Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 33: Phu Nhân Của Tôi



Nửa tháng sau.

Phùng Hựu Đông oai phong xuống xe, đưa tay dìu đỡ Chiêu Vũ bước ra, cả hai hiện tại đang ở thành phố Z, đã sang được hai ngày.

Tối nay, hắn có lịch xả giao với những đối tác ở nhà hàng, nhưng dù đi đâu thì cũng dẫn cô theo cùng, chứ không yên tâm để một mình ở khách sạn.

Lúc này, Chiêu Vũ thân mật khoác tay Phùng Hựu Đông bước vào phòng ăn, bên trong mọi người đều đã có mặt đầy đủ và chỉ đang chờ cả hai.

“Phùng tổng đến rồi!”

Mọi người niềm nở đứng lên nồng nhiệt tiếp đón, Phùng Hựu Đông xả giao bắt tay từng người, gật đầu đáp lại.

Bỗng nhiên, chủ tịch Hàn nhìn qua Chiêu Vũ, dè dặt lên tiếng: “Đây là…?”

“Vợ sắp cưới của tôi, An Đình Chiêu Vũ!”

Chiêu Vũ mỉm cười gật đầu, lên tiếng: “Xin chào!”

Mười người lần lượt nhìn nhau, trong đó có ba cô thư ký nóng bỏng bực tức không vui, nụ cười trở nên gượng gạo và ép buộc.

“Phùng tổng và cô Phùng, mời ngồi!”

Cô Phùng???

Chiêu Vũ bất ngờ, nhưng nét mặt sau đó vui tươi hẳn lên, ngại ngùng chúm chím nép vào người Phùng Hựu Đông hơn nữa.

Hắn cười khẽ, kéo ghế cẩn thận cho cô ngồi xuống, và hắn cũng ngồi bên cạnh.

“Vậy là Phùng tổng chính thức dừng chân lập gia đình. Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng ngài ấy và phu nhân trăm năm hạnh phúc, sớm sinh tiểu thiếu gia.”

Phùng Hựu Đông vẫn giữ một nét mặt uy nghiêm, nâng ly rượu trên tay chủ động cụng vào ly rượu của chủ tịch Hàn và những người ngồi cạnh, thế nhưng cũng quan tâm liếc nhìn qua xem Chiêu Vũ thế nào.

Chiêu Vũ uống rượu không được, vừa nhấp môi đã lập tức nhăn mặt, phải cố nuốt xuống.

Thấy thế, Phùng Hựu Đông nhìn nhân viên lên tiếng: “Lấy nước ép trái cây cho phu nhân của tôi.”

Ba cô thư ký đó nhìn nhau lén lút cười trộm, chính xác là đang cười cợt Chiêu Vũ quê mùa không biết uống rượu, trùng hợp bị cô bất ngờ nhìn qua, họ chột dạ im bật e ấp nép vào người tình của họ.

“Vâng, thưa Phùng tổng!”

“Chuyện tình cảm, Phùng tổng kín tiếng thật. Phải đến khi kết hôn, chúng tôi mới được diện kiến phu nhân của ngài.”

“Phu nhân của tôi không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt nên ít cùng tôi xuất hiện trong các buổi tiệc. Yêu nhau cũng thế, cô ấy chẳng muốn phô trương quá nhiều.”

Năm nhân vật tổng tài ấy nhìn nhau, ánh mắt có chút chăm biếm Phùng Hựu Đông, bởi họ cho rằng hắn có vô số phụ nữ bên ngoài chỉ là kín tiếng, không bị những phóng viên rình gặp đăng tin, chứ làm gì có chuyện chung thủy với một người.

…----------------…

Tối hôm sau, Phùng Hựu Đông và Chiêu Vũ tay đan tay đi dự tiệc kết hôn của Đào tổng, một trong những đối tác lớn và lâu năm của tập đoàn Phùng Thị, chủ tịch Đào và ba hắn ngày trước còn là bạn bè thân thiết.

“Hựu Đông, lâu lắm không gặp cháu, chú Phùng vẫn khỏe chứ?”

Phùng Hựu Đông và chủ tịch thân mật bắt tay, ông ấy thậm chí còn đề nghị muốn ôm một cái bởi thực sự quý mến, do mỗi khi nhìn thấy hắn lại nhớ đến người bạn quá cố.

“Ông cháu vẫn khỏe, cảm ơn chú Đào!”

Ông Đào tặc lưỡi, vui mừng nhướn mày và đưa tay chỉ vào cô gái đang bên cạnh hắn, lên tiếng: “Chậc… đây là?”

Chiêu Vũ cúi đầu, lễ phép nói: “Chào chú!”

Lúc này, Phùng Hựu Đông chuyển động bàn tay ôm lấy bả vai của cô vuốt ve, khuôn mặt vô cùng hãnh diện và ngập tràn hạnh phúc, trả lời: “Vợ sắp cưới của cháu, An Đình Chiêu Vũ! Hy vọng đến ngày trọng đại, chú có thể tới chung vui cùng cháu.”

Ông ấy mừng rỡ cười lớn, đối đáp: “Tất nhiên rồi! Trên trời, bạn chí cốt của chú đã một phần yên tâm!”

Nói chuyện thêm một vài câu nữa, Phùng Hựu Đông được nhân viên phục vụ dẫn đến bàn tiệc đã được sắp xếp dành cho những vị khách đặc biệt.

Thế nhưng, có hai trong năm vị tổng tài hôm qua từ bên ngoài đi vào, khiến hắn phải dừng chân lại một chút chào hỏi lẫn nhau. Đột nhiên, Chiêu Vũ trợn mắt bất ngờ, bất giác lên tiếng: “Chị tối qua là ai? Không phải vợ của ngài sao?”

Phùng Hựu Đông hoàn toàn không đỡ kịp sự ngây ngô, thật thà của Chiêu Vũ. Chợt hắng giọng ôm vợ sắp cưới vào lòng hơn nữa, nhưng lại không bào chữa, dường như chẳng sợ điều gì sau sự cố vạ miệng đó.

Hai vị phu nhân đó chau mày, sắc mặt không khỏi nghi ngờ lẫn ghen tuông, hỏi lại: “Cô Phùng nói gì? Là chị nào?”

Tối qua cô gái cô gặp đâu phải chị này, nhưng chị này mới phải là vợ, sao họ lại ôm nhau và có cử chỉ thân mật đến thế?

Chẳng lẽ…

Thì ra là tình nhân của họ, đồ lăng nhăng, bội bạc!

Chiêu Vũ đưa tay sờ tóc giả vờ vô tội, sau đó trả lời: “Tôi nhận nhằm người, xin lỗi!”

Sau đó, Chiêu Vũ đặt tay lên ngực của Phùng Hựu Đông sờ nhẹ cho hắn chú ý đến mình, tiếp tục lên tiếng: “Hựu Đông, em đau chân, em muốn ngồi ghế!”

“Được!”

Nói xong sau đó nhìn bọn họ, khẽ nhếch môi lên tiếng: “Vợ chồng chúng tôi xin phép đi trước!”

Thử nói Chiêu Vũ của hắn xem, việc hợp tác có chấm dứt tại đây hay không?

Hai người họ căn bản biết thế nên đâu dám nói gì Chiêu Vũ, giờ là lúc chuẩn bị tinh thần về nhà bị tra khảo…