Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 38: Sự Thật



Ngày hôm sau.

Cả một đêm đi tìm Chiêu Vũ bên ngoài nhưng không gặp, Phùng Hựu Đông đã đến nhà của Lục Trác gặp anh ta.

Trùng hợp, lúc này anh ta và Tiêu Nhã sửa sạng đi làm. Khi chiếc xe được lái ra khỏi cổng, Lục Trác bước xuống khóa lại, khi định quay ngược lên xe thì bỗng nhiên bị Phùng Hựu Đông tấn công đột ngột.

“Nói, có phải cậu đã gửi ảnh đến cho Hựu Di?”

Lục Trác lần nữa bị hắn đấm vào mặt, khóe miệng tiếp tục bị rách đến chảy máu. Tiêu Nhã hoảng hốt mở cửa xuống xe, chạy đến ngăn cản, vốn dĩ khi nãy có thấy nhưng ngỡ là người lạ hỏi nhà tìm người quen.

“Anh là ai? Tại sao đánh chồng tôi?”. 𝘛hách thánh tì𝓂 được == tr𝓊𝓂tr𝓊𝘺e n.𝒗n ==

Phùng Hựu Đông nhếch mép khinh bỉ, nắm lấy cổ áo của Lục Trác dứt khoát đẩy mạnh, ngã vào cánh cổng khiến đau buốt tấm lưng vô cùng.

Tiêu Nhã càng thêm sửng sốt, đỡ anh ta đứng dậy.

“Cậu nghĩ nếu Chiêu Vũ rời đi, thoát khỏi tôi thì cậu sẽ có cơ hội ở bên cô ấy ư? Lục Trác, dẹp bỏ ngay ý định đó lại, vì cậu mãi mãi không bao giờ có được cô ấy.”

Những gì Phùng Hựu Đông vừa nói, Lục Trác tuyệt nhiên chẳng hiểu gì cả, vốn dĩ đã từ bỏ khi Chiêu Vũ bị ông An Thâm sát hại. Anh ta nhận ra rằng, dù hơn ba năm trước hay sau này thì cũng không đủ bản lĩnh để bảo vệ cô, và khi nhìn cách hắn quan tâm, bao dung, chăm sóc cô, thêm khẳng định bản thân chưa yêu cô nhiều như hắn.

Lục Trác anh ích kỷ, chỉ vì sợ ảnh hưởng mà giấu nhẹm…

Gửi ảnh ư???

Ảnh gì???

Tô Đan đã gửi ảnh đến cho Phùng Hựu Di sao???

Có Tiêu Nhã ở đây, Lục Trác thực sự phân vân, nhưng mà mọi chuyện đã đến mức này, không nói không được, muốn làm một điều gì đó cho Chiêu Vũ.

“Phùng Hựu Đông, thực sự giữa tôi và Chiêu Vũ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn, những gì anh nhìn thấy tối đó chẳng phải sự thật, cả tôi và cô ấy đều bị chuốc thuốc mê đến mất nhận thức, nên việc xảy ra quan hệ là đều không thể nào.”

Tiêu Nhã hoang mang ngờ nghệch hết nhìn Phùng Hựu Đông sang Lục Trác, chỉ riêng hắn là không thay đổi sắc mặt, giữ nguyên biểu cảm lạnh tanh.

Nghĩ là hắn không tin, Lục Trác lấy điện thoại trong túi mở đoạn video được trích xuất từ camera đưa cho hắn xem qua. May mắn có cả ngày, tháng, thời gian nên càng thêm chắc chắn, chứng minh lời nói của anh ta là thật, thậm chí trong bóng đêm còn nhìn thấy rõ hai nhân vật dàn dừng mọi chuyện.

Lục Trác anh và Chiêu Vũ chỉ là nạn nhân!

“Đến giờ này tôi mới nói lên sự thật là vì bị Tô Đan uy hiếp…”

“Chính vì sự ích kỷ của cậu đã làm cho Chiêu Vũ suýt chết, hiện tại còn không rõ đi đâu. Lục Trác, tôi rất hối hận khi đánh cậu.”

Lục Trác khẩn trương, ngập tràn lo lắng hỏi: “Chiêu Vũ đi đâu?”

“Nếu tôi biết đã không đến tìm cậu!”

“Tôi sai rồi! Tôi rất sai! Tôi đã làm hai người con gái đau khổ vì mình!”

Một là Chiêu Vũ, hai chính là Tiêu Nhã. Với xuất thân, công việc của cô ấy, xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn Lục Trác anh, nhưng đã bị anh kéo vào vòng xoáy tình cảm, lợi dụng để thăng tiến sự nghiệp.

Nhưng anh quyết định, sẽ quên Chiêu Vũ, thực lòng đối tốt và chăm sóc cho cô ấy, bù đắp những gì đã gây ra…

“Anh Trác… mọi chuyện là sao?

…----------------…

Ở thành phố G, Chiêu Vũ đã thuê một nhà căn trọ nhỏ bắt đầu cuộc sống mới ở nơi xa lạ, giờ đây chỉ còn tìm được việc làm để trang trải cuộc sống, số tiền mang theo nếu tiết kiệm thì tiêu tầm một tháng.

“Này em gái, em mới đến hả?”

Một người hàng xóm hỏi thăm khi cô vừa bước ra, định đi ngoài mua ít đồ. Cô dừng lại, e ngại gật đầu, lên tiếng: “Chào chị, em vừa tới thôi ạ.”

“Từ đâu đến đấy? Mà em tên gì?”

“Em tên An Đình Chiêu Vũ, từ thành phố W đến đây.”

“Thế à!”

Chị gái đó dè dặt nhìn dưới lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới của thân người Chiêu Vũ, quan sát kỹ càng.

Sau đó lại nói: “Có công việc chưa?”

Chiêu Vũ ngây thơ thành thật lắc đầu, chị gái đó lại lên tiếng: “Hay đi làm cùng chị, nhàn nhã lương cao.”

Được giới thiệu công việc khỏi cần đi xin, Chiêu Vũ vui mừng, hớn hở hỏi lại: “Là việc gì vậy chị? Ở đâu? Khi nào thì em được vào làm?”

“Phục vụ khách thôi, khách vui còn được thưởng nhiều, em chỉ cần lấy lòng và chiều chuộng họ. Còn khi nào thì chị liên hệ với má mì liền, đảm bảo bả thích em lắm, vừa đẹp vừa ngây thơ thì đúng gu đại gia.”

Nghe đến hai chữ “má mì” thì Chiêu Vũ xanh mặt sợ sệt, thế nhưng đột nhiên trong đầu lại xuất hiện đoạn ký ức năm cô 18 tuổi, ngày cô bị ông An lừa bán đi.

Đôi chân Chiêu Vũ chệch choạng mất thăng bằng, cả người liêu xiêu ngã vào cánh cửa, chị gái đó cũng tốt bụng nhanh tay đỡ lấy.

“Sao vậy em gái?”

“Không sao! Dạ chị, cảm ơn đã giới thiệu công việc cho em, nhưng em thấy mình không thích hợp. Em xin phép!”