Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 960: Thế giới bí ẩn (2)



Trong lòng Chung Nhạc, Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ nhao nhao nhảy loạn, vội vàng đạp thang leo lên, tránh né ánh mắt của vị Đế Hoàng này. Ánh mắt của hắn quá đáng sợ rồi, tựa hồ có thể nhìn thấu tầng tầng không gian, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tìm được bọn họ.

- Giới Đế! Đó chính là Giới Đế!

Ma Tam Thọ kích động tới mức toàn thân run rẩy, run lập cập nói:

- Vừa rồi Giới Đế gọi ta là đạo hữu! Các ngươi có nghe không? Giới Đế gọi ta là đạo hữu! Con mẹ nó! Nhất định là phần mộ tổ tiên lão tử ám khói xanh! Phi! Phi! Là phần mộ tổ tiên tám đời lão tử hết thảy đều ám khói xanh!

Chung Nhạc cũng có chút kinh hãi khó hiểu. Hắn không phải kinh hãi vì Giới Đế gọi bọn họ là đạo hữu, mà là tòa Ngọc Thạch Sơn này thật sự quá cổ quái, quá đáng sợ rồi.

- Một bậc thang một tầng trời, từng bậc từng bậc lên trời… Bây giờ vẫn còn cách đỉnh núi rất xa, sau khi lên tới đỉnh núi, chúng ta lại sẽ nhìn thấy cái gì?

Ba người tiếp tục tiến lên. Lại đi lên thêm một đoạn cự ly nữa, ba người đã chấn kinh tới mức cái gì cũng nói không nên lời. Bọn họ đã thu toàn bộ ba ngàn Lục Đạo Giới vào tầm mắt. Ba ngàn Lục Đạo Giới to to nhỏ nhỏ phiêu phù với các tư thái khác nhau ở trong vũ trụ, chậm rãi vận chuyển, yên tĩnh mà ẩn chứa đạo lý to lớn, cao thâm mà không thể đo lường.

Trên Ngọc Thạch Sơn vẫn còn bậc đá, tiếp tục đi lên nữa sẽ nhìn thấy cái gì? Bọn họ đã không đoán ra được nữa rồi.

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, lại bước lên thêm một bậc thang nữa. Hắn phảng phất như đột nhiên vượt qua một đạo hàng rào vô hình, bước vào một tầng không gian càng thêm cao cấp khác.

Đứng ở nơi này, ba ngàn Lục Đạo Giới giống như ba ngàn bức Tinh đồ to to nhỏ nhỏ, bị treo trên vòm trời. Ở nơi này, các loại điềm lành ngập trời phiêu phù, có thể nhìn thấy rõ ràng quỹ tích Tinh đồ ba ngàn Lục Đạo Giới vận chuyển.

- Nơi này là Tinh vực Tử Vi, vị trí Đế Tinh!

Tân Hỏa đột nhiên kinh hô. Chung Nhạc khó có thể tin nổi, thất thanh kêu lên:

- Tử Vi Đế Tinh, Tinh vực Tử Vi? Nơi này chính là Tinh vực Tử Vi sao?

Trong lòng hắn kích động không thôi. Mục đích chuyến này của hắn chính là đi tới Tinh vực Tử Vi, nhưng không ngờ một đường đi theo dấu chân của Phong Vô Kỵ, bị truyền tống tới Ngục Giới của cái Lục Đạo Giới thứ ba ngàn này. Bọn họ đã mất đi dấu chân của Phong Vô Kỵ, cũng dưới cơ duyên xảo hợp, tham dự vào cuộc thi đấu tuyển chọn Luyện Khí Sĩ của Ngục Giới, dự định xem đây là ván cầu để đi tới Tinh vực Tử Vi.

Bất quá, dựa theo xu thế hiện tại, sợ rằng không có một khoảng thời gian cũng đừng nghĩ có thể tiến vào Tinh vực Tử Vi rồi. Ai có thể ngờ tới, bọn họ leo lên một tòa Ngọc Thạch Sơn, không ngờ lại nhìn thấy Tinh vực Tử Vi.

- Nơi này chỉ là một góc của Tinh vực Tử Vi, cũng không phải toàn bộ Tinh vực Tử Vi!

Tân Hỏa giải thích:

- Tinh vực Tử Vi nằm trong không gian tầng thứ càng cao hơn, đại thế giới như đồ, hoàn toàn có thể nhìn vào trong mắt. Ngươi lại đi lên thêm mấy bậc thang nữa, hơn phân nửa sẽ có thể nhìn thấy Tử Vi Đế Tinh rồi!

Chung Nhạc lại bước lên thêm một bước nữa. Chỉ thấy một phiến Đại lục bát ngát vô biên huyền phù trong Tinh vực. Vô số ngôi sao huyền phù trên không phiến Đại lục này, ức vạn tinh đấu, mênh mang vô bờ. Trước mặt bọn họ là một tòa Thiên cung nguy nga lộng lẫy hạo hạo đãng đãng, phát ra kim quang khôn cùng, nguy nga khí phái. Trong mơ hồ, bọn họ có thể nhìn thấy từng vị từng vị tồn tại đáng sợ đang sinh hoạt trong đám kiến trúc thần thánh trùng trùng điệp điệp kia.

- Ha ha ha… Thiên Đế không có ở nhà!

Ma Tam Thọ có chút ngu ngốc hồ đồ cười nói. Hắn đã bị rung động tới mức có chút thần chí không rõ ràng rồi.

- Cũng may Thiên Đế không có ở nhà…

Bạch Thương Hải cũng mở miệng lẩm bẩm.

Chung Nhạc tiếp tục tiến lên, đi lên bậc thang kế tiếp. Bọn họ có thể thu toàn thể Tinh vực Tử Vi vào trong tầm mắt, lại là một phen rung động nữa.

Lại tiếp tục đi lên, thân thể Chung Nhạc đột nhiên đại chấn, thất thần nhìn một màn xuất hiện trước mắt mình. Chỉ thấy từng tôn từng tôn Cự thần với những tư thái khác nhau đang lẳng lặng phiêu phù trong không gian tĩnh mịch, tựa hồ như đang lâm vào ngủ say.

- Nơi này là…

Thân khô lâu của hắn khẽ run rẩy. Trước đây hắn đã từng đi tới nơi này, từng thoáng liếc nhìn một cái, sau đó liền bị đuổi trở về Tổ Tinh.

- Hư Không Giới! Nơi này là Hư Không Giới! Nơi Linh của tổ tiên tất cả các chủng tộc nghỉ lại!

Hắn lưu luyến nhìn cảnh tượng của Hư Không Giới, nhìn thấy từng vị từng vị tiên tổ Phục Hy thị. Linh của các vị Phục Hy Tiên Đế đang héo rũ, đang điêu linh. Trong lòng hắn không biết là có cảm xúc gì.

Qua một lúc lâu sau, hắn thu thập tâm tình, không tiếp tục quan sát nữa, chỉ lặng lẽ leo lên bậc thang tiếp theo. Từng bậc từng bậc thang ngọc đi qua, Hư Không Giới cũng trở nên càng lúc càng nhỏ trong tầm mắt của bọn họ, tòa cung điện trên đỉnh núi kia cũng đang từ từ tiếp cận.

Bước chân lên một cái bậc thang cuối cùng, Chung Nhạc có cảm giác chính mình phảng phất như đã xuyên qua Hư Không Giới, đi tới một địa phương thần thánh càng cao cấp hơn, càng thần kỳ hơn. Bọn họ phóng tầm mắt nhìn ra, lại hoàn toàn không nhìn thấy rõ ràng, chỉ còn lại cánh cửa của tòa cung điện này đập vào trong mắt.

- Tân Hỏa, không gian hiện tại chúng ta đang ở đây lại là cái gì?

Chung Nhạc nghi hoặc hỏi. Tân Hỏa cũng là mờ mịt, lẩm bẩm:

- Ta cũng không biết! Ta từ Thời đại Hỏa Kỷ sống cho tới bây giờ, cũng không biết trên Hư Không Giới lại còn có một Giới nữa! Quá kỳ quái rồi! Quá đáng sợ rồi! Nơi này rốt cuộc là thế giới gì? Ta chỉ biết là trong toàn bộ các Giới vực, Hư Không Giới đã là cao nhất. Hư Không Giới là thế giới bao trùm trên Tinh vực Tử Vi. Ở trên Hư Không Giới làm sao có thể còn có một Giới khác tồn tại… Đợi một chút! Chẳng lẽ là cái thế giới không có khả năng kia đã được sáng tạo ra rồi?