Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 696: Dương uy tộc ta (2)



Trong đầu đám người Phong Hậu oanh động một trận, nhất thời có thêm vô số cảm ngộ hỗn loạn, cực kỳ phong phú. Các loại thần diệu, các loại hệ thống nháy mắt nhét tràn đầy đại não của bọn họ, trong lúc nhất thời một khắc căn bản không thể hoàn toàn tìm hiểu được.

Chung Nhạc thu tay lại, ánh mắt nhìn về phía xa xa, đột nhiên nói:

- Có khách tới!

- Có khách tới?

Thủy Tử An nhất thời nghi hoặc, ngưng mắt nhìn về phía xa xa, lại cái gì cũng đều không nhìn thấy. Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Tứ Minh Thú, chỉ thấy Tứ Minh Thú vẫn như cũ ngồi xổm trên góc mái hiên Thánh điện Kim Đỉnh, cũng không phát ra cảnh báo. Chung Nhạc nói:

- Bọn họ còn cách nơi này rất xa, vẫn chưa đi tới. Các ngươi chờ một chút, ta đi ẵm cái bảo bối tới!

- Ẵm cái bảo bối tới?

Đám người Thủy Tử An, Phong Hậu nhất thời ngẩn ra. Chung Nhạc rời khỏi Thánh điện Kim Đỉnh, tiến về phía nội bộ Kiếm Môn Sơn. Thủy Tử An nhìn về phía đám người Phong Hậu, hỏi:

- Chung Trưởng lão truyền thụ cho các ngươi bao nhiêu bản lĩnh?

- Quá nhiều rồi!

Lực Mục cảm khái nói:

- Thật sự rất nhiều rồi! Sợ rằng đủ cho chúng ta tiêu hóa thời gian mười mấy hai chục năm mới có thể tiêu hóa hết được!

Mấy người khác cũng liên tục gật đầu, nói:

- Chung Trưởng lão học cứu Thiên Nhân, những cảm ngộ truyền thụ cho chúng ta đều là chúng ta chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua. Thật sự là bác đại tinh thâm!

- Chung Trưởng lão thật đúng là Thiên Nhân a!

Phong Hậu cảm khái nói. Trong lòng Thủy Tử An nhất thời hoảng sợ:

- Tiểu tử này, còn nói mình không thể dạy bọn họ, rõ ràng chỉ là lười biếng mà thôi!

Đám người Phong Hậu, Lực Mục sở học bất đồng, ai cũng có sở trường riêng, nghĩ muốn thuyết phục hết thảy tám người này tự nhiên là vô cùng khó khăn. Nhưng đám người Phong Hậu lại nói những cảm ngộ mà Chung Nhạc truyền thụ cho bọn họ lại có thể khiến cho bọn họ tiêu hóa một hai chục năm. Hiển nhiên, Chung Nhạc có đầy đủ nội tình và tiền vốn chỉ dạy cho bọn họ, nhưng đoán chừng là hắn ngại phiền phức, không muốn dạy mà thôi.

Đột nhiên, con Tứ Minh Thú trên Kim Đỉnh kia chợt mở miệng, thanh âm chấn động:

- Đại Trưởng lão, có khách tới! Khí thế hung hăng ý đồ bất thiện!

Trong lòng Thủy Tử An nhất thời cả kinh, vội vàng phóng người nhảy lên bên cạnh Tứ Minh Thú. Chỉ thấy bốn cái đầu của Tứ Minh Thú hướng ra bốn phía, tám con mắt bắn ra bốn cái quang mạc. Trong quang mạc chiếu rọi từng chiếc từng chiếc lâu thuyền, đại hạm, bảo liễn, hương xa… vô cùng hoa lệ. Xung quanh còn có vô số các Luyện Khí Sĩ hạo hạo đãng đãng vờn quanh, lướt qua quan ải Đại Hoang, bay thẳng về phía Kiếm Môn Sơn.

Đám cường giả này tới từ các tộc khác nhau. Trên lâu thuyền hoặc là hương xa treo đủ loại cờ xí màu sắc khác nhau. Tới từ phía Nam là Trọng Lê Thần Tộc và Côn Bằng Thần Tộc. Tới từ phía Bắc là Yêu Tộc. Tới từ phía Đông là Long Tộc và Ma Tộc. Tới từ phía Tây nhiều nhất, Thần Tộc Tây Hoang quy mô vô cùng khổng lồ, các tộc Hiếu Mang, Sơn Thần, Tất Phương, Thần Nha, Quỷ Thần… cũng đều nhao nhao chạy tới.

Khóe mắt Thủy Tử An không ngừng nhảy loạn. Hắn vậy mà nhìn thấy Tộc trưởng, Đại Tế ty, Tông chủ… của các tộc thậm chí còn mang tới trọng bảo trấn tộc của tộc mình.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được Đồ Đằng Trụ chấn động, vội vàng lấy ra từng cây từng cây Đồ Đằng Trụ. Chỉ thấy trên các cây Đồ Đằng Trụ, một vài khuôn mặt xuất hiện, chính là tướng sĩ biên quan Đại Hoang truyền tới, nói Tộc trưởng, Tông chủ, Đại Tế ty các tộc thông báo bọn họ, muốn tiến vào Đại Hoang thăm hỏi Môn chủ Kiếm Môn.

- Trọng Lê, Long Tộc, Ma Tộc, Yêu Tộc, các tộc Tây Hoang… thời điểm này cùng nhau tới đây, đồng thời thăm viếng Đại Hoang ta?

Tâm tư Thủy Tử An chớp động, đột nhiên cười lạnh, nói:

- Nếu bọn họ vì chuyện Chung Trưởng lão còn sống từ Côn Tinh trở về, tới đây tra hỏi chuyện tình trên Côn Tinh, căn bản không cần hưng sư động chúng như vậy, cùng nhau chạy tới. Hiện tại cùng nhau chạy tới, quả thật là ý đồ bất thiện, có ý vấn tội!

Chung Nhạc đã trở lại Kiếm Môn hơn một tháng trời, tính toán thế nào cũng đủ để đầu lĩnh các tộc chạy tới Kiếm Môn tra hỏi chuyện tình Côn Tinh rồi. Mà lần này bọn họ đồng thời tới đây, nhất định là đã liên lạc lẫn nhau, cùng nhau tới đây hưng sư vấn tội.

- Môn chủ không có mặt, Phương Trưởng lão cũng không có mặt, hiện tại trong Kiếm Môn chỉ còn lại có ta và Chung Trưởng lão. Lần này đã không phải là chuyện tình có thể bảo trụ Chung Trưởng lão hay không, mà là chuyện tình có thể bảo trụ Kiếm Môn hay không, có thể bảo trụ Đại Hoang hay không rồi!

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đã thấy Chung Nhạc ôm theo một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác quay trở lại Kim Đỉnh. Sau lưng tiểu hài tử kia còn bay theo một thanh Thần kiếm sáng loáng, bám sát như hình với bóng. Chung Nhạc cười nói:

- Đại Trưởng lão, chuẩn bị đón khách!

- Có thể giải quyết được không?

Trong lòng Thủy Tử An cũng có chút lo lắng bất an, thấp giọng hỏi.

- Yên tâm! Vẫn chưa có chuyện mà ta không giải quyết được!

Sắc mặt Chung Nhạc đột nhiên chuyển lạnh, thản nhiên nói:

- Kiếm Môn Đại Hoang ta đã không phải là Kiếm Môn trước đây nữa! Nhân Tộc Đại Hoang ta cũng không phải là Nhân Tộc trước đây nữa! Thần Ma các tộc cho rằng chỉ dựa vào mấy chiếc chiến hạm, lâu thuyền, trên gắn vài cỗ Đồ Đằng Pháo, mang theo một hai kiện Thần binh, nghênh nghênh ngang ngang xông tới, liền muốn khiến cho Đại Hoang ta đi vào khuôn khổ, khiến cho Nhân Tộc ta cúi đầu khuất phục sao? Loại tình trạng này, đã là một đi không trở lại nữa rồi! Đại Trưởng lão, đưa tin cho các thành các quan Đại Hoang, tiến hành tế tự. Lại đưa tin cho trên dưới Kiếm Môn, tế cờ tế binh, dương uy tộc ta!

Thủy Tử An dù đã lớn tuổi, nhưng cũng bị mấy câu nói này của hắn khiến cho nhiệt huyết sôi trào, bật cười ha hả, đại bào phiêu phiêu, tay áo lung lay, đưa tin cho các thành các quan Đại Hoang cùng trên dưới Kiếm Môn.

o0o

Nội địa Đại Hoang, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền, đại hạm, bảo liễn, hương xa… từ từ bay tới. Ma vân, yêu khí, Thần quang… bao phủ thiên không. Cường giả các tộc Thần Ma Yêu Long Côn mỗi người đại phóng khí thế. Bọn họ trên danh nghĩa mặc dù là khách, nhưng lại vênh váo tự đắc, ương ngạnh hoành hành, ra oai phủ đầu, khí thế bức người. Từng lộ từng lộ cường giả khí thế áp thành mà tới. Những nơi bọn họ đi qua, đám Luyện Khí Sĩ đại phóng khí thế, trấn áp những tộc nhân trong các Bộ lạc Nhân Tộc phía dưới từng người từng người quỳ rạp trên mặt đất.

- Nhân Tộc? Hừ! Một đám sâu kiến mà thôi!

Một lão giả Thần Tộc liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh quỳ rạp, cười lạnh một tiếng.

Đột nhiên, trong tám quan mười sáu thành Đại Hoang, từng cỗ từng cỗ Thần uy Ma uy phóng thẳng lên cao. Từng kiện từng kiện Thần binh, Ma Thần binh bay lên không trung, Thần uy Ma uy khí thế liên thành, nối liền toàn thể biên quan dài mấy mươi vạn dặm thành một mảnh tường đồng vách sắt. Một màn này khiến cho sắc mặt đám Luyện Khí Sĩ các lộ các tộc Thần Ma soạt một tiếng trở nên trắng bệch.

Đúng lúc này, chỉ thấy trên không Kiếm Môn Sơn, có tới mười mấy kiện Thần binh vù vù bay lên, phóng xuất ra quang mang đủ loại màu sắc, các loại Thần uy trấn áp thiên địa. Lại có bốn tấm đại kỳ bay ra, mặt cờ tung bay phần phật, hiện ra bốn con Thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước trấn thủ bốn phương. Khí thế ương ngạnh của Tộc trưởng, Tông chủ và Đại Tế ty các tộc bốn phía đi tới nhất thời bị nghiền ép không cánh mà bay. Sắc mặt của từng tôn từng tôn cường giả dưới trướng nhất thời vàng như đất, căng căng thẳng thẳng. Trên Kiếm Môn Sơn đột nhiên vang lên một tiếng cười lớn:

- Ha ha ha… có khách đường xa tới thăm, Kiếm Môn không thể từ xa nghênh tiếp, còn xin các vị Tộc trưởng, Tế ty, Tông chủ thứ tội!