Nhẫn Của Thợ Săn (Hunter's Ring)

Chương 9: Quá Trình Biến Đổi



Khác với suy nghĩ của tôi, Jaehyuk có vẻ khá bình tĩnh khi tiếp nhận được thông tin mình đã biến thành ma cà rồng.

Cũng khác với phản ứng của tôi khi biết về con người thật của Yoshi, cậu hỏi rất nhiều câu hỏi.

Điều này là hoàn toàn có thể lý giải được, vì cậu đâu có ở chung với người bạn suốt ngày coi thời sự vào buổi sáng, và tặng mỗi ngày một fun fact thú vị về ma cà rồng như Jihoon.

"Vậy tình hình bây giờ là, em sẽ uống máu, sau đó em sẽ biến thành ma cà rồng. Còn nếu không uống, thì tối nay em sẽ chết lăn quay đúng không?"

"Đúng." Tôi và Yoshi đồng thanh trả lời.

"Nếu em trở thành ma cà rồng, thì em không được ra ngoài đường vào ban ngày, phải uống máu thường xuyên, và không được chạm vào cỏ roi ngựa, đúng không?"

"Lại đúng nữa. Em nhớ nhanh lắm." Yoshi gật đầu khen lia lịa như thầy giáo đang dạy cho học sinh ngoan, thiếu điều là muốn xoa đầu học sinh của mình.

"Còn anh Junkyu biết được, vì Junkyu ở với Jihoon, mà anh Jihoon là thợ săn có thể ngửi thấy mùi ma cà rồng nhỉ?"

Jaehyuk có vẻ không mấy quan tâm đến chi tiết tại sao tôi lại ở cùng Yoshi chứ không phải Jihoon vào lúc này. Có lẽ đối với cậu, lượng thông tin mới được nạp vào người là quá lớn để suy nghĩ thêm.

"Thế thì em quyết định rồi. Em sẽ hút máu."

"Thật á?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Vâng. Chứ em không chịu nổi nữa, khát khô cả cổ họng rồi."

Tôi đến chịu với lý do của Jaehyuk. Nhưng một phần, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì cậu có thể chấp nhận được thông tin này một cách dễ dàng như vậy.

"Vậy nên đưa em một ly máu đi."

Yoshi vẫn đang nghiêm túc nãy giờ, nghe xong câu nói thì cười to lên. "Máu ở đâu có thành ly cho em uống. Em phải đi săn thôi."

Jaehyuk trố mắt ra rồi kêu lên oai oái, lăn lộn một vòng từ ghế sofa xuống dưới thảm, khóc vang trời.

-

Suốt cả ngày hôm đó, Jaehyuk phải trải qua một quá trình nửa biến đổi khá là khó khăn.

Biến đổi thành ma cà rồng đáng sợ hơn tôi nghĩ. Tôi thấy Jaehyuk nằm một cục trên ghế sofa, cả mặt ngửa lên với cái lưỡi thè ra trông rất kinh dị. Đôi khi có vài vệt nắng rất nhỏ chiếu xuyên qua kẽ hở của cánh cửa sổ chưa được đóng kín, rơi lên bàn tay của Jaehyuk, cậu sẽ nhảy cẫng lên sợ hãi, rồi xoa xoa lấy bàn tay mình.

"Đau lắm à?" Tôi hỏi khi bước chân vào trong phòng khách, tìm chiếc điều khiển tivi.

"Hơi rát một xíu."

"Có giống bị bỏng không?"

Jaehyuk đưa vết đỏ trên bàn tay mình nhìn nhìn ngắm ngắm. "Chắc cũng gần giống như bị dầu bắn lên tay."

Mới là một nửa ma cà rồng mà đã cảm thấy như vậy rồi, không biết một ma cà rồng hoàn chỉnh như Yoshi sẽ cảm thấy như thế nào.

Tôi lười biếng bật tivi lên xem. Bên trong đó đang chiếu một chương trình thế giới động vật, nói về cách mà sư tử cái săn mồi. Tôi chỉ vào màn hình rồi cợt nhả. "Xem mà học hỏi đi kìa!"

Jaehyuk nhìn qua, rồi bĩu môi đi ra đằng sau lưng tôi mà coi chăm chú.

Sư tử mẹ đang quan sát con mồi của mình, đợi đến khi thời cơ đã điểm, sư tử nhảy lên thật nhanh, sau đó rượt theo chú hươu ngơ ngác. Con hươu nhìn thấy kẻ săn mồi thì lật đật chạy đi, nhưng không thể nào chạy nhanh bằng sư tử mẹ được. Kết cục, sư tử xé toạc đùi của chú hươu ra, một cảnh tượng không mấy đẹp đẽ.

Nhớ lại Jaehyuk vẫn đang đứng ở phía sau mình, tôi bỗng hơi rợn gáy. Từ lúc tôi bật tivi đến giờ, cậu cũng thôi nói mấy câu cằn nhằn rên rỉ, như là 'đau đầu quá', 'đau tai quá', 'khát khô cổ họng rồi.' Thấy có điều không lành, tôi quay lưng lại tìm kiếm Jaehyuk, chỉ để nhìn thấy răng cậu đang chuẩn bị nhè ra, hai tay cũng giơ cao lên như thể muốn tóm tôi lại giống một con mồi.

Tôi nhếch môi lên rồi ấn đầu Jaehyuk xuống thành ghế. Cậu lại hét lên.

"Cho em hút một chút đi mà! Giống như đi hiến máu thôi, tốt cho sức khỏe lắm."

Tôi thấy tối qua mình lo cho cậu em này cũng bằng thừa, giờ cậu còn đòi hút cả máu tôi.

"Em muốn hút máu anh cũng không được đâu. Trong người anh có cỏ roi ngựa, muốn chết à?"

Dù trong người tôi không có cỏ roi ngựa, nhưng tôi khá chắc chắn rằng cái vòng cổ mà Yoshi đem tặng tôi có tác dụng không kém so với việc để roi ngựa ngấm vào máu. Jaehyuk lại là một nửa ma cà rồng, chưa thể phân biệt được rõ mùi hương của thứ thảo dược này, nhưng nếu cậu dám cắn tôi, thì chắc chắn người bị thương cũng sẽ là cậu.

Có khi chưa kịp biến thành ma cà rồng, đã chết lăn quay rồi.

Yoshi bước ra phòng khách, thấy hai tụi tôi đang chí chóe với nhau, anh liền chạy lại can ngăn. Sau khi thấy tình hình đã ổn hơn rồi, anh khổ sở nhìn tôi nói.

"Junkyu, em tạm lánh đi vài ngày nhé?"

Mặc dù không muốn, nhưng chủ nhà đã nói như vậy, tôi cũng đành phải làm theo. Tôi đi ra khỏi nhà mà không có ai ra tiễn, dù biết lý do là vì ban ngày ban mặt, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Vốn để cho Jaehyuk chen vào cuộc sống của Yoshi thì anh sẽ buông tha cho tôi, nhưng khi mọi việc đã thành đúng như nguyện vọng rồi, thì tôi lại có chút hối hận.

Tôi về lại căn hộ mới thuê của mình mà không thấy Jihoon đâu. Suốt hơn một ngày tôi ở nhà Yoshi, cậu cũng không nhắn tin hỏi thăm nhiều lắm. Coi như là tôi cũng may mắn, nếu Jihoon mà về ngửi được mùi ma cà rồng từ người tôi, thì tôi cũng không biết phải làm thế nào.

Tôi dành cả ngày còn lại để ngâm mình trong bồn tắm và xịt lên cả mớ nước hoa, dù không chắc rằng cách này có tác dụng hay không lắm. Nhưng lúc Jihoon quay trở lại, cậu cũng không kề sát mặt tôi mà ngửi như lần đầu nữa.

Thay vào đó, cậu chỉ đứng nhìn tôi thật lâu ở cửa ra vào, khi bước vào bên trong, cậu không ngăn được mà thở dài mấy tiếng.

"Junkyu. Mày có gì giấu tao à?"

Tôi không nghĩ mình giấu được Jihoon lâu, nhưng cũng không muốn nói hết cho cậu ra ngay lúc này. "Đợi một thời gian nữa đi, tao sẽ nói hết cho mày biết."

"Thật không?"

"Thật." Tôi tự tin khẳng định chắc nịch.

Tối đó, tôi nhận được tin nhắn của Yoshi. Anh bảo rằng Jaehyuk đã hoàn thành xong quá trình biến đổi, dù vẫn cần một thời gian để tập kiểm soát cơn thèm, nhưng tôi vẫn có thể ghé gặp họ nếu tôi muốn.

"Tối mai tụi anh sẽ đi săn, anh cũng muốn cho em thấy."

Tôi nằm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhắn lại cái tin. "Được, mai em sẽ ghé."

Ghé qua một chút thôi cũng ổn mà, rồi sau này sẽ không ghé qua nữa.

-

Quá trình biến đổi không những biến Jaehyuk trở thành ma cà rồng, mà có vẻ còn khiến cho cậu trở nên bám Yoshi hơn.

Tôi khẳng định như vậy khi nhìn thấy Jaehyuk cố tình dụi vào người Yoshi lần thứ ba trong buổi săn đêm, làm cho mấy con thỏ trong rừng chạy gần hết.

Yoshi không có vẻ gì là để ý mấy đến biểu hiện khác lạ này, vẫn thản nhiên mà tiếp tục chỉ cậu và tôi cách để lần mò con mồi tiếp theo bằng mắt. Đến khi thấy Jaehyuk cọ đầu vào vai anh lần thứ tư sau khi bắn được một con thỏ, tôi không chịu được nữa mà quay qua hỏi Yoshi ngay khi Jaehyuk đi khỏi.

"Có trường hợp nào mà người biến đổi sang ma cà rồng sẽ sinh ra cảm giác yêu thích với người cho máu mình không?"

Hỏi như vậy cũng không đúng, vì vốn Jaehyuk đã có cảm tình với Yoshi từ trước khi cậu biến đổi rồi.

"Chuyện đó thì không có. Nhưng có chuyện cũng tương tự." Yoshi vẫn còn đang mải quan sát trong bóng tối, nhưng không quên trả lời câu hỏi của tôi.

"Nếu nảy sinh tình cảm với ma cà rồng trước khi bị biến đổi, thì sau đó sẽ bị phụ thuộc vào người ta."

"Phụ thuộc kiểu gì?"

"Kiểu không rời xa người đó được, và sẽ coi người đó là trên hết."

Tôi cười mỉa mai. "Vậy thì xong Jaehyuk rồi."

"Sao lại xong?" Yoshi không quan tâm đến mấy con thỏ nữa, còn Jaehyuk thì đã đi một quãng xa sau khi được Yoshi ra lệnh.

"Jaehyuk thích anh mà."

Yoshi nhăn mày. "Nhưng anh không thích cậu ấy."

"Vậy anh không thích cậu ấy thì cậu ấy sẽ không bám anh nữa sao?"

Yoshi tránh né câu trả lời, đủ để tôi tự nhận ra được đáp án chính xác. Tôi cũng không muốn nói chuyện thích hay không thích nữa.

"Vậy nếu có chuyện làm cả hai người phải rời xa thì sao?"

Yoshi nhún vai, không tốn sức nào mà trả lời. "Người bị biến đổi sẽ dần yếu đi, rồi chết."

Như thế này thì hơi quá đáng rồi, tôi khẽ nhăn mày. Jaehyuk khác với tôi. Yoshi chưa bao giờ coi cậu ấy như một món đồ chơi tiêu khiển. Nếu một ngày anh muốn hoạt động một mình, thì việc từ bỏ Jaehyuk cũng sẽ dễ như trở bàn tay. Nghĩ đến đây, tôi lại thấy thương cho Jaehyuk một chút. Có lẽ ban đầu cậu cũng không quá yêu thích Yoshi, nhưng bây giờ, vì số phận của tạo hóa, mà cậu sẽ phải gắn bó với Yoshi mãi mãi.

"Không có cách nào khác sao?"

Tôi nhận ra mình hỏi câu này rất nhiều lần kể từ sau khi Jaehyuk gặp tai nạn. Không có cách nào cứu được Jaehyuk sao, không có cách nào khiến cậu đừng biến thành ma cà rồng sao, rồi giờ là không có cách nào để cậu có thể tách rời khỏi Yoshi hay sao.

"Anh cũng không chắc lắm. Có lẽ những người khác sẽ biết."

Yoshi đưa tay nắm ná lên trước mặt, nhịn thở rồi bắn một phát vào màn đêm. Chưa đầy một giây sau, tôi đã nghe thấy tiếng một con thỏ đang réo lên đau đớn. Yoshi mỉm cười hài lòng rồi quay lại nhìn tôi.

"Đừng lo, anh sẽ không bỏ rơi Jaehyuk đâu."

Tôi thở dài, bàn tay sờ vào chiếc vòng cổ bạc Yoshi đã tặng.