Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 12: Một bước rung chuông. Đoạt hồn



"Các người... các người muốn làm gì vậy? Chúng ta đã trả tiền rồi đấy!" Mẹ Lưu bị tiếng gầm dọa sợ, loạng choạng lùi lại một bước rồi cũng hung hăng gào lên.“Cái trạch viện quỷ quái nhà ngươi, cho thêm bao nhiêu tiền cũng không ai dám phục vụ!” Người đàn ông tức giận đáp.

"Cái gì mà quỷ trạch viện? Mày đang nói nhảm cái gì thế? Tin hay không tao xé nát miệng mày!" Mẹ Liễu vừa kinh ngạc vừa tức giận hét lên dọa nạt.

Người đàn ông nghe xong liền tiến lên một bước, ánh mắt dữ tợn: "Nào, ngon thì tới đi!"

"Mày...mày đừng có lộn xộn!" Khí thế của mẹ Lưu đột nhiên bị đánh bại.

Tôi đứng một bên xem kịch nãy giờ mới xen: "Bà già, buổi tối đừng tức giận như vậy, Lão Thái Sơn của con trai bà tới rồi sao bà không nhanh vào chào một tiếng đi?"

"Bà già nào? Mày gọi ai là bà già?" Mẹ Lưu tức giận xoay sang phía vừa phát ra âm thanh, hai mắt trợn to như muốn ăn thịt tôi luôn.

“Gọi bà như thế thì có gì sai?” hai mắt người đàn ông cũng trợn trừng.

Mẹ Lưu tái mét vì tức giận, hung hăng hướng Dương đại thúc, lạnh lùng nói: "Ông tìm những người này đến cửa, rốt cục là muốn làm gì?"

"Tôi... tôi chỉ..." Dương đại thúc lẩm bẩm, cố gắng tìm từ ngữ để giải thích.

Tôi ngắt lời: “Phòng khách ở đâu? Vào trong ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

“Tôi biết, tôi biết, để tôi dẫn đường, để tôi dẫn đường!” Người đàn ông vội vàng dẫn chúng tôi vượt qua bà Lưu rồi đi về phía trước.

"Các người đi đâu? Ai cho các người tự tiện đi vào!" Mẹ Liễu tức đến bốc khói trên đầu dẫn người hầu đuổi theo.

Người đàn ông phớt lờ tất cả tiếp tục dẫn chúng tôi vào sân trong.

"Chặn bọn họ lại!"

Khi chúng tôi vừa bước đến cửa vào sân trong, mẹ Lưu hét lên ra lệnh cho bốn người canh cửa chặn chúng tôi lại.

“Cút sang một bên cho ông!” Người đàn ông sắc mặt tối sầm, mắng mỏ. Bốn người kia nhìn nhau, không dám nhúc nhích, hiển nhiên là bọn họ có quen biết.

"Các người... các người tạo phản rồi!" Mẹ Lưu tức giận tối gầm thét.

Người đàn ông quay đầu trừng mắt hung dữ nhìn bà ta, sau đó xoay lại nặn ra nụ cười mời chúng tôi tiếp tục hướng về nội viện.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

Vừa bước vào cửa, trong viện đã nổi lên một cơn gió lốc, cuốn theo những chiếc lá rơi trên mặt đất, quay cuồng tứ tung trong không trung.

Người đàn ông toàn thân run rẩy, Trương sư phụ và Dương đại thúc cũng không khỏi rùng mình.

"Lạnh quá!" Ba người không hẹn mà đồng thanh kêu lên.

"Ba người dương khí quá yếu, cẩn thận một chút." Tôi lên tiếng nhắc nhở.

Sắc mặt của Trương sư và chú Dương tái nhợt, người đàn ông càng sợ hãi hơn, run rẩy nói: "Trong...trong này quả nhiên.. có chuyện bẩn thỉu đang diễn ra?"

"Cái gì mà chuyện không sạch sẽ? Mày đang nói bậy gì đó!" Mẹ Lưu không kìm được trách mắng.

Tôi vẫy tay trước mặt bà ta, khoảnh khắc tiếp theo, trên tay tôi có thêm một mặt dây chuyền ngọc bích.

Mặt dây chuyền ngọc bích này trong suốt như pha lê, hai mặt khắc bùa trừ yêu, tôi ném nó cho người đàn ông: “Đeo lên rồi ấn chật tay vào.”

"Vâng vâng vâng!" Người đàn ông nhận lấy, nhanh chóng choàng lên cổ giữ chặ, sau đó kích động kêu lên: "Thật thoải mái, toàn thân tôi cảm thấy rất ấm áp!"

Mẹ Lưu nhìn thấy một màn này bất giác cho tay lên cổ lần sờ, sắc mặt kinh hãi, hét lớn: “Đó là bùa hộ mệnh của tao, trả lại cho tao!” Bà lao tới và cố gắng chộp lấy chuỗi châu ngọc.

"Cút sang một bên!"

Người đàn ông vặn tay bà ra rồi đạp sang một bên.

"Trả lại cho tao, nhanh trả lại cho tao!"

Sau khi mẹ của Lưu bị mất bùa hộ mệnh, sắc mặt bà tái ta mặt đi trông thấy, run run gào lên: "Các người chết hết rồi à, mau lấy lại bùa hộ mệnh cho ta!"

Một số người lập tức lao tới và cố gắng giật mặt dây chuyền từ người đàn ông, nhưng sức lực hai bên chênh lệch quá, người đàn ông lại là một luyện gia tử nên rất nhanh đã hất văng tất cả xuống đất chỉ trong hai hoặc hai đòn.

Bây giờ, đối với người đàn ông, đó chính là bùa cứu mạng, làm sao có thể để kẻ khác giật đi.

"Vào trong xem xem."

Tôi đẩy hầy Trương sư phụ rồi không để ý những người khác, bước sâu hơn vào sân trong.

Đi chưa được bao lâu, tôi nhìn thấy phía trước một vòng sáng rỡ.

Hàng trăm ngọn nến đã được thắp lên, xếp thành một vòng tròn lớn trong sân.

Để tránh không bị gió thổi tắt, mỗi ngọn nến đều được chụp bằng một chao đèn thủy tinh.

Có khoảng hai mươi người đứng ở giữa sân, tạo thành một vòng tròn nhỏ.

Những người này đều là những thanh niên cường tráng, cởi trần đứng đó, ngực và lưng đều vẽ kín bùa chú, sắc mặt đỏ ửng.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.

Cổ tay trái của bọn họ được quấn một lớp băng gạc, có chút máu rỉ ra.

Rõ ràng, những tấm bùa này được vẽ bằng máu người.

“Ai cho các người vào đây?” Một đạo sĩ mặc áo choàng màu vàng bước ra từ đám đông, cau mày nhìn chúng tôi.

Vị đạo sĩ khoảng bốn mươi tuổi, tay phải cầm kiếm gỗ, tay trái cầm lục lạc, dáng người mập mạp, trên mặt có râu quai nón thưa thớt, đôi mắt nhỏ sáng ngời trong ánh lửa.

Thoạt nhìn, trông giống như một con chuột chũi thành tinh đang mặc đạo bào.

"Tôn đạo trưởng, giúp tôi với, bọn chúng cướp đi bùa hộ mệnh của tôi!"

Mẹ Lưu vừa chạy vừa la hét, túm lấy tay áo đạo sĩ, suýt chút nữa kéo cả áo choàng của ông ta ra.

"Buông ra, buông ra!" Tôn đạo sĩ vuốt râu trừng mắt, hất bàn tay của bà Lưu ra, vẻ mặt nghiêm nghị: "Xảy ra chuyện gì?"

“Bọn chúng lấy trộm bùa hộ mệnh của tôi, mau đưa cho tôi cái khác, nhanh lên, nhanh lên!” Mẹ Lưu cuống cuồng thúc giục.

“Ta lấy đâu ra nữa?” Tôn đạo trưởng cau mày, lạnh lùng quát chúng tôi: “Còn không nhanh trả lại bùa hộ thân rồi cút khỏi đây!”

"Đạo trưởng, ông đang chỉnh hoạt gì vậy?" Tôi đi tới, nhìn rõ bùa trú trên người những thanh niên cường tráng, hứng thú hỏi.

* chỉnh hoạt: thành ngữ mạng chỉ hành động mà người bình thường khó có thể làm được

"Chỉnh hoạt gì?" Tôn đạo sĩ nhướng mày, tức giận nói: "Còn không mau đuổi kẻ người này đi!"

Từ bên cạnh sườn, hai thanh niên cũng mặc đạo bào lao ra, hét dài: "Nghe rõ chưa? Sư phụ của ta muốn các ngươi cút ra ngoài!"

Vừa nói vừa định lao tới để động thủ, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị người đàn ông một bước kẹp cổ cả hai.

"Khốn kiếp."

Tôn đạo trưởng mắng nhiếc, chuỗi lục lạc trong tay rung chuyển, phát ra nhiều tiếng leng keng kỳ quái.

Người đàn ông đột nhiên "ôi" một tiếng, lảo đảo như say rượu, không khống chế được thân hình vừa lỏng tay thì hai vị đạo sĩ trẻ tuổi ngã ngồi xuống đất.

Cả hai giận dữ chửi bới rồi giơ chân đá vào ngực người đàn ông.

Tuy nhiên, người đàn ông đó mặt dày, thịt béo, bị đá lùi về phía sau một bước thì không có chuyện gì xảy ra, lắc lắc đầu hoang mang: "Sao đầu tôi đột nhiên lại choáng váng thế này?"

Tôn đạo sĩ bấm quyết "đang đang đang" rung chuỗi lục lạc thêm vài lần nữa, người đàn ông liền không thể đứng vững nữa hét thảm: "Chóng mặt quá!"

Hắn ta lảo đảo suýt ngã nhưng được Trương sư phụ và Dương đại thúc giữ chặt hai bên.

“Nửa đêm nửa hôm, đừng có rung cái chuông hỏng của ngươi nữa.” Tôi nhẹ nhàng nói ra.

Tôn đạo sĩ hừ lạnh, xoay người lại, vẩy chuông với tôi mấy cái.

Thấy tôi không có phản ứng gì, trong mắt ông ta lóe lên một tia lạnh lẽo, liên tục rung mạnh mười lần.

Đột nhiên có một tiếng nổ lớn, chiếc chuông đột nhiên nổ tung!

Tôn đạo trưởng cùng hai đệ tử không kịp cảnh giác, khắp người bị phản chấn, đặc biệt là Tôn đạo trưởng, bàn tay cầm chuông của ông ta đầm đìa máu, thậm chí còn bị xén nát nửa ống tay áo đạo bào.