Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 14: Vạn Tiễn Xuyên Tâm



Lục Trác khó khăn bất lực gằn giọng: “Chiêu Vũ!”

“Anh Lục Trác, em biết anh muốn tốt, nhưng cuộc sống hiện tại của em rất ổn, chưa muốn thay đổi.”

Khi nãy ở dưới phòng khách Lục Trác cố tình không hỏi, chờ đến khi lên phòng thờ để cô nhìn thấy mẹ mà nghĩ đến những câu nói của bà ấy trước khi qua đời, gửi gắm cô cho anh chăm sóc.

Chiêu Vũ nhớ chứ, nhưng Phùng Hựu Đông đối xử với cô tốt hơn những gì cô từng tưởng tượng, cô nghĩ nếu mẹ cô trên đời nhìn thấy, cũng sẽ ủng hộ quyết định này.

Rời khỏi nơi đó, cô phải làm gì, ở đâu đây?

Về nhà ông An hay về lại nơi đây, hai nơi này cô đều không muốn, tệ hơn rất nhiều so với ở cạnh Phùng Hựu Đông.

“Chiêu Vũ, em cố tình không hiểu ý anh đúng không? Phùng Hựu Đông không tốt như đã tưởng, em nghĩ anh ta vì điều gì mà chi ra một số tiền rất lớn để giữ em bên cạnh?”

Vì điều gì...?

Vì cô còn trong sạch, vì cô ngây thơ, ngoan ngoãn và nghe lời ư?

Hắn chỉ cần thân thể này để phục vụ cho nhu cầu ham muốn của hắn thôi sao?

Chiêu Vũ cô chỉ có thể nghĩ ra điều đó!

“Nợ tiền trả tiền, em không có tiền thì trả bằng thứ khác, cần gì suy đoán xa xôi.”

Lục Trác trở nên khẩn trương hơn bao giờ, sắc mặt còn thấy như anh ta đang năn nỉ, đôi mắt đỏ au gấp gáp thuyết phục, nói: “Anh cho em mượn tiền trả lại Phùng Hựu Đông, mục đích chỉ muốn em được tự do cho cô nơi xa yên tâm an nghỉ. Nếu không, chính anh sẽ thấy dằn vặt tột cùng vì chẳng thể thực hiện lời hứa. Ba năm qua đã quá đủ rồi Chiêu Vũ, mỗi lần nhìn thấy em về với anh ta, anh đau như vạn tiễn xiêng tâm.”

Chiêu Vũ trầm mặc không nói, khuôn mặt ửng đỏ vì kìm nén bản thân, nhưng lòng cô chẳng thể lay động.

Anh ta lại hỏi: “Em yêu anh ta rồi phải không?”

Tâm trí Chiêu Vũ rối tung rối bời hẳn lên, hơi thở cũng dần không kịp lưu thông, mỗi lần nghĩ đến điều đó cô đều hỗn loạn, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận ngay cả với bản thân mình.

“Lục Trác, xin anh đừng hỏi em chuyện đó.”

Cạnh.

Lúc này, cánh cửa phòng thờ đột ngột mở ra và người bước vào chính là Tô Đan. Nét mặt thân thiện giả tạo rõ ràng, cô ta lên tiếng: “Anh đến khi nào đấy Lục Trác? Em vừa đi làm về, nghe mẹ em nói nên lên tìm hai người.”

“Anh đến cũng khá lâu, công việc vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn...mẹ em bảo hai người xuống nhà dùng cơm, kẻo nguội không ngon.”

Chiêu Vũ hít lấy một hơi điều chỉnh, mỉm cười nhìn sang Lục Trác, nói: “Xuống dùng cơm thôi, cũng đã trễ rồi.”

Lục Trác từ nhìn Tô Đan sang nhìn Chiêu Vũ, cuối cùng gật đầu đồng ý. Mỗi năm có ông Tô nên có nhiều chuyện để nói, nhưng dùng bữa với Chiêu Vũ xong về nhà cũng được.

Được gần cô thêm một chút, là điều ao ước và hạnh phúc!

Trên bàn ăn gồm có bốn người, Lục Trác và cô ngồi cạnh một bên và bà Thẩm Lan cùng Tô Đan đối diện.

Chiêu Vũ cúi mặt cậm cụi nhồi nhét, chỉ có cơm và cơm, đúng hơn cô ăn để có trong dạ dày, chứ chẳng muốn và cũng không thấy thoải mái.

Đột nhiên, hai mẹ con hiểu ý nhìn nhau, bà Thẩm Lan đúng dậy múc súp vào bát đưa cho Chiêu Vũ, lên tiếng: “Ăn như thế sao đủ dinh dưỡng Chiêu Vũ, thảo nào ốm yếu.”

Xong rồi, bà ta tiếp tục cầm bát múc vào, sau đó đặt xuống vị trí Lục Trác, nói: “Con cũng ăn nhiều vào, nghe Đan Đan nói, con sắp kết hôn hả?”

“Cảm ơn thím! Phải, cuối tháng sau con sẽ đính hôn, mong chú thím và Đan Đan đến tham dự chung vui.”

“Tất nhiên rồi, chú Tô và ba con là bạn bè thân thiết, nên xem con như con cháu trong nhà, tới đó gọi điện nhắc chú thím.”

Lục Trác cảm thấy thái độ là lạ, dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét hai mẹ con bà Thẩm Lan, chậm rãi bỏ đôi đũa xuống bàn cầm bát súp lên uống.

Bởi vì nhìn thấy Lục Trác, bà ta giả vờ vô cùng tự nhiên, lần nữa múp súp vào bát đưa cho Tô Đan, lên tiếng: “Đan Đan, con cũng uống đi, dạo này tăng ca suốt nên hốc hác ốm nhom. ”

“Dạ vâng ạ.”

“Chiêu Vũ cũng uống đi con.”

Chiêu Vũ gật đầu nhưng ánh mắt không nhìn bà ta, vốn dĩ là một cô gái ngây thơ, non nớt, chẳng có ý hại ai nên cứ nghĩ người ta cũng như mình, chập chạp cầm bát nâng lên thổi nguội rồi uống.

Cả hai Chiêu Vũ và Lục Trác đều thưởng thức bát súp đặc biệt của bà Thẩm Lan, mọi thứ dường như đang đi theo kế hoạch thâm hiểm mẹ con Tô Đan, họ nhìn nhau khẽ cười đắc thắng vì đã thành công một nửa.

Sau đó, Lục Trác cảm thấy bất ổn, đầu của anh ta lân lân quay quay và mờ mờ ảo ảo, vội vàng đưa tay lên xoa xoa mi mắt chấn chỉnh bản thân.

Đột nhiên, Chiêu Vũ cũng như anh ta, bóng tối dần tìm đến muốn mất khả năng nhận thức, rồi sau đó lập tức ngất đi, gục thẳng xuống bàn ăn.

Lục Trác yếu ớt, lo lắng gọi tên: “Chiêu Vũ!”

Cuối cùng anh ta cũng chẳng thể khống chế và cầm cự được bao lâu, ngất đi theo cô chỉ cách sau đó vài giây ngắn ngủi.