Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 30: Em Là Của Anh!



Nửa tháng sau.

Chiêu Vũ ngồi dựa lưng vào thành giường đọc sách, nhưng tâm trí không hẳn tập trung vào đó, hết ngó vào điện thoại thì nhìn lên đồng hồ treo tường.

“Hứa với mình chín giờ về đấy.”

Chiêu Vũ đóng lại quyển sách, khuôn mặt bí xị cau có chứng tỏ đang rất bực tức ai kia.

Cạch.

Cửa phòng mở ra, Phùng Hựu Đông chầm chậm bước vào, nhưng cũng vừa đưa tay cởi áo vest, sau đó vắt vào thành ghế sofa rồi đi tới chiếc giường, định ôm cô gái của hắn thì lập tức bị đối phương từ chối.

“Trễ hơn hai mươi phút.”

Chiêu Vũ chu môi kể tội, bàn tay chắn trước ngực không cho đối phương tới gần, lại nói: “Người anh nồng nặc mùi rượu.”

“Anh nhớ em!”

Phùng Hựu Đông nhất quyết ôm lấy, cả ngày hắn không được gặp Chiêu Vũ nỗi nhớ cứ ngỡ như xa nhau cả tháng, đày đọa tinh thần hắn quá mức, nhưng công việc cuối năm quá nhiều, lịch xả giao toàn những đối tác lớn và lâu năm, không thể vắng mặt.

“Ăn tối nhiều không?”

Chiêu Vũ giận dỗi không trả lời, chính là đang ỷ hắn yêu chiều nên lên mặt, muốn hắn phải năn nỉ mình đến khi thoải mái.

Chân mày Phùng Hựu Đông chau lại, kéo nhẹ cô ra rồi nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh, hồng hào, lên tiếng: “Dỗi anh rồi?”

Chiêu Vũ phụng phịu ngẩng lên hỏi lại: “Người ta không được dỗi à?”

Đôi mắt Phùng Hựu Đông đanh lại, đỏ ngầu, hơi thở nóng bỏng phả ra mạnh mẽ đến mức Chiêu Vũ còn cảm nhận được.

Đột nhiên, ngón tay của hắn ma sát nhẹ nhàng lên da mặt của cô, từ môi lên mí mắt, sau đó giật lấy quyển sách ném đi và luồn ra sau gáy, cuối cùng dứt khoát cúi xuống ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của cô gái hắn yêu.

Chiêu Vũ nhất thời giật mình, nhưng Phùng Hựu Đông càng hôn càng sâu, kỹ năng lại quá đỉnh cao thu hút được đối phương, muốn từ chối cũng rất khó khăn.

Cơ thể của cả hai ngã xuống, nữ nằm dưới và nam nằm trên. Bỗng dưng, Phùng Hựu Đông dứt ra, nhưng bờ môi vẫn vờn nhẹ xuống bờ môi Chiêu Vũ tạo sự khích thích khó cưỡng, bàn tay vuốt ve phần đùi thon của cô, nhịp thở lúc này vô cùng hỗn loạn.

“Anh muốn em! Chiêu Vũ, anh muốn em!”

Chiêu Vũ bị sức nóng và sự hấp dẫn của đối phương cuốn hút, mụ mị đắm chìm vươn ánh mặt loạn ý nhìn hắn, lần này chủ động hôn hắn, còn mạnh dạn lật người để mình nằm lên trên.

Mi mắt Phùng Hựu Đông xếch lên, ý cười ngập tràn và hạnh phúc lan rộng, bởi do hắn nghĩ đây mới là lần đầu tiên của cả hai, khi Chiêu Vũ hoàn toàn tự nguyện, phối hợp…

Sự khao khát quá lớn, Phùng Hựu Đông tiếp tục lật người để Chiêu Vũ nằm dưới, nụ hôn ngấu nghiến muốn nuốt chủng đôi môi của cô, và dần dần tiến xuống mút lấy da thịt dưới cần cổ thon dài quyến rũ, lân la tới bầu ngực nảy lửa đang phập phồng kịch liệt.

“Ưm…ư~”

Chiêu Vũ uốn éo, lắm lúc ưỡn cong cơ thể, cứ như dâng lên cho hắn.

Dĩ nhiên loại khiêu khích này thành công đánh bại được lý trí của Phùng Hựu Đông, hắn lúc này chỉ còn bản năng và cảm xúc, và quan trọng chỉ có Chiêu Vũ đủ sức khiến hắn đắm đuối điên cuồng.

“Hựu Đông… ư… ”

“Chiêu Vũ, anh yêu em! Anh cần em! Anh muốn em!”

Không gian nơi đây chỉ còn hơi thở gấp gáp lẫn âm thanh rên rỉ của cả hai, lần lượt từng loại quần áo được quăng đi. Phùng Hựu Đông dù làm việc ở trên thương trường hay trên giường thì cũng đều vô cùng xuất sắc, áp đảo đối phương một cách dã man, khống chế và điều khiển được hắn không phải là điều dễ dàng.

Nụ hồng nho nhỏ nhưng cứng ngắc được hắn chăm sóc ngậm vào trong miệng, Chiêu Vũ lập tức ưỡn cong thêm nữa, nhét vào sâu hơn, âm thanh chùn chụt lại rõ ràng hơn nữa.

“Chiêu Vũ, em có thích khi anh làm thế không?”

“Em th…ích…thích…ư.”

Phùng Hựu Đông mạnh bạo bóp lấy, sau đó dùng đầu lưỡi trơn trượt cọ sát vào nhụy hoa hồng thắm, mút lấy không ngừng và di chuyển giữa hai bên chăm sóc đồng đều.

“Hựu Đông… em… khó chịu… ư…”

Cơ thể Chiêu Vũ đỏ ửng, sắc mặt vô cùng khao khát, hai chân chà chà vào nhau cực kỳ ngứa ngáy, đôi mắt mơ màng biểu đạt nhu cầu của mình với đối phương.

“Chiêu Vũ, em nói muốn anh và yêu anh đi.”

“Muốn… anh…ư…yêu anh…ư~”

Phùng Hựu Đông mỉm cười hài lòng, bàn tay tách mở hai chân của Chiêu Vũ, nơi đó gợi cảm xinh đẹp đến lạ thường, Phùng Hựu Đông mê muội nhìn ngắm không dứt, điên dại sa ngã lao vào.

“Ứm…”

Chiêu Vũ rên rỉ mãnh liệt, thoải mái và sung sướng tột đỉnh, chống khuỷu tay nửa ngồi nửa nằm muốn nhìn thấy hắn, lên tiếng: “Hựu Đông… ư…ư…”

Hạ thân đàn ông vốn dĩ đã ngang tàng ngóc đầu từ rất lâu, kích thước đáng để Phùng Hựu Đông kiêu ngạo và tự tin. Hắn trườn người tới trước, môi áp vào môi Chiêu Vũ, phía dưới người anh em của hắn cũng đang cọ sát hung hăng đi vào bên trong nơi tư mật của người phụ nữ, hòa nhập làm một.

“Ứm…”

“Hự…!”

Thắt lưng dẻo dai di chuyển, nhấp hông ra vào mãnh liệt, cuồng nhiệt kẻ đưa người đẩy, khoái cảm dào dạc đón nhận đến không kịp thở, xúc cảm tối nay hoàn toàn khác biệt, không những chữa lành tâm hồn mà còn khâu vá vết thương trái tim.

“Chiêu Vũ, anh hạnh phúc lắm!”

“A… ư… a… ư~”

“Em là của anh!”