Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 7: Sống chung một nhà



Bà Minh Tuệ mang theo dáng vẻ hài lòng rời khỏi biệt thự, để lại không gian riêng cho hai người trẻ tuổi.

Thẩm Bích Nguyệt bị sắp xếp ở trong phòng riêng với Cố Hoài An, lúc này lại cảm thấy vô cùng bối rối, ngượng ngùng không biết phải làm gì.

Mà người đàn ông trước mặt này cứ nhìn chằm chằm cô không có ý định ngưng lại khiến cho cô không dám nhìn thẳng anh ta, phải quay mặt đi nhìn sang chỗ khác.

Thẩm Bích Nguyệt cô làm bác sĩ tâm lí mấy năm, điều hòa cảm xúc cho rất nhiều người nhưng đây là lần đầu tiên không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.

Trong những trường hợp như thế này cô đáng lí ra nên phải rất bình tĩnh mới phải. Đối diện với người đàn ông này cũng giống như đối diện với bệnh nhân mà thôi.

Không việc gì phải sợ hết. Không việc gì phải căng thẳng! Anh ta cũng giống như bệnh nhân thôi.

Trấn tĩnh bản thân trong đầu xong, Thẩm Bích Nguyệt liền thở phào một hơi, đi đến trước mặt Cố Hoài An, thanh âm nhẹ nhàng cất lên.

" Chào anh. Tôi là Thẩm Bích Nguyệt. Anh tên là gì? ".

Thẩm Bích Nguyệt muốn kiểm tra bệnh tình của Cố Hoài An đến mức độ nào để còn có phương pháp trị liệu phù hợp.

Mà cô lại không nghĩ anh lại bệnh nặng như vậy. Sau khi nghe cô hỏi xong cũng không có phản ứng gì. Cũng đúng. Vừa rồi quản gia Trương có nói qua với cô. Ông nói Cố Hoài An từ khi gặp phải nỗi ám ảnh trong quá khứ năm 17 tuổi liền trở nên ngờ nghệch, ai nói gì cũng chỉ im lặng lắng nghe. Cùng lắm, nếu có nói cũng chỉ là nói mấy lời ngu ngơ, không có ý nghĩa.

Thẩm Bích Nguyệt trầm tư một lát, liền vực dậy tinh thần, đi đến chỗ bàn đặt một xấp giấy vẽ, cô cầm lấy một tờ giấy và một chiếc bút sau đó ngồi xuống viết lên ba chữ thật lớn.

Nét chữ in hoa mềm mại được cô viết lên ba chữ: " Cố Hoài An ".

Sau khi nắp bút lại, cô cầm tờ giấy trước mặt mỉm cười rồi quay sang giơ ra trước mặt Cố Hoài An nói nhẹ:

" Anh xem, đây là tên của anh. CỐ HOÀI AN. Cái tên có phải rất hay không. Nếu như sau này có ai hỏi anh tên là gì thì anh phải nói: Tôi tên Cố Hoài An, được chứ ".

Cố Hoài An đưa mắt nhìn vào chữ trên giấy lại quay ra nhìn cô với vẻ mặt thâm trầm không biết trong đầu suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau anh mới mấp máy môi, chậm rãi lặp lại tên của mình:

" Cố...Hoài...An ".

" Đúng đúng. Chính là như vậy ".

Thẩm Bích Nguyệt có chút vui mừng, mỉm cười nhìn anh.

Cô có chút vui mừng, không khỏi nghĩ thầm trong đầu.

" Xem ra cũng không hẳn là không thể chữa trị được. Thời gian còn dài, điều trị dần dần cho anh ta. Mình không tin không có bệnh nhân nào là mình không chữa được ".

Cố Hoài An lần này không nhìn cô nữa, anh lại quay lại bên cạnh cửa sổ quan sát mặt trời tỏa rực bên ngoài.

Thiết nghĩ một người như anh chỉ suốt ngày quanh quẩn trong một góc phòng như vậy, lại luôn bày ra một dáng vẻ ngốc nghếch ngờ nghệch, không tránh khỏi bệnh tình sẽ cứ trì trệ như vậy. Thẩm Bích Nguyệt liền nghĩ ra một chuyện, cô đi đến bên cạnh anh, mở miệng nhẹ giọng đề nghị.

" Này anh. Anh có muốn...cùng tôi đi dạo trong vườn không? ".

Thẩm Bích Nguyệt cẩn thận dò hỏi anh, để ý kĩ sắc mặt anh nhưng vẫn là vẻ mặt thờ ơ, vô cảm đó.

Chỉ là lúc này, ánh mắt Cố Hoài An như có chút dao động, không còn chú ý đến mặt trời nữa, giống như thực sự có suy nghĩ trong đầu.

Anh khẽ quay người lại, nhìn thấy ánh mắt trông chờ của Thẩm Bích Nguyệt, không hiểu sao Cố Hoài An lại đồng ý. Anh nhìn cô lần đầu tiên khẽ gật đầu.

Có lẽ đây là hành động đầu tiên mà anh tiếp xúc với một người ngoại trừ những lúc kích động khi những người khác tiếp xúc với anh.

Thẩm Bích Nguyệt có chút vui mừng, trên mặt lộ rõ nụ cười tươi tắn nhìn ra má lúm đồng tiền trông cực kì đáng yêu.

Cô cầm tay anh chủ động dắt anh đi cùng mình.

" Để tôi đưa anh đi ".

Cố Hoài An đã gần 5 năm chưa bao giờ nói chuyện với người khác ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ nói với bà Minh Tuệ vài từ ngốc nghếch, cũng rất ít khi biểu lộ tâm trạng của mình ra bên ngoài, càng đừng nói đến chuyện chịu bước ra khỏi phòng mình. Vậy mà từ lúc Thẩm Bích Nguyệt đến đã khiến cho đám người làm trong nhà phải sửng sốt, kinh hãi một phen.

Cậu chủ của bọn họ không thể nào là người đang đi xuống kia được. Bọn họ ai nấy đều hoảng hốt dụi dụi mắt không tin vào thị giác của bản thân.

Trong đầu ai cũng đều có chung một ý nghĩ: Cô gái mới chuyển đến này thật lợi hại.

Bọn họ sống và làm ở đây bao nhiêu năm đây mới là lần thứ hai nhìn thấy dáng vẻ của cậu chủ nhà này. Lần đầu là lúc anh tự mình đi ra sân sau biệt thự, lần hai là lúc này đây.

Thẩm Bích Nguyệt đưa anh ra khu vườn trước biệt thự. Chủ yếu là cô muốn để anh bắt đầu làm quen dần tiếp xúc với cảnh vật bên ngoài, để anh có thể nhanh chóng thoát ra khỏi vùng an toàn của mình.

Cô mỉm cười, vui vẻ nói với anh.

" Đây chính là vườn trước nhà, chỗ này cảnh vật rất đẹp, thực sự là nơi tuyệt vời để ngắm cảnh ".

Cô khẽ quan sát phát hiện Cố Hoài An đang liếc nhìn xung quanh, ánh mắt như lần đầu tiên nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.

Đúng vậy, đây là lần đầu tiên anh quan sát kĩ mà nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài lâu được như vậy.

Thẩm Bích Nguyệt nhìn sang anh, ánh mắt ôn nhu thêm vài phần điềm đạm nói:

" Từ giờ tôi sẽ thường xuyên cùng anh ra chỗ này ".

Anh nhìn cô, ánh mắt có vài phần đăm chiêu, giống như có chút nghi hoặc nhưng cũng không nói lên.

Mà Thẩm Bích Nguyệt cũng không cầu mong quá. Chí ít thì hôm nay anh cũng đã chịu đi với cô xuống sân nhà rồi. Đã là quá tốt rồi. Cũng được xem là một khởi đầu tốt đi.