Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 61: Anh sai



Chắc đêm nay mất ngủ với con bé rồi. Tôi ngậm ngùi trong lòng, rồi lại thay bộ quần áo khác cho tiểu công chúa, nhiều năm qua không lẽ Đông Đông cũng chăm sóc An Nhi lơ là thế này sao? Vừa mới thán phục anh ta, vậy mà..

Lúc bảo mẫu bưng một ly sữa ấm đến, tôi còn đang đeo tất vào chân cho An Nhi, bà ấy không nói gì, lặng lẽ cúi người gom đống đồ vừa thay của An Nhi, bê luôn thau nước ra ngoài.

Lúc bảo mẫu đẩy cửa trở vào tôi đã rửa tay xong, đang ngồi uống sữa. Thấy đèn phòng tôi còn sáng, lo tôi chăm An Nhi phải thức đêm nên bà ấy đặc biệt chuẩn bị cho tôi một ly sữa không đường.

Tôi bần thần nhìn bà ấy.

Bà ấy vất vả chăm sóc cho tôi dù ngày hay đêm, chưa từng nghe một mời than vãn từ bà ấy, khó khăn lắm mới gặp lại được tôi, nhưng giờ đây tôi không thể sống dưới hình bóng của cô gái mất trí năm xưa nữa. Bây giờ cũng là mất trí, nhưng là mất đi khoảng thời gian bên Đông Đông, vẫn là người con gái có gia thế đáng gờm, không được thể hiện tình cảm thân thiết như lúc trước với bảo mẫu, chắc trong lòng bà ấy lúc này hẳn đang buồn rầu ai oán biết bao.

Nghĩ thế nên tôi sụt sùi mấy tiếng.

Bảo mẫu mỉm cười: “Tiểu thư An Nhi vẫn chưa tỉnh lại, nhưng theo lời cậu chủ chắc sáng mai tiểu thư sẽ tỉnh thôi, Bạch tiểu thư đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng sức khoẻ."

"Lúc nãy Đông Đông nói ngày mai là con bé sẽ tỉnh, nhưng tôi thấy gương mặt con bé càng lúc càng đỏ, tôi rất lo, nhưng cũng chẳng biết làm cách nào, mong là một chút nữa con bé sẽ trở lại trạng thái bình thường…”.

Thấy tôi vẫn rất sốt ruột, bảo mẫu bèn cười, an ủi tôi: “Trẻ con bình thường bị say trái cây lên men thì ngủ một giấc là tỉnh dậy, cô chủ nhỏ có lẽ uống cũng nhiều, lại là lần đầu tiên uống, xem ra men ngấm vào người nên mặt mới đỏ bừng như thế, đó cũng chỉ là dấu hiệu say sỉn bình thường của người lớn mà, ấy là do hơi men bốc lên, Bạch tiểu thư đừng lo lắng quá”.

Tôi liền thở phào nhẹ nhõm.

Bảo mẫu nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, giật mình, nói: “Thật tình tôi xin mạn phép nói điều này. Dẫu biết cô chủ nhỏ An Nhi là con riêng của cậu Đông, nhưng nhìn cách mà Bạch tiểu thư chăm sóc lo lắng cho cô chủ nhỏ, chẳng khác nào người đứt ruột sinh ra cô chủ nhỏ An Nhi."

Tôi chột dạ ngại ngùng cười cười.

“Là con người ai mà không có tình yêu thương, đặc biệt là với trẻ nhỏ, dù sao cũng trễ rồi, dú đi ngủ đi, dưỡng sức phụ tôi ngày mai trông An Nhi."

Bảo mẫu ngần ngừ một lát, nói: “Hôm nay ngày đầu tiên Bạch tiểu thư đến đây, lạ chỗ khó ngủ, để cô chủ nhỏ ở đây có tiện cho Bạch tiểu thư không? Hay là.."

Tôi khẽ vuốt nhẹ vào gương mặt của An Nhi, nói: “Dú nhìn con bé ngủ say thế này, thì có thấy tiện hay là không. Lạ chỗ có người nằm cạnh có khi lại đỡ trống trải hơn." Bảo mẫu nhoẻn miệng cười, cúi chào tôi, rồi bật đèn ngủ tắt đèn lớn xong mới lui bước.

...

Buổi sáng vừa thức giấc mở cửa phòng đã thấy bảo mẫu đứng trước mặt, phía sau là hai người hầu, người thì bê đồ ăn sáng, người còn lại thì bưng các loại hoa quả. Tôi thầm thở dài, đúng là khoa trương, con gái thì không quan tâm nó thế nào, lại đi lo những cái khoản không cần thiết thế này.

An Nhi còn chưa thức giấc, tôi tâm trí đâu mà ăn với uống, định bảo họ bưng đồ ăn sáng đi, nhưng nghĩ bụng An Nhi đã ngủ từ tối qua tới giờ, thức giấc chắc là sẽ đói bụng, thế nên sai họ đem đồ ăn mang vào phòng.

Mấy người đó vừa đi khỏi, tôi đóng cửa phòng để đi tắm.

Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa cộc cộc.

Còn chưa kịp tắm rửa gì vì vừa lau người sạch sẽ, thay đồ cho An Nhi xong, con bé vẫn ngủ say mê man, nghe tiếng đập cửa bên ngoài, tôi liền đứng dậy ra mở cửa.

Dưới bầu trời lạnh lẽo bên ngoài, Đông Đông đang đứng trước mặt tôi. Vừa nhìn thấy tôi, cặp mày đang chau lại đã giãn ra, vội vàng hỏi: “Con sao rồi em?"

Hỏi xong anh ta bước vào phòng, ngồi lên giường bên cạnh An Nhi, sờ nắn một lượt từ đầu đến chân con bé. Xong quay sang nhìn tôi, thấy sắc mặt tôi anh ta lại ngây người ra, rồi cau mày lại.

Dường như tôi đang muốn nhảy lên bổ vào đầu anh ta xem anh ta nghĩ gì mà bỏ mặc An Nhi từ qua tới giờ, không một lời hỏi thăm. Vẻ mặt hiện giờ của tôi quả thực khiến anh ta phải rùng mình.

Mắt tôi sầm lại, mãi sau mới cất tiếng: “An Nhi bị uống say, con bé ngủ từ tối qua đến giờ vẫn chưa tỉnh, rốt cuộc anh làm bố kiểu gì vậy hả?"

Đông Đông nhìn An Nhi mặt vẫn đang đỏ hồng đang nằm trên giường, bình tĩnh đáp: “Hôm qua anh cứ nghĩ đó là nước trái cây bình thường, không nghĩ đó là loại thức uống lên men, anh biết anh sai, anh..."