôi lên mà hỏi. "Cái gì vậy?"

"Em cũng không chắc. Jihoon đưa em bảo em phải đeo."

Yoshi hơi nhăn mày. "Jihoon là tên của thợ săn đó à? Cái gã ở cùng nhà với em?"

Tôi gật đầu xác nhận, Yoshi lại nhìn vào chiếc nhẫn của tôi lâu hơn một chút nữa.

Tôi đeo chiếc nhẫn ở ngón áp út, có lẽ điều đó làm Yoshi cảm thấy phiền lòng. Kể từ lúc đó trở đi, anh luôn khẳng định rằng Jihoon thích tôi.

-

Mặc dù vẻ ngoài, tôi có vẻ đã chấp nhận việc ở cạnh bên Yoshi, nhưng trong lòng tôi vẫn có tồn tại một cảm giác bất an khó tả.

Tôi thích cảm giác khi ở bên cạnh Yoshi. Khác với những gì Jihoon từng dọa, rằng ma cà rồng là một sinh vật máu lạnh, không có tình người, thì Yoshi lại tỏ ra ân cần và quan tâm tôi hơn cả một người bình thường có thể làm được. Nhưng nếu ở cạnh bên Yoshi đồng nghĩ với việc tôi phải từ bỏ cuộc sống vốn đang bình ổn của mình, thì tôi lại không chắc lắm.

Jihoon có thể ngửi được mùi ma cà rồng trên người tôi. Trước đây, khi tôi chỉ mới ở bên cạnh Yoshi vài lần, thì mùi có lẽ sẽ còn hơi khó phát hiện. Tuy nhiên tình hình bây giờ đã khác, chỉ một ngày sống trong căn nhà của Yoshi thôi, là tôi không nằm trong lòng Yoshi, thì cũng là để anh nằm trong lòng mình. Nếu sau này tôi quyết định dọn về sống bên cạnh Yoshi hẳn, thì không thể nào Jihoon không phát hiện được, mà không chỉ mỗi Jihoon, mà cả một nhóm thợ săn đó đều sẽ tìm đến tôi.

Nhưng để dứt khỏi một ma cà rồng không hề đơn giản. Như cái cách mà anh đã tìm thấy tôi trên sân bóng ngày hôm đó, tôi chắc chắn anh sẽ còn tìm thấy tôi dài dài.

Tôi suy nghĩ mất cả một ngày, rồi lại nhớ tới Jaehyuk. Tôi nhớ rõ cậu đã cầu xin như thế nào cái hôm vô tình gặp được Yoshi, dù bây giờ bên cạnh anh đã có tôi, nhưng theo lý thuyết, chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau cả.

"Anh có nhớ cậu em Yoon Jaehyuk không?" Tôi buông lời hỏi khi Yoshi đang đứng ở bàn bếp chiên một quả trứng ốp la.

"Cậu bé gặp ở sân bóng à?"

"Vâng. Tối nay mình đi gặp nó được không? Nó thích anh lắm."

Tôi cũng không yên tâm khi giao Jaehyuk vào tay Yoshi. Tuy nhiên so với tôi, thì Jaehyuk sẽ ít có cơ hội đụng mặt đám thợ săn hơn. Nghĩ theo một chiều hướng nào đó, thì cậu sẽ có phần trăm an toàn cao hơn nếu được một ma cà rồng bảo bọc.

Yoshi hơi ngơ ra một chút, nhìn tôi hồi lâu rồi mới trả lời. "Nếu em muốn thì được."

Tôi biết mình đang làm gì. Tôi vẫn luôn nghĩ Yoshi giống như một con hổ đói, nhìn thấy một miếng mồi thơm ngát là tôi nên nhất thời không kiềm lòng được mà chạy lại ăn lấy ăn để, chứ không hề có chút cảm xúc con người nào. Tôi nhận ra điều đó ngay từ những lần anh hít hà thật lâu vào cổ tôi, nơi mùi máu tươi tỏa ra mạnh mẽ nhất.

Ma cà rồng vốn là sinh vật đã chết, bọn chúng không thể biết yêu. Nếu anh đã coi tôi như một món đồ chơi, thì tôi cũng nên chuẩn bị tinh thần rằng một ngày nào đó mình sẽ bị thay thế.

-

Chúng tôi hẹn nhau ở sông Hàn vào lúc mười giờ đêm, bởi Jaehyuk còn phải làm thêm một vài hoạt động ngoại khóa khác. Dù đã khuya, nhưng cậu vẫn đem đến trọn bộ đồ dùng để picnic, sau đó tự mình bày ra hết sức vui vẻ.

Lúc vừa chạm mắt tôi, cậu đã tiến lại rồi thì thầm nói. "Cảm ơn anh, tối nay phải giúp em một chút nữa nha."

Đúng theo yêu cầu của Jaehyuk, tôi thật sự đã biến thành một ông tơ chính hiệu. Suốt cả buổi, tôi liên tục tạo điều kiện để hai người có những khoảng khắc riêng lẻ với nhau. Jaehyuk thích thú cười khoái chí, chỉ có mặt Yoshi là hằm hằm không nói tiếng nào.

Giữa buổi, Jaehyuk phát hiện ra rằng cả đám thiếu một chai nước ngọt, cậu liền đứng dậy ra hiệu mình sẽ chuẩn bị đi. Tôi cũng nương theo đó mà ra sức đẩy Yoshi đứng dậy.

"Anh cũng đi cùng với Jaehyuk đi. Trời tối rồi, đi một mình thế nguy hiểm lắm."

Lần đâu tiên trong suốt cả buổi tối, Yoshi bực bội phản pháo lại. "Anh mệt lắm. Không đi được đâu."

Jaehyuk thấy tình hình có vẻ không ủng hộ mình lắm, liền cười mấy tiếng. "Thôi, anh không đi thì thôi. Để em đi nhanh rồi về."

Thấy Jaehyuk đã nói vậy, tôi cũng không ép Yoshi nữa. Ngay khi cậu vừa chạy đi, Yoshi đã bắt đầu.

"Em làm gì vậy?"

"Em làm gì?" Tôi vờ uống một ngụm nước lọc.

"Đẩy cho anh một con người khác, rồi sau đó em sẽ quay trở về với thợ săn của mình sao?" Yoshi tỏ ra hơi giận dữ, ánh mắt nhìn tôi nghiêm nghị, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh giận đến như thế này.

"Anh nói gì vậy? Sao em phải làm thế?"

"Đừng có giả vờ." Yoshi dừng một chút để nhìn ra bờ sông rồi nói tiếp. "Tên thợ săn đó thích em còn gì?"

Tôi đặt chai nước xuống, nhìn Yoshi căng thẳng. Từ khi nào anh có suy nghĩ như thế này? Chỉ bởi vì tôi cho anh cơ hội để tìm một món đồ chơi mới, mà anh lại nghĩ rằng tôi muốn quay về với người yêu.

Mà thậm chí, đó còn chẳng phải là người thích tôi. Jihoon chỉ là bạn thân của tôi thôi mà.

"Anh đừng có vô lý nữa. Anh cũng chỉ chơi đùa với em qua đường thôi mà."

"Qua đường? Em nghĩ như thế nào là qua đường. Là sẵn sàng ở lại thành phố dù biết có đầy thợ săn đi qua đi lại, là mua đứt luôn một căn nhà chỉ để sống cùng em thôi à?"

Người lúc giận thì chẳng suy nghĩ được gì thấu đáo. Tôi hiểu rất rõ tư tưởng này. Nên tôi biết mấy lời phát ra từ miệng Yoshi cũng chỉ là những cái cớ để anh chiếm đoạt hoàn toàn tôi mà thôi. Tôi biết mình có sức hút, Yoshi thèm thuồng nó cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng tôi cũng có cuộc sống riêng của mình, vì vậy chuyện này có lẽ nên dừng lại tại đây thôi.

Lúc tôi định nói ra mấy lời này, cả tôi và Yoshi nghe được một tiếng hét thất thanh từ cách đó vài trăm mét. Dù tiếng hét này có bị thay đổi đến cỡ nào, tôi vẫn có thể nhận ra được, đó không ai khác chính là Jaehyuk.

Tôi hoảng loạn chạy về hướng phát ra tiếng hét. Yoshi cũng đuổi theo ở đằng sau, rồi sau đó anh chạy vượt lên hẳn.

Lúc chạy tới lại gần, tôi thấy Yoshi vừa đuổi được một gã nào đó khác. Tên đó khì khò mấy tiếng trước mặt anh rồi quay lưng lại chạy biến đi. Còn Jaehyuk thì đang nằm thoi thóp dưới nền đường.

Với một vết thương lớn ở cổ.