Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 544: Bích Tà Thần Hoàng



Sự việc quỷ dị đã diễn ra ở Tây Hoang Thần Đình năm vạn năm trước đang được tái hiện vào lúc này.

Trận chiến giữa các hư ảnh thần ma vô cùng ác liệt, vô số hư ảnh ngã trong vũng máu, thần huyết chảy thành dòng, thần thi ma thi nằm la liệt, oán niệm xung thiên.

Còn mấy người Bằng Kim Dật cũng bị ma âm khống chế, liều mạng tấn công xung quanh!

Những thần ma kia chỉ là hư ảnh, không có công kích lực, công kích của họ xuyên qua, nhưng rất nhanh Chung Nhạc, bd, Bằng Thiên Thu, Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang va chạm nhau, năm người đều mất đi lý trí, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất trong đầu, chính là giết!

Giết giết giết

Giết sạch mọi sinh vật có thể cử động ở xung quanh!

Tù tù tù~~

Hư ảnh tù và trên không phát ra âm thanh thúc giục chư thần chư ma, chém giết đến trời đất điên đảo, toàn bộ thần ma trên quảng trường đều rơi chìm vào trạng thái chém giết, chỉ có Bích Tà Thần Hoàng là vẫn đứng đó không động đậy chút nào, hai mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thi thể chư thần chất thành núi, trận chiến vẫn còn tiếp diễn, chư thần chư ma vẫn đang chém giết, đột nhiên một vị Thần Hầu đứng trên song long phá không lao đi, rồi lại một vị Thần Hầu biến thành Bạch Trạch Thần Nhân cũng bỏ đi. Còn có một vị Long Thần há mồm thật lớn rống lên nhưng không có âm thanh phát ra. Bốn vị Long Thần khác lao tới cũng hắn bỏ đi.

Rồi một vị Thần Hầu cầm Thần Dực Đao chém thần ma xung quanh, biến thành con cá lớn nghìn dặm, nhanh chóng bơi đi.

Còn có một vị Ma Hầu dùng ma công đối kháng ma âm, phá không bỏ đi. Còn có lão tổ của Hiếu Mang thần tộc biến thành Bàn Ngao ba đầu bay lên không trung, bay về hướng mặt trăng, lao vào trong lòng mặt trăng trốn đi.

Bích Tà Thần Hoàng vẫn lạnh băng nhìn không hề ngăn cản.

Tiếng tù va vẫn vang lên, thần thi ma thi càng ngày càng nhiều, thần huyết đã lan rộng tựa đại dương.

Những ảo ảnh này chỉ là cảnh tượng tái hiện từ năm vạn năm trước, còn Chung Nhạc, Bằng Kim Dật, Hạ Trọng Tấn bọn họ thì là chiến đấu thực sự. Năm người liều mạng bất chấp đối phương là bạn hay thù, đều hạ thủ những đòn chí mạng.

Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu biến thành thần nhân đầu chim, lông vũ biến thành kiếm, cánh biến thành đao, liều mạng chém đối phương. Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang tiếng gầm chấn động trời đất, dùng âm thanh làm công kích, dùng tóc làm kiếm, cũng công kích bất chấp tất cả.

Chung Nhạc biến thành chân thân Phục Hy, đuôi quét qua, rút Bằng Vũ Kim Kiếm chém về phía trước!

Năm người chém nhau máu me be bét, da đầu Hạ Trọng Tấn bị Bằng Kim Dật gọt mất một mảng, tóc bị Bằng Thiên Thu kéo đứt sạch, khi há mồm gầm lên thì bị Chung Nhạc một quyền đấm thẳng vào mồm.

Mấy trăm thanh kiếm trong người Bằng Thiên Thu phần lớn là lông vũ của Bằng Kim Dật đâm, Chung Nhạc chỉ để lại một vệt kiếm trên người hắn, nhưng vết kiếm đó suýt nữa đã lấy mạng hắn, suýt nữa đã đâm vào tim hắn, Bằng Thiên Thu dịch chuyển, bị cắt mất gân cốt tứ chi mới tránh được.

Hạ Trọng Quang, Bằng Kim Dật cũng chẳng dễ chịu gì, ai cũng bị trọng thương.

Chung Nhạc cũng bị trọng thương, ai cánh tay bị chém đứt, đuôi rắn bị chặt mất, răng trong mồm bị Bằng Thiên Thu đánh cho không còn gì.

Cũng may sau khi lên Pháp Thiên Cảnh, Bất Tử Chi Thần của hắn đã có tiến bộ không nhỏ. Hai cánh tay của hắn bắt đầu mọc lại rồi nhanh chóng có lại hai cánh tay như cũ.

Sau khi mọc được hai tay, cũng có thêm các cánh tay khác mọc dưới sườn hắn. Hắn có tất cả tám cánh tay. Chung Nhạc lấy ra từ trong nguyên thần bí cảnh các món hồn binh, một tay cầm Hạo Nguyệt Kính, một tay cầm Tráng Khoát Sơn Hà Châu. Cầm các bảo vật trộm được từ các tộc ở Tây Hoang, lao tới bọn Bằng Kim Dật.

Năm người hộc máu liên tục, nhưng vẫn không hề sợ hãi tiếp tục tấn công đối phương!

Đột nhiên tiếng tù và biến mất, năm người đang giao đấu đột nhiên tỉnh lại, bất giác rùng mình mấy cái, tất cả lùi lại phía sau, trong bụng vẫn còn sợ hãi.

Đầu Chung Nhạc bị đánh gần bẹp rồi lại phồng lên như được bớm khí, bốn người còn lại nhìn mà giật mình, vừa ngưỡng mộ vừa phẫn hận.

- Tên này đúng là đánh không chết!

Nghĩ tới đây, đột nhiên có tiếng cười khẽ vọng lại. Bích Tà Thần Hoàng chắp hai tay sau lưng, nhìn mấy vạn thi thể thần ma trên quảng trường, lộ tiếu ý.

Đột nhiên tiếng u u từ trên không truyền tới, rồi một cái hồ lô kỳ quái hiện ra.

Hô lô bình thường có một hoặc hai chỗ thắt, còn cái này kỳ quái là vì nó có tới sáu đoạn tròn xoay.

Hồ lô mở nắp, cuồng phong nổi lên, hút linh của những thần ma chiến tử vào trong hồ lô.

- Lấy hết thi thể để trấn thủ lăng mộ, canh giữ thánh linh cho ta!

Bích Tà Thần Hoàng lạnh lùng nói.

Rồi các vị thần ma cường tráng đi chiến xa khổng lồ từ trong hoàng thành đi ra. Trên chiến xa đặt các cỗ quan tài đen dài tới nghìn trượng, đặt thi thể thần ma vào trong.

Chung Nhạc rùng mình, cảnh tượng của năm vạn năm trước này rốt cuộc là thế nào!

- Bích Tà Thần Hoàng đồ sát nhiều thần ma như vậy là để bồi dưỡng thánh linh! Sáu đoạn hồ lồ này trong đó năm nút chính là Đại Hoang Kiếm Môn Sơn, Tây Hoang Hiếu Mang Thần Miếu, Đông Hoang Hắc Sơn, Nam Hoang Thiên Hầu Cung, Bắc Hoang Băng Phong Cổ Thành. Trong những quả cầu ở ma hồn cấm khu dưới lòng đất những nơi này chứa nghìn vạn linh của thần ma!

Cảnh tượng của năm vạn năm trước tái hiện vốn dĩ đã vô cùng quỷ dị, giờ thấy tiếng tù và thúc giục chư thần chư ma tàn sát lẫn nhau, hồ lô lấy đi linh của thần ma thì càng thêm tà dị khiến người ta không rét mà run.

- Không đúng, hồ lô có sáu đoạn, Đông Nam Tây Bắc và Đại Hoang mỗi nơi một cái, mới có năm đoạn, còn một đoạn nữa ở đâu?

Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên thấy Bích Tà Thần Hoàng đưa tay ra, lấy tay làm dao mổ ngực mình móc ra một quả thần tâm vẫn đang đập rồi lại moi ra một quả tim nữa trong ngực.

Chớp mắt hắn đã lấy ra sáu quả tim từ trong ngực, trong đó năm quả được những vị thần lấy thi thể thần ma kia đưa đi, chỉ còn lại một quả thần tâm.

Quả thần tâm đó đột nhiên biến to lên, càng ngày càng to, huyết quản đã đứt mọc dài điên cuồng, những sợi huyết quản to đùng vươn ra xung quanh, cắm xuống mặt đất Thần Đình, bò khắp các tòa thần cung thần điện.

Các tòa kiến trúc hùng vĩ bị bao phủ bởi tấm lưới huyết quản.

Sau lưng Bích Tà Thần Hoàng, hư ảnh một vị nữ tử mặc trang phục trong cung hiện lên, dẫn theo đông đảo Bích Tà tộc nhân.

Bích Tà Thần Hoàng vẻ mặt thản nhiên, nhấc chân giậm mạnh, Thần Đình nứt ra, lộ ra địa cung khổng lồ bên dưới, đó là một quần thể kiến trúc tựa Thần Đình, là Thần Hoàng Lăng của hắn!

Một cỗ quan quách Đế Hoagf bay ra, Bích Tà Thần Hoàng bay lên, chầm chậm đáp xuống trong quan quách.

- Năm vạn năm sau ta sẽ hồi sinh!

Từ trong quan quách Đế Hoàng vọng ra tiếng nói:

- Các ngươi tới Đế Vi Đế Tinh, để lại tổ huấn, năm vạn năm sau tới đón ta! Chỉ cần thổi tù và là có thể tái hiện Thần Đình, tìm tới địa cung!

Nắp quan tài Đế Hoang đóng lại, kim quan bay xuống lòng đất, Thần Đình rung chuyển, vết nứt khép lại, đoạn to nhất của hồ lô đột nhiên bay vào qua khe hở vào địa cung.

Nữ tử kia đưa tay cầm lấy tù và, dẫn Bích Tà tộc nhân bay lên rồi biến mất.

- Tìm được rồi.

Đột nhiên một tiếng nói đầy non nớt vọng tới, Chung Nhạc và mấy người Bằng Kim Dật đều giật mình, vội vàng quay lại nhìn thì thấy một thiếu niên tay cầm tu và đi tới.

Chung Nhạc và thiếu niên đó ánh mắt chạm nhau, đều sững lại.

- Bích Tà sư huynh.

Chung Nhạc quệt vết máu trên mặt cười. răng trong mồm bị rụng giờ đã mọc lại, rất trắng rất sáng.

Thiếu niên kia chính là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của thần tộc ở Tây Hoang, Bích Tà. Hắn hàm tiếu đáp lễ Chung Nhạc:

- Chung sư huynh.

Hắn tò mò chớp đôi mắt tròn đen láy nhìn Bằng Kim Dật, Hạ Trọng Tấn mấy người họ, cười:

- Xem ra hôm nay Chung sư huynh cũng không tiện đối quyết với ta lắm.

Chung Nhạc nhổ ra một ngụm đờm lẫn máu, khách khí nói:

- Bích Tà huynh nói phải. Bích Tà huynh có được thánh linh dưới lòng đất Đại Hoang Kiếm Môn ta. Lần này định hồi sinh lệnh tổ Bích Tà Thần Hoàng sao?

Hạ Trọng Tấn, Bằng Kim Dật mấy người sắc mặt kịch biến, vội lấy đồ đằng thần trụ ra báo tin cho cao tầng trong tộc.

Bích Tà coi như không thấy, lễ độ nói:

- Là thế này. Lần trước tới quý môn vì muốn lấy thánh linh, sự việc quan trọng nên không tới chào Chung sư huynh, mong sư huynh thông cảm.

- Khách khí, khách khí rồi!

Chung Nhạc khạc ra miếng đờm:

- Ta vốn tưởng Bích Tà sư huynh là sinh linh vốn sinh ra và lớn lên ở tổ tinh, không ngờ sư huynh tới từ Tử Vi Thần Đinh. Sư huynh sao tới được đây?

- Được tiền bối của tộc ta đưa tới.

Bích Tà nghiêm nghị nói:

- Chung sư huynh, sắp có cường giả giáng lâm, Bích Tà đi trước.

Chung Nhạc gật đầu:

- Sư huynh đi trước, ta cũng cần phải rời khỏi đây.

Bích Tà thi lễ, Chung Nhạc đáp lễ.

Thiếu niên Bích Tà văn tịnh giơ tù và lên thổi. Thần Đình lại tách ra, để lộ thông đạo dẫn xuống địa cung rồi hắn bước xuống.

Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu gầm lên phẫn nộ, bay về phía thông đạo. Bích Tà rất quan trọng, hắn muốn đi hồi sinh Bích Tà Thần Hoàng. Bích Tà Thần Hoàng hồi sinh thì dù là thánh linh của tổ tinh hay Côn Bằng thần tộc thì cũng không phải việc tốt!

Huống hồ trong mộ táng Bích Tà Thần Hoàng chắc chắn có vô vàn bảo vật!

Cái khác không nói, chỉ riêng cái tù và trong tay Bích Tà Thần Hoàng cũng là trọng khí không thể tưởng tượng nổi, lợi hại hơn gấp nhiều lần so với Thần Dực Đao, Bát Long Trấn Thiên Phủ! Hai con đại bằng vừa bay tới thì đột nhiên thông đạo khép lại, hai vị cự phách đâm sầm vào ngọc thạch, máu mũi chảy ào ào, hoa mày chóng mặt.

Chung Nhạc nhân cơ hội đó bay lên, xoay giữa không trung biến thành Kim Ô ba chân, giang cánh bay đi.

Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu liều mạng tấn công tảng ngọc thạch, cũng không thể cạy được chút nào cánh cửa địa cung, đang bất lực thì Thần Đình chấn động, mặt đất uỳnh uỳnh hạ thấp.

Hai người vội vàng bay lên, Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang tóc bay tới nhấc họ lên để khỏi bị Thần Đình kéo xuống lòng đất.

- Việc ở đây giao cho Bằng Đại tiên sinh, chúng ta đi giết tên kia, bất luận thế nào cũng phải giành lại Thần Dực Đao!

Hai con đại bàng bay lên đuổi theo Chung Nhạc, Hạ Trọng Tấn vội hét lớn:

- Hai vị hiền huynh đưa bọn ta theo với!