Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 9: Nài Nỉ



Chiêu Vũ liên tục gật đầu, làm ra vẻ mặt cực kỳ uy tín, xua tay trước cô ấy, giọng điệu khẩn trương trả lời: “Mình gạt cậu thì được gì chứ?”

Lúc này, Ôn Diệp đánh vào đầu Chu Khả, lên tiếng: “Cậu đừng mơ mộng giữa ban ngày nữa, Phùng tổng còn lâu mới chú ý đến cậu. Người ta là thiếu gia tài phiệt, tổng tài một tập đoàn lớn, bên cạnh chắc chắn chẳng thiếu phụ nữ nên có nhiều sự lựa chọn.”

“Nhan sắc mình cũng đâu phải tệ.”

Chu Khả sờ soạng vào khuôn mặt, tự tin vào nhan sắc của chính mình. Trong trường, Chiêu Vũ được bình chọn là nữ sinh xinh đẹp với những đường nét cân đối hoàn hảo, nhưng Chiêu Vũ mười điểm thì cô cũng khoảng bảy hoặc tám điểm chứ.

“So sánh với các tiểu thư, diễn viên, người mẫu hay bác sĩ, luật sư thì cậu bít cửa. Không những chân dài, body quyến rũ, nét đẹp khuynh quốc khuynh thành lại thêm thông minh và có bản lĩnh nữa kìa, gia cảnh phải ngang ngửa với Phùng tổng.”

Câu nói của Ôn Diệp không những làm trái tim Chu Khả đau đớn mà Chiêu Vũ cũng muốn vỡ vụn trăm mảnh, bất giác nhìn xuống cơ thể mình, bàn tay sau đó túm chặt lấy chiếc quần tây.

“May quá các em chưa về.”

Từ đằng sau phát ra giọng nói nhỏ nhẹ khiến ba người dừng hẳn cuộc trò chuyện, cả nhóm xoay lưng, đối diện là Tiêu Nhã và Lục Trác đang tay đan tay tiến ra.

“Cô Nhã, thầy Trác.”

Tiêu Nhã mỉm cười đằm thắm, nét đẹp dịu dàng khuê cát. Nam nhân đứng bên cạnh cô ấy là chồng sắp cưới, nhưng ánh mắt thắm thiết của anh ta lại dành cho cô gái đối diện không dứt.

“Tối thứ bảy tụi em có rảnh không, đến nhà cô chơi. Hôm đó cô có làm bữa tiệc nhỏ, chỉ chúng ta và một vài người bạn thân của cô thôi. ”

Chu Khả lẩm bẩm trong miệng tính toán, sau đó nhận ra một chuyện, cao giọng nói: “Hôm đó là sinh nhật cô ạ?”

Tiêu Nhã khẽ cười gật đầu, sắc mặt hồng hào tràn đầy sức sống, ôm ấp cánh tay của Lục Trác, chứng tỏ cô ấy đang rất hạnh phúc và mãn nguyện với hiện tại.

“Chắc chắn tụi em sẽ đến, cảm ơn cô!”

“Chiêu Vũ, em cũng phải đến đấy.”

Chiêu Vũ cười gượng gật đầu: “Dạ vâng.”

“Vậy nha, cô xin phép về trước, hôm đó các em nhớ đến ha.”

Sau đó, Tiêu Nhã và Lục Trác đi về hướng bãi đậu xe trong trường. Lúc này, Chu Khả vẫn tiếp tục dai dẳng nài nỉ để xin số điện thoại liên lạc với Phùng Hựu Đông, cô ấy hoàn toàn không từ bỏ sau lời nói của Ôn Diệp.

“Cậu cho mình đi, một phần trăm hy vọng nhỏ nhoi cũng phải thử chứ, đâu thể bỏ cuộc dễ dàng để sau này hối hận.”

Khuôn mặt Chiêu Vũ càng thêm méo mó, lên tiếng: “Để mình về hỏi chú Đông, nếu không mình sẽ bị mắng á.”

Chu Khả gật đầu, vui sướng khi nghe cô nói thế. Đột nhiên, Bạch Dương huých nhẹ khuỷu tay vào người Chiêu Vũ, hỏi: “Tối thứ bảy mình qua đón cậu đi nhé?”

“ À...thôi, mình còn chưa xin phép nữa.”

Mỗi lần bạn bè nhắc đến hay hỏi về gia đình cô đều lúng túng và lo lắng, nếu mọi người biết được, liệu sẽ có suy nghĩ gì về con người của cô?

Có lẽ các bạn sẽ xa lánh, nhạo báng, khinh thường...

Trở về nhà, mặc dù không có tâm trạng nhưng Chiêu Vũ vẫn cố nhồi nhét thức ăn vào bụng, nếu để sụt cân thì cô xác định không yên thân với Phùng Hựu Đông. Sáng nay, sáu giờ bác sĩ Lâm đã đến chờ sẵn để khám bệnh cho cô, cô phải năn nỉ anh ấy nói dối với hắn giúp mình.

Ngâm mình trong bồn tắm xa hoa, cô lại nhớ đến câu nói của Ôn Diệp, lập tức nâng một chân mình lên cao để ngắm nghía, tự luyến nói: “Vừa dài vừa thon.”

Ring ring ring.

Chiếc điện thoại đặt ở bồn rửa mặt reo lên, hai mắt Chiêu Vũ mở to bất ngờ, chẩn đoán là Phùng Hựu Đông gọi về cho mình.

Nhanh chóng trèo ra bồn tắm với thân thể đầy bột sữa tắm, vội vàng tiến lại nơi đó cầm lấy lên xem chủ nhân cuộc gọi, nhưng khiến cô thất vọng khi không phải là hắn.

“Mình nghe.”

“Sao rồi, Chiêu Vũ?”

Chiêu Vũ vô cùng khó chịu, thái độ bức bối rõ ràng trên khuôn mặt. Chu Khả quá mất kiên nhẫn khi người đầu dây bên kia chậm chạp, gấp gáp lên tiếng hối thúc: “Chiêu Vũ, cậu đã hỏi chưa?”

“Mình hỏi rồi!”

“Sao? Cậu nói nhanh đi, có biết mình nôn lắm không?”

Hừm!

Chiêu Vũ gầm gù trong miệng, hậm hực trả lời: “Chú ấy đã có người yêu rồi!”

“Hả!”

Âm giọng Chu Khả trầm xuống, trông thật não nề và dường như đang đau lòng, hụt hẫng.

“Vậy thôi, cảm ơn cậu.”

“Thú thật thì cậu và chú Đông không hợp nhau đâu, nên đừng buồn nha.”

Phải chi nghĩ ra sớm thì khi nãy cô đâu nói xấu người ấy làm gì, nhưng lúc đó quá đột ngột, đầu cô hoạt động không kịp.

...----------------...

Có một cô gái đang ngóng đợi điều gì đó nên không tập trung vào việc học, cứ một đến hai phút là nhìn vào điện thoại, tâm trí gửi gắm đến tận Los Angeles.

Lúc này, Chiêu Vũ xoay bút trên tay đấu tranh suy nghĩ trong đầu, tự hỏi: “Có nên nhắn tin không ta?”

“Mình bị làm sao vậy, tại sao lúc nào cũng nghĩ đến người ta.”

An Đình Chiêu Vũ ôm lấy đầu mình gục mặt xuống bàn học, trong lòng cực kỳ khó chịu và mâu thuẩn, rối tung như trăm mối tơ vò.

Sau đó, Chiêu Vũ dứt khoát cầm chiếc điện thoại, vào ngay phần tin nhắn, bấm soạn một dòng chữ, nhưng lúc sau cô lại lưỡng lự không gửi.

Hít một hơi lấy cam đảm, nhắm mắt mà bấm.

“Anh đang làm gì, tôi có chuyện muốn nói.”

Ở một nơi nào đó rất xa, cách hai phương trời, người đàn ông đang trong cuộc họp với những đối tác có vị trí cấp cao, nhưng khi nghe âm thanh tin nhắn từ điện thoại, hắn lập tức mở xem chẳng nể nang gì ai.

Khóe môi Phùng Hựu Đông cong nhẹ, thần sắc u ám mệt mỏi trở nên tươi tắn năng lượng, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ phím hồi âm.

“Em nói đi.”

Hơn một phút sau, Chiêu Vũ gửi tin nhắn phản hồi: “Tối thứ bảy là sinh nhật của cô giáo, tôi có thể đi không?”

Phùng Hựu Đông khẽ cau mày không vui, vốn dĩ hắn suy đoán cô sẽ nói nhớ hắn. Thế nhưng, cô chủ động nhắn tin thì đã có chút tiến triển.

“Được.”

Sau đó, hắn gửi thêm: “Đang làm gì?”

Tối đó, nhắn tin từ bàn học đến sofa, xong rồi lên giường, tới khi Chiêu Vũ ngủ quên trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại.