Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 18: Em nhìn thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm



Bích Nguyệt cùng Cố Hoài An trở về biệt thự. Trong lúc ngồi trên trực thăng, Hoài An khẽ liếc mắt nhìn cô giống như đang muốn quan sát xem cô như thế nào.

Thấy cô vẻ mặt vẫn tỏ ra rất bình thường thì quay sang, giọng nói lắp bắp hỏi.

" Vợ ơi...cái người vừa nãy là ai vậy? ".

Bích Nguyệt quay sang, mỉm cười nhìn anh.

" Anh ta chỉ là một người cũ không đáng nhắc đến ".

Hoài An nghe được câu trả lời không biết nội tâm đã vui sướng đến mức nào. Quay ra giả bộ ngây thơ hỏi.

" Vậy có phải giờ chồng là người mới của vợ không? ".

Bích Nguyệt nghe anh nói có chút hơi ngẩn người. Tính ra thì anh nói cũng không hề sai. Tuy là hôn nhân trên hợp đồng nhưng dẫu sao thì trên danh nghĩa cô và anh cũng là quan hệ vợ chồng.

Cô khẽ gật đầu " Ừm " một cái.

Cô lại nhìn đến cánh tay rắn chắc đang được quấn băng trắng kia thì cúi xuống, trầm giọng hỏi.

" Anh còn đau không? ".

Cố Hoài An trầm giọng nói: " Không đau...vì vợ chịu đau một tí cũng không sao ".

Câu nói của anh thực sự chạm đến trái tim thiếu nữ của cô rồi. Bích Nguyệt không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì nữa. Cô chỉ cảm thấy nhịp tim mình hiện tại đang đập rất nhanh.

Cô thấy anh quan tâm mình như vậy, dáng vẻ còn có chút ngây ngô thì đưa tay che miệng khẽ cười. Lại quay ra vươn tay lên xoa nhẹ đầu anh mà nói:

" Lần sau đừng làm như vậy nữa có biết chưa? ".

" Vậy vợ có thể đừng đi làm nữa được không? Chồng sợ..sợ vợ sẽ lại gặp nguy hiểm ".

Bích Nguyệt khẽ nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt cảm động thêm vài phần, cả người dại ra một lúc mới bừng tỉnh nói.

" Đó là công việc tôi vốn phải làm. Cũng là đam mê của tôi. Không thể không làm ".

Cố Hoài An tuy có chút không bằng lòng ra mặt nhưng vẫn gằn giọng nói với cô.

" Vậy vợ phải hứa..là sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm ".

" Ừm ".

Hai người tuy vô tình rắc mật ngọt cho nhau lại không để ý đến cảm nhận của phi cơ đang lái trực thăng. Anh ta ngồi ghế lái mà lòng thầm khóc ròng.

Thiếu gia với thiếu phu nhân của anh ta rải cơm chó có thể chọn địa điểm riêng tư một chút không. Chí ít cũng nên nghĩ cho phận cẩu độc thân là anh chứ. Đúng thực là vợ chồng hai người khiến cho anh phi cơ khóc không thành tiếng mà.

...

Lúc trở về biệt thự, quản gia thấy cánh tay của Hoài An phải băng bó thì sợ đến tái mép, quay ra cất giọng chất vấn cô.

" Cô Thẩm, tại sao cậu chủ lại bị thế này? ".

Bích Nguyệt có chút khó xử, ngập ngừng, vừa định lên tiếng trả lời liền nghe thấy giọng nói của anh cất lên.

" Là tôi không cẩn thận để bị thương..không liên quan gì đến cô ấy ".

Quản gia vừa rồi còn hậm hực, dùng giọng điệu khó nghe với Bích Nguyệt lại quay ra thấy cậu chủ nhà mình dùng ánh mắt kiên định chắn trước mặt Bích Nguyệt như sợ ông sẽ làm gì cô vậy.

Ông chỉ đành bất lực bỏ qua chuyện này.

" Nếu cậu chủ đã nói thế thì chính là như thế. Hai cô cậu lên thay đồ đi ".

Tối đến, Bích Nguyệt vừa mới tắm xong. Nghĩ ngợi một lúc muốn sang phòng Hoài An nhắc nhở anh đi tắm không được để nước nhúng vào vết thương.

Cô đứng trước phòng anh gõ ba tiếng cũng không thấy ai ra mở cửa. Cô có chút lo lắng liền không nghĩ nhiều trực tiếp đẩy cửa ra.

Kết quả, cô vừa mới đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô chính là một cảnh tượng khó đỡ a!

Cố Hoài An vừa mới tắm xong, thân dưới quấn một chiếc khăn tắm trắng nhưng nửa người trên lại không mặc cái gì.

Quan trọng là Bích Nguyệt đã nhìn thấy cơ thể trần trụi này của anh. Trong đầu cô lúc này chỉ vẻn vẹn hiện lên hai từ: Cực phẩm!

Cố Hoài An thân hình vậy mà vô cùng rắn chắc, cơ bụng sáu mũi lộ rõ, hai bắp tay của anh cũng rất săn chắc. Tóc anh giống như vừa mới gội xong vẫn còn chưa khô, hơi rũ xuống, vẫn còn vài giọt nước đọng trên tóc. Lúc này trông anh cực kì quyến rũ, dáng vẻ này thực sự yêu nghiệt nha!

Anh giống như đang cúi đầu ngồi trên giường xem lại vết thương trên cánh tay, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lại nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô.

Bích Nguyệt giống như bị trúng tà mà đứng yên bất động, không dám nhúc nhích nửa bước. Cô trợn tròn mắt đáng yêu nhìn anh, mặt dần đỏ lên thấy rõ.

Mà Cố Hoài An nhìn thấy cô như vậy thì hơi lúng túng, bản thân cũng không biết phải nói gì.

" Vợ! ".

Bích Nguyệt thực sự là xấu hổ đến chỉ muốn tìm cho mình một cái hố để chui xuống. Cô lúc này mới ý thức được mà đưa tay lên che đi đôi mắt của mình, vội nói.

" Tôi..tôi chưa nhìn thấy gì hết ".

Nói xong, cô lại thấy lời nói của mình thật vô nghĩa. Rõ ràng là nhìn chằm chằm cơ bụng của người ta lâu như vậy mà nói là không nhìn thấy gì. Cô thực sự xấu hổ muốn chết mất thôi.

Mà Cố Hoài An thấy cô dáng vẻ ngượng ngùng, thẹn thùng như vậy, không biết là không hiểu hay là cố tình trêu chọc cô lại trưng ra vẻ mặt thản nhiên nói:

" Rõ ràng vợ nhìn thấy hết rồi ".

Bích Nguyệt thực sự xấu hổ đến không nói nên lời, chỉ có thể che mặt giấu đi sự ngượng ngùng của bản thân.

Nhưng cô lại nghe thấy tiếng bước chân của Cố Hoài An đang đi lại gần chỗ mình. Cô có chút hoài nghi, anh đây là đang định làm gì?

Mà Cố Hoài An vừa mới đứng dậy, đi tới chỗ cô liền nhẹ nhàng đưa tay lên gỡ bàn tay đang che mắt của cô xuống, khiến cho cô trợn tròn mắt kinh ngạc. Sau đó lại thấy anh bình thản nói với cô.

" Giờ vợ nhìn thấy hết của chồng rồi, vợ phải chịu trách nhiệm với chồng! "

Thẩm Bích Nguyệt: "... "