Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 36: Phản Bội



Ngày hôm sau.

Cốc cốc.

Cửa văn phòng tự động được mở ra, trợ lý của Phùng Hựu Di nhẹ nhàng bước vào và tiến lại bàn làm việc, sau đó đặt xuống một phong bì thư, lên tiếng: “Có người gửi đến cho giám đốc.”

“Được.”

Phùng Hựu Di vô cùng thắc mắc, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn xuống phong bì, nhưng phải đợi đến khi trợ lý đi khỏi phòng mới cầm lấy mở ra xem.

Bên trong gồm có hai bức ảnh và một tờ giấy. Đột nhiên, bàn tay Phùng Hựu Di run run, hai mắt đột ngột căng ra cực kỳ sửng sốt và bàng hoàng, không dám tin những gì mình đang nhìn thấy là sự thật.

Nữ nhân trong bức ảnh là chị dâu cô ấy, An Đình Chiêu Vũ!

Chuyện gì đây???

Cả người Phùng Hựu Di hừng hực lửa giận, văng mạnh hai tấm ảnh xuống bàn, phải mất một lúc mới bình tĩnh cầm bức thư lên đọc.

“Tôi là vợ sắp cưới của người đàn ông ăn nằm với chị dâu cô trong bức ảnh. Hôm nay tôi gửi đến với mục đích để cô nhìn rõ bộ mặt thật của An Đình Chiêu Vũ, là một kẻ lăng loàn trắc nết và chuyên đi cướp chồng người khác, chẳng phải loại ngây thơ, hiền lành và đơn giản như vẻ bề ngoài. Tôi tình cờ biết được cô ta và Phùng tổng sắp sửa kết hôn, nên có ý tốt vạch mặt muốn để Phùng gia nhìn rõ bản chất đừng chọn nhầm người.”

Hơi thở của Phùng Hựu Di trở nên dồn dập, nóng giận vo tròn mảnh giấy trong lồng bàn tay nắm chặt, ánh mắt híp lại tiếp tục nhìn xuống bức ảnh Chiêu Vũ mê muội ngủ say nằm cạnh bên người đàn ông xa lạ, còn ở trạng thái lõa lồ.

Cô ấy lập tức đập mạnh tay xuống bàn đứng dậy, cầm lấy hai tấm ảnh bỏ vào túi xách rồi nhanh chân ra khỏi văn phòng làm việc. Trùng hợp, lúc này Mạc Thiến và Kỳ Ý đi tới, khiến cô ấy phải nán lại giây lát.

Kỳ Ý lên tiếng: “Mình và Thiến Thiến đến rủ cậu đi ăn trưa.”

Phùng Hựu Di lắc đầu, gấp gáp nói: “Mình có việc bận rồi, hai cậu đi đi.”

Mạc Thiến cười nhẹ, giả vờ hỏi: “Có chuyện nghiêm trọng gì sao Hựu Di, mình thấy sắc mặt của cậu không được tốt lắm?”

Mặc dù họ là bạn thân, nhưng chuyện này chẳng hay ho gì để kể, còn làm xấu mặt anh trai và ngay cả Phùng Gia.

Thế nên, Phùng Hựu Di cố tình che giấu, cười gượng trả lời: “Chút vấn đề, mình đi trước nha, tạm biệt!”

Nói xong, cô ấy vội vã bước đi, dễ biết đi đâu và tìm ai.

Kỳ Ý nhìn Phùng Hựu Di, xong rồi nhìn lại Mạc Thiến, thái độ đắc thắng của cô ta lúc này thực khiến cho cô ấy nghi ngờ, khẩn trương lên tiếng: “Thiến Thiến, có phải cậu đã gây ra chuyện gì không?”

Cô ta nhanh chóng thu lại nụ cười hả hê, gắt gao trả lời: “Gây ra chuyện gì? Hựu Di đâu phải ngốc, mình muốn lừa dễ lắm sao?”

…----------------…

Trưa nay Phùng Hựu Đông không về nhà, sau khi ăn trưa xong thì Chiêu Vũ lên phòng vẽ tranh, chính là đang vẽ chồng sắp cưới.

Cạch.

Phùng Hựu Di tự ý mở cửa bước vào phòng riêng, Chiêu Vũ vốn tưởng Phùng Hựu Đông trở về với mình nên lập tức hớn hở xoay sang, thế nhưng sau đó khuôn miệng bỗng nhiên cứng ngắc, vội vàng thu hồi lại sắc mặt và lên tiếng: “Hựu Di, em tìm chị sao?”

Chiêu Vũ lịch sự đứng dậy, đi đến gần với cô ấy định nắm tay dẫn về phía sofa, thế nhưng cánh tay của Phùng Hựu Di giật mạnh về sau thể hiện sự từ chối rõ ràng, sau đó lấy trong túi xách hai tấm ảnh giơ lên, nói: “Tôi không ngờ con người của cô là như thế đấy, lén lút vụng trộm sau lưng anh trai tôi, vậy mà vẫn còn mặt mũi ở bên anh ấy.”

“Là sao…?”

Chiêu Vũ hoang mang, ánh mắt không ngừng dao động bởi đang không hiểu những lời cô ấy vừa nói, đến khi nhìn vào tấm ảnh trên tay Phùng Hựu Di thì hoảng hốt, sững sờ, mọi thứ dần dần mờ mịt không rõ.

“Anh trai tôi yêu cô, chiều cô, nhưng như thế là cô được phép phản bội anh ấy sao? Hay cô ỷ rằng, dù mình làm bất cứ chuyện gì sai trái, thì anh ấy cũng sẽ bỏ qua?”

Vừa nói dứt câu, Phùng Hựu Di dứt khoát ném thẳng hai bức ảnh vào người của Chiêu Vũ, chẳng còn nể nang hay tôn trọng như thường ngày, vốn dĩ nghĩ đối phương không xứng đáng với điều đó.

Chiêu Vũ cúi mặt, nước mắt âm thầm rỉ ra, đôi chân khụy xuống lụm nhặt hai tấm ảnh lên xem xác định người phụ nữ trong ảnh có phải thực sự là mình hay không, nhưng không thể rõ ràng hơn, chính xác là cô.

Đột nhiên, ký ức vụn vặt vào tối hôm ấy ùa về trong đầu, Chiêu Vũ theo bản năng nhắm mắt và ôm đầu.

Hình ảnh Phùng Hựu Đông tuyệt vọng đau khổ, hình ảnh cô sướt mướt khi bị hắn bắt gặp tại trận…cứ ập đến.

Đã quá rõ ràng…

“Aaa…”

Nước mắt tuôn xuống nhiều hơn, tự hỏi bản thân tại sao cô lại làm vậy? Tại sao lại đối xử với một người yêu cô tệ đến thế?

“Anh trai tôi có thể tha thứ, nhưng Phùng gia không bao giờ chấp nhận loại người như cô bước chân vào đó. Tốt nhất cô nên đi đi và đừng làm cho anh ấy phải tổn thương thêm nữa, phản bội lần đầu thì chắc chắn có lần thứ hai…thứ ba…và rất rất nhiều lần sau nữa.”

Chiêu Vũ khổ sở lắc đầu, lên tiếng: “Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy…hức…”

“Vốn dĩ đó mới chính là con người thật, lúc cô quyết định phản bội anh trai tôi, cô vô cùng tỉnh táo và có nhận thức được việc mình đang làm nên đừng bao biện điều gì. Tôi lầm, tôi lầm vẻ bề ngoài trong sáng của cô… ”