Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 17: Uy Hiếp



An Đình Chiêu Vũ khó khăn nhổm người đứng dậy, định đuổi theo tiếp tục giải thích với Phùng Hựu Đông nhưng lúc này bị Lục Trác ngăn lại, lên tiếng:

“Chiêu Vũ!”

“Anh buông em ra, đừng chạm vào người em.”

Chiêu Vũ phát điên xô đẩy Lục Trác, nhìn anh ta cô lại tự kinh tởm bản thân dơ bẩn, ý định đuổi theo Phùng Hựu Đông lập tức dẹp bỏ, căn bản cô đã chẳng còn xứng đáng.

Điều cô có duy nhất, cũng không dành riêng cho hắn, vậy còn mặt mũi nào cầu xin?

Sao ai cũng đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?

Sau đó, Chiêu Vũ quay lại, nhặt lên từng món quần áo của mình, ngó tìm phòng tắm rồi vội vàng lê cùng tấm chăn vào đó.

Hai phút sau cô trở ra, chạy ào bỏ đi đến Lục Trác cũng chẳng thể giữ lại được. Rất tiếc, lúc này Phùng Hựu Đông đã lái xe rời khỏi, cô hoàn toàn không có cơ hội.

Bà Thẩm Lan và Tô Đan về đến nhà, trong người khỏe khoắn như trút được nỗi lo lắng ngàn cân, vui vẻ nhìn nhau lên tiếng:

“Mẹ nghĩ Phùng Hựu Đông lên đó sẽ làm gì An Đình Chiêu Vũ và Lục Trác? Có đánh không?”

“Mẹ nghĩ là có, không thằng đàn ông nào chịu được người phụ nữ của mình lên giường với thằng khác.”

Tô Đan vỗ tay mừng rỡ, nhướn mày cao ngạo cất giọng: “Đáng đời, ai bảo hơn chị làm chi em gái, để xem mày sau này còn hống hách được không?”

Sau khi Chiêu Vũ rời đi, Lục Trác đã suy ngẫm đến những việc vừa xảy ra, nên đã kiểm tra camera trong nhà, dĩ nhiên nó không nằm ngoài suy đoán của anh ta.

Thế nên, lập tức lái xe đến đó trong đêm.

Lúc này, hai mẹ con bà Thẩm Lan vẫn chưa đi ngủ, nghe có người bấm chuông nên Tô Đan ra ngoài mở cổng, cứ đoán là Chiêu Vũ ai ngờ Lục Trác.

Anh ta xông vào, gắt gao hỏi: “Tô Đan, sao em lại làm vậy với Chiêu Vũ?”

Cô ta nhún vai, thản nhiên hỏi lại: “Làm vậy là làm gì?”

Lục Trác càng thêm tức giận tột độ, cầm lấy điện thoại mở đoạn video ghi lại nội dung Tô Đan cùng bà Thẩm Lan đưa mình và Chiêu Vũ lên phòng, cả hai trong trạng thái bất tỉnh không ai có khả năng nhận thức.

“Chối nữa đi Tô Đan.”

Tô Đan không hề sợ sệt trước bằng chứng kết tội, ngược lại còn khoanh tay bật cười hả hê đắc ý, vốn dĩ cô ta đã tính toán vô cùng kỹ càng.

Nhếch mày hỏi lại: “Anh dám gửi cho Phùng Hựu Đông không?”

Lục Trác mông lung trước thái độ kênh kiệu lẫn ngông nghênh tự đắc của Tô Đan, cô ta lấy điện thoại trong túi thao tác vài bước trên màn hình, sau đó quay về phía anh ta, nhếch môi nói tiếp: “Nếu như anh dám gửi, tôi cũng dám đăng ảnh hai người lên mạng xã hội. Để xem lúc đó Giáo Sư Tiêu nghĩ gì về con rể tương lai? Tiêu tiểu thư sẽ thế nào với chồng sắp cưới? Hơn hết là chức danh Phó Giáo Sư của anh làm sao giữ?”

Có bằng chứng kết tội Tô Đan cô thì sao, ông Tiêu chắc chắn không hài lòng nếu hình ảnh lan truyền rộng rãi, ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín, danh dự, liệu có mấy người tin vào đoạn video minh oan của anh ta?

Quan trọng, chức danh Phó Giáo Sư của Lục Trác làm sao giữ được?

Bao nhiêu năm học tập, nổ lực,...một phút tan thành bèo bọt, Tô Đan cô nghĩ Lục Trác không dám đánh cược lớn vậy đâu.

“Tô Đan!”

Lục Trác nóng giận tột độ, nhất thời mất kiểm soát mà khống chế Tô Đan, mạnh bạo xô đẩy cô ta áp sát vào cánh cổng, ý định cướp đoạt điện thoại từ tay.

“Mày làm gì con gái tao hả?”

Bà Thẩm Lan quýnh quáng chạy ra, dùng lực gỡ tay Lục Trác nhưng không thành công.

Tô Đan hắt mặt, nghênh ngang trừng mắt uy hiếp, nói: “Tiếp tục đi Lục Trác, mọi việc anh đang làm, nó như dấu chấm hết cho sự nghiệp của anh!”

Bàn tay Lục Trác siết chặt cổ tay Tô Đan hơn nữa, hàm răng nghiến chặt đến trên trán nổi đầy gân, sắc mặt đỏ trạch hung tàn cực điểm, mép môi giật giật tức giận điên cuồng.

Cô ta lại nói: “Lỡ như mọi người cho rằng anh và An Đình Chiêu Vũ say rượu, tôi tốt bụng đưa về thì sao nào? Lục Trác, thay vì nghĩ cho nó, thì anh nên nghĩ cho bản thân.”

“Bao nhiêu tiền để cô xóa bỏ?”

“Thứ tôi cần là An Đình Chiêu Vũ mất tất cả!”

Cùng thời điểm này, Chiêu Vũ sướt mướt như mưa vội vã bước ra khỏi chiếc taxi, xe dừng ngay trước cổng nơi cô đã xem là nhà mình, do không có chìa khóa nên bấm chuông.

Cô về nơi đây, không phải để cầu xin Phùng Hựu Đông điều gì, chỉ muốn giải thích là cô bị hại và cảm ơn hắn!

Hai phút sau, thím Dao vội vàng chạy ra mở cổng, nhìn thấy Chiêu Vũ bà ấy vô cùng hoảng hốt, vừa mở khóa vừa lên tiếng: “Cô Vũ, trễ rồi sao cô còn về?”

“Thím ơi, anh Hựu Đông có ở đây không?”

Thím Dao lo lắng lắc đầu, đưa tay ôm cô vào lòng dỗ dành và lau nước mắt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chiêu Vũ đau khổ òa khóc lớn hơn, có lẽ ngoài khóc ra cô chẳng biết làm gì, thực sự không còn khả năng để chống đỡ, cuộc sống khắc nghiệt này cô muốn từ bỏ.

Cô mệt lắm, cô muốn về với mẹ!

“Con không phải là loại người như thế, con bị hãm hại...”

Đột nhiên, người tài xế taxi ngó đầu ra ngoài, lên tiếng: “Cô ơi, cô vẫn chưa trả tiền.”

Thím Dao nghe vậy, do không có sẵn tiền mặt trong người nên lịch sự đáp lại: “Chú chờ tôi một lát, tôi vào lấy tiền.”