Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 4: Tức Giận



Lục Trác trở nên lúng túng lo âu, thần sắc mất vẻ tự nhiên, gấp gáp hỏi lại: “Sao em biết?”

“ Cô Nhã nói với em. ”

Trong lòng An Đình Chiêu Vũ chẳng có ý nghĩ sâu xa gì khác, còn cảm thấy vui mừng khi người mình xem như anh trai lập gia đình.

Nhớ năm mẹ bệnh nằm viện liên tục, anh thường xuyên vào thăm và hỏi han. Trước khi mẹ cô trút hơi thở cuối cùng, anh hứa rằng sẽ chăm sóc cho cô. Sau đó, dù vừa học vừa làm, nhưng vẫn luôn lo lắng sợ cô bị chị họ Tô Đan và mợ ức hiếp.

Những điều đó, khiến cô cảm kích và biết ơn vô cùng, nhưng tình cảm chỉ dừng ở mức anh trai.

Biết anh thích mình, cũng đã từng bày tỏ, nhưng bản thân cô lúc đó không muốn yêu ai, nỗi đau mất mẹ thực sự quá lớn và đến giờ cô vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Khi cô trở thành người phụ nữ của Phùng Hựu Đông, cô có nhận được dòng tin nhắn của Lục Trác, anh nói ‘nếu anh có tiền, anh sẽ không để mất em’.

“Chiêu Vũ, anh sắp gom góp đủ tiền, anh sẽ giúp em thoát khỏi Phùng Hựu Đông.”

“Số tiền rất lớn, em không muốn mắc nợ anh, tự em sẽ tìm cách. Vậy nha, em phải ra về, tạm biệt!”

Vừa nói dứt câu, Chiêu Vũ lập tức bước đi, nhàn nhạt lướt ngang qua Lục Trác. Anh ta dõi mắt nhìn theo, đau nhói con tim, rất muốn đuổi theo để giải thích lý do, nhưng bắt buộc phải ném lại cảm xúc để mọi chuyện diễn ra êm đềm như những gì đã chọn, không để ảnh hưởng đến chức danh Phó Giáo sư vừa được phong tặng.

Ra khỏi cổng trường đại học, Chiêu Vũ có chút ngạc nhiên khi thấy chiếc xe ô tô Phùng Hựu Đông thường xuyên sử dụng đi làm đang đỗ phía trước, và sáng nay đi bằng xe đó.

Lúc này, Ngô Việt tài xế bước xuống khỏi xe, vòng qua bên kia mở cửa, gật đầu cung kính trước cô.

“Vâng, cảm ơn!”

Chiêu Vũ bước đến và ngồi vào bên trong, khe khẽ nhìn qua người đàn ông ở cạnh, có chút thắc mắc nên hỏi: “Sao không phải anh Siêu đến đón?”

Hứa Siêu có nhiệm vụ đưa đón mỗi ngày, cũng nhiều khi Phùng Hựu Đông nhưng hắn chỉ đưa buổi sáng do thuận tiện đi làm và đón vào buổi chiều.

Cô biết, hắn còn công việc, gia đình, bạn bè và những cô gái có danh phận giống như cô nên rất ít thời gian rảnh rỗi. Mỗi tuần chỉ đến ba hoặc bốn hôm, có khi nửa tháng, lần lâu nhất chắc tầm một tháng, hoàn toàn không xem nơi đó là nhà.

“Thích anh Siêu của em đến đón vậy sao?”

Hai mắt của Chiêu Vũ bất ngờ căng ra, con ngươi đảo điên qua lại dường như đang chẩn đoán và cảm thấy có điều khác thường.

Hắn nói thế là sao?

Là có ý gì?

“Ngô Việt, từ hôm nay, công việc của Hứa Siêu do anh phụ trách.”

Ngô Việt nhìn thông qua gương gật đầu, ý cười thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt, lên tiếng: “Vâng.”

“Không! Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ tò mò muốn biết.”

Chiêu Vũ liên tục xua tay và lắc đầu phủ nhận mình thích điều đó trước Phùng Hựu Đông, sắc mặt hoang mang lo lắng và cảm thấy có lỗi tột cùng, lại nói: “Anh đừng hiểu lầm rồi đuổi việc anh Siêu, tội nghiệp anh ấy lắm, tôi... tôi thực sự chỉ thắc mắc.”

Suốt dọc đường trở về biệt thự, cô ngồi bên cạnh không ngừng luyên thuyên giải thích, năn nỉ hắn đừng đuổi việc Hứa Siêu nhưng tất thảy đều vô ích, hắn ngồi chình ình một đống với sắc mặt chẳng thể đen hơn, tuyệt đối giữ im lặng.

Đến nơi, chiếc xe vừa dừng lại, Ngô Việt chưa kịp đi ra mở cửa thì Phùng Hựu Đông đã đẩy cửa bước xuống, thẳng tiến vào trong.

Thấy thế, Chiêu Vũ vội vàng chạy đuổi theo phía sau, ghì lấy tay áo của chiếc áo vest lay lay cho hắn chú ý, tiếp tục giải bày: “Anh khó chịu việc gì phải nói ra chứ, rõ ràng tôi có nói gì đâu và anh Siêu cũng chẳng làm điều gì phạm lỗi, không hiểu tại sao anh lại đuổi việc anh ấy.”

Phùng Hựu Đông càng thêm tức giận, tuy ngồi trong xe nhưng hắn bắt gặp tất cả mọi khoảnh khắc, mặc dù chẳng rõ cuộc trò truyện giữa nhóm bạn cô thế nào. Thế nhưng, chỉ cần cô tiếp xúc với nam nhân là cơ thể hắn nóng rực, từ bên ngoài đến bên trong, muốn đem cô nhốt vào thế giới riêng chỉ có hai người.

Lại thêm hắn nhìn thấy cô và Lục Trác nói chuyện, vốn dĩ hắn biết giữa cả hai có mối quan hệ đặc biệt, cũng chính vì bản tính chiếm hữu mà năm đó đã biến Chiêu Vũ trở thành người phụ nữ của mình và ngang tàng trói buộc cô trong cuộc đời.

Lúc lên xe gặp hắn, cảm thấy cô chẳng vui mừng gì cả, thậm chí còn hỏi về nam nhân khác và gọi tên một cách thân thiết.

Anh Siêu ư?

Có bao giờ gọi hắn là anh Đông hay Hựu Đông đâu?

So với đám trẻ trâu kia, nhan sắc và phong độ của hắn có thua kém gì, đến tuổi tác còn hơn được mà!

“Ứm.”

Bỗng nhiên, đôi môi căng mọng bị đôi môi khô khan của Phùng Hựu Đông bao phủ, bàn tay thô to vòng ra sau gáy Chiêu Vũ cố định để dễ dàng tiến vào nụ hôn sâu.

Hai mắt lập tức nhắm tịch, Chiêu Vũ đứng yên để đối phương hài lòng và thực hiện những gì hắn muốn, do lúc Phùng Hựu Đông nổi giận thực sự đáng sợ.

“Cảnh cáo em, nếu sau này còn dám nhắc đến nam nhân khác, tôi sẽ dán miệng em lại bằng miệng của tôi, thậm chí còn hơn như thế.”

“Nhưng mà... anh Siêu... Ứm.”